CHƯƠNG 25
Vâng một dãy phòng ở, phòng trống không ít,thế nhưng thực sự có thể cho người ở được lại không có mấy gian. Sát đem toàn bộ khu trang viên di một lượt, phát hiện nơi này công trình còn rất toàn diện, lầu một là phòng bếp cùng phòng giải trí, lầu hai chính là tầng bọn hắn ở là phòng sách cùng phòng ngủ, đáng tiếc cửa đều không mở được, lầu ba thảm hại hợn, cầu thang đã bị một bức tường vô hình nào đó chặn lại lối đi. Sát tìm không được phòng trống, lại không thể đi đến chỗ người khác, kết quả đành phải về gian phòng của hắn và Hình Thiên. Người trên giường tựa hồ đã ngủ rồi, hơn nữa còn vô cùng ngoan ngoãn chỉ ngủ một nửa giường, để ngày mai có sức đi thám hiểm, Sát vẫn là nằm lên. Vốn tưởng sẽ không quen, lại không nghĩ tới một đêm vô mộng, khi mở mắt, trời đã sáng rồi.
“Sớm an.”
“Sớm”
Tựa hồ như ngày hôm qua rất nhiều người đều không ngủ ngon giấc. Sát nhìn sắc mặt mấy người khác một cái, rút ra được một cái kết luận như thế. Sau đó mọi người rất ăn ý mà lơ đi vấn đề về giấc ngủ, sau khi nói chào buổi sáng bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
“Chúng ta có thể hướng phía Bắc Sinh mệnh chi thành mà đi. Nơi đó có một cái lãnh địa lãnh chúa là bằng hữu của ta, hắn có lẽ sẽ biết chút gì đó. ” Sát đề nghị.
“Cho dù biết hắn sẽ nói cho chúng ta sao? Thiên sứ đối với phần lớn người đều rất có mê hoặc.” Ma Tây lo lắng hỏi.
“Ta nghĩ hắn hẳn là sẽ không như vậy. Khải Mạn là người tốt.” Sát suy nghĩ, khẳng định nói. Hình Thiên vừa thấy hắn tín nhiệm đối phương như thế, có chút không được thoải mái.
“Ngươi thật đúng là hiểu rõ hắn a.” Dấm chua ê ẩm. Có điều đáng tiếc là không ai để ý đến hắn.
“Nếu đã như vậy, chúng ta trước cứ đi Sinh mệnh chi thành, sau đó đi đến chỗ bạn ngươi bên kia.” Minh Phong ra quyết định. Sinh mệnh chi thành vừa vặn lại ở trung gian giữa vị trí của bọn họ và mục tiêu định đến, cho nên trước cứ qua bên kia một chút, trong thành phố dù sao cũng có thể nhận được một ít thông tin.
Sau khi quyết định xong mọi người liền xuất phát, bởi vì rất ít khi tới Sinh mệnh đại lục, cho nên trên tay cũng không có đủ quyển trục có thể trực tiếp bay đi, do vậy mọi người dùng phương thức đơn giản nhất là cuốc bộ. Vốn nhẽ Minh Phong muốn gọi ra chó địa ngục thay cho xe ngựa, nhưng bởi vì mọi người nói muốn nhận tiện dạo chơi cho nên không gọi ra nữa. Nhân tộc trên Sinh mệnh đại lục cũng tương tự với Nhân tộc ở những nơi khác trong trò chơi. Quái ở đây cũng phần nhiều là hình dạng con người. Giống như cung tiễn thủ a, thầy tu các loại. Phương diện kiến trúc có phần giống châu Âu thế kỷ mười sáu, màu sắc lấy trắng là chủ đạo, suy cho cùng mà nói rất hoành tráng, nhưng so với Tự nhiên đại lục tràn đầy huyền ảo linh thiêng thì còn kém một chút,phong cảnh ở trong trò chơi có thể đứng thứ hai. Dọc đường đi mọi người trải qua không ít pháo đài, giải quyết không ít cung tiễn thủ, người hầu và vệ binh, mặc dù số lượng khổng lồ, nhưng đều là quái cấp thấp cho nên tiêu diệt cũng rất nhanh gọn. Khí Nhi đi theo mọi người, đẳng cấp tăng lên không ít, đã có thể học nhị cấp ma pháp. Mặc dù Trật tự ma pháp đa phần là phụ trợ, nhưng vẫn giúp được mọi người rất lớn. Bởi vì rất nhiều quái không biết thuộc tính, chỉ có học ma pháp tương ứng mới có thể biết được số lượng đẳng cấp quái, mà biết được những thứ này mới có thể xác định được chiến thuật. Đặc biệt hắn gần đây mới học được huyễn tưởng ma pháp, dùng tốt vô cùng, Khí Nhi vui vẻ không có việc gì liền dùng một hai cái chơi đùa. Cái gọi là huyễn tưởng, có phần giống khắc long kỹ thuật, hắn có thể tùy ý phục chế một loại quái sau đó điều khiển hắn tiến hành công kích, đồng thời số lượng có thể chồng lên. Xác suất phục chế thành công và hạn mức phục chế thì căn cứ vào năng lực và may mắn của bản thân sẽ có sự bất đồng, thế nhưng huyễn tưởng có một nhược điểm trí mạng, chính là quái một khi bị công kích sẽ biến mất. Cho nên Khí Nhi dùng nhiều là phục chế quái có thể công kích tầm xa, ví dụ như cung tiễn thủ ở Sinh mệnh đại lục, sau đó bố trí bảo vệ bên cạnh mình, hiệu quả cũng không nhỏ. Rốt cục có thể không cần làm sâu gạo không giúp được chút gì rồi.
Dọc theo đường đi mọi người tuy là đi không nhanh, nhưng ở trước khi trời tối cũng đã chạy tới Sinh mệnh chi thành, mọi người đi một ngày cũng đã mệt mỏi tìm một nhà nghỉ ở gần đó dự định nghỉ ngơi một ngày. Ở bên quầy hàng của nhà nghỉ Khí Nhi lại đụng phải người quen.
“Tạp Lộ Tạp Lộ?!” Khí Nhi vừa vào cửa đã trông thấy người ở trước quầy hàng đang nhàn rỗi đến sắp ngủ gật liền kêu lên. Thì ra người lùn dáng cao kia chính là người ở Trật tự đại lục đã bán sô cô la cho hắn.
“Di?” Tạp Lộ Tạp Lộ đang cùng Chu Công ra sức kháng cự, ngay khi chuẩn bị đầu hàng liền nghe thấy có người gọi hắn, con mắt đã muốn mau khép lại nay trợn to mơ mơ màng màng tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. “A, là Khí Nhi a.” Đột nhiên ánh mắt sáng lên, hắn cũng đã trông thấy Khí Nhi/
“Kia chính là người đã bán sô cô la cho Khí Nhi?” Nhã Lạc Khắc chỉ vào Tạp Lộ Tạp Lộ đang cùng Khí Nhi cười cười nói nói hỏi. Cái cỗ mùi vị cổ quái kia hắn bây giờ vẫn còn chưa quên.
“Hẳn là vậy đi.”
“Nhìn qua không giống tên lừa đảo a.” Ái Nhĩ Ngu Ngốc nâng cằm nói “Sô cô la còn ăn rất ngon.”
“Lừa đảo sẽ không viết rõ lên trên mặt đâu.”
Nói chuyện phiếm đến đây liền kết thúc, bởi vì Minh Phong đã đi tới phía trước cắt đứt chuyện cũ của Khí Nhi và Tạp Lộ Tạp Lộ.
“Cho chúng ta mấy gian phòng.” Nói xong cũng không chờ Tạp Lộ Tạp Lộ đáp, liền tự mình cầm lấy chìa khóa treo ở trên tường, lôi Khí Nhi chạy lên lầu. Khí Nhi giãy giụa không được đành phải giật lại yết hầu đối với Tạp Lộ Tạp Lộ lớn tiếng nói, chờ lúc sau sẽ tìm hắn chơi, vừa mới nói xong liền cảm thấy cái tay cầm lấy tay của chính mình lại càng nắm chặt hơn.
Nhìn không được trò hay, mấy người khác cũng tiến lên học theo Minh Phong lấy chìa khóa của chính mình lên lầu nghỉ ngơi. Bởi vì có thể lựa chọn phòng của mình, cho nên Sát và Hình Thiên lại vì ở phòng khác nhau mà nháo lên, đương nhiên, thắng vẫn là Hình Thiên. 3 người khác bề ngoài thoạt nhìn gió yên biển lặng, phía dưới cũng đã âm thầm phân cao thấp. Sau khi Ma Tây dẫn đầu một phen cầm lấy chìa khóa phòng đôi, Nhã Lạc Khắc và Ái Nhĩ Ngu Ngốc lại một phen bắt đầu tranh đấu.
“Là ta bắt được trước.”
“Rõ ràng là ta.”
“Ngươi là anh không phải nên nhường ta sao.”
“Chính ngươi nói cạnh tranh công bằng.”
…
Bên này hai người “mắt đi mày lại” bên kia Ma Tây sau khi phát hiện bản thân lại cầm nhầm chìa khóa phòng đôi, lách qua bức tường hai người đang tranh cãi phía trước, đem chìa khóa treo trở lại, ở trong ánh mắt ai oán xót thương của hai anh em thay đổi một phòng đơn, sau đó lên lầu. Còn lại hai người thấy “chiến lợi phẩm” đã mất, lại khôi phục bề ngoài huynh hữu đệ cung, vỗ vỗ bả vai đối phương đình chiến. Tốc độ cực nhanh làm cho Tạp Lộ Tạp Lộ ở bên cạnh lại càng hoảng sợ.
Qua một đêm an tĩnh, sáng sớm ngày thứ hai, Khí Nhi tinh thần không tệ dẫn đầu đi xuống lầu, cùng Tạp Lộ Tạp Lộ chào hỏi.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Sớm” Tạp Lộ Tạp Lộ nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Tuyệt Thế Minh Phong đâu?”
“Hắn còn đang thu dọn. Di? Ngươi biết Minh Phong a?”
“Kia đương nhiên. Ta chính là mỗi cái đại lục đều từng đi qua nga. Minh thành ở Tử vong đại lục nổi danh như thế, bọn họ đứng đầu rõ ràng như vậy ta làm sao không nhận ra.” Tạp Lộ Tạp Lộ một bộ biểu tình cái gì cũng biết. “Có điều không nghĩ tới ngươi lại cùng những người nổi tiếng như vậy cùng một chỗ đâu. Các ngươi trong hiện thực quen biết sao?”
“Ân,xem như là đi.” Khí Nhi hàm hồ nói, cũng không phải bí mật gì, chỉ là cảm thấy có chút phức tạp không muốn nói. “Được rồi, Tạp Lộ Tạp Lộ . Ngươi sao lại đến bên này làm thuê a? Sô cô la không bán nữa sao?”
“Ân. Đó là nhờ có ngươi a. Sau khi ngươi mua sô cô la ta liền hoàn thành nhiệm vụ nhận được học đồ chương. Sau đó hiện tại sổ tay học đồ cũng đã tới tay. Ta liền sở hữu nhất cấp ma pháp nga.”
“Thực sự chúc mừng ngươi. Có điều rất nhiều ma pháp kỳ thực có phần chỉ là phụ họa a. Ngươi vì sao lại học nhiều như vậy.” Khí Nhi rất hiếu kỳ hỏi.
” Hi hi, mặc dù ma pháp phụ họa, nhưng đối với quái hệ khác nhau thì có hiệu quả khác nhau. Ta tiến vào trò chơi là vì du lịch ngắm cảnh khắp nơi, cho nên không muốn tốn nhiều thời gian vào luyện cấp. Tiếp nhận nhiệm vụ kia là bởi vì cảm thấy vừa có thể kiếm tiền lại vừa có thể học ma pháp bảo mệnh, đối với bản thân mà nói không tệ đâu.”
“Vậy ngươi bây giờ nhất định đã đi không ít nơi rồi?” Khí Nhi trong mắt tràn đầy hâm mộ. Hắn cũng muốn đi dạo chơi khắp nơi, đáng tiếc không thể. Bởi vì Minh Phong là ông chủ của hắn, ông chủ đến chỗ nào thì dĩ nhiên cái tiểu người hầu hắn phải đến đó rồi. “Vậy, đã từng nhìn thấy thiên sứ sao?”
“Di? Khí Nhi, ngươi cũng quan tâm tới thiên sứ sao?” Tạp Lộ Tạp Lộ đầu tiên là sửng sốt sau đó lại giống như là đã sáng tỏ nói: “Cũng đúng. Hiện tại thiên sứ chính là chủ đề hấp dẫn nhất trong trò chơi.” Tạp Lộ Tạp Lộ dường như có chút suy nghĩ cúi đầu, chỗ giữa lông mày nhăn lại một hồi rồi lại giãn ra, cuối cùng ngẩng đầu lên rất nghiêm túc nhìn Khí Nhi: “Khí Nhi….”
“Trò chuyện cái gì vui vẻ như vậy a.” Vừa mới mở miệng nói một cái, đã bị một thanh âm khác cắt đứt, nguyên lai là Sát.
“A, Sát. Ngươi cũng xuống rồi. Hình Thiên đâu?” Khí Nhi hỏi cũng không khác biệt lắm so với Tạp Lộ Tạp Lộ, chỉ có điều đối tượng thay đổi.Sau khi chào hỏi xong, lại quay trở lại hỏi Tạp Lộ Tạp Lộ: “Tạp Lộ, ngươi vừa nãy muốn nói gì a?”
“Không có gì. Ta còn có việc, các ngươi trò chuyện đi.” Tạp Lộ Tạp Lộ lắc đầu, sau đó liền bỏ đi. Khí Nhi tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không truy hỏi đến cùng, ngồi dịch ra một chút, để Sát ngồi ở bên cạnh, hai người vừa hưởng thụ bữa sáng ở nhà nghỉ,vừa nói chuyện phiếm, chờ những người khác xuống.