Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 12: Chương 12: Âm Mưu Bắt Đầu.




CHƯƠNG 12: ÂM MƯU BẮT ĐẦU.

【 Bang phái 】[ Cầu ái ] Nhẹ cười đại nhân, vào đội chúng ta cùng nhau chạy đi.

Sau khi Nhẹ cười nghiêng thế gian vào đội,vừa đúng lúc nhóm hủ nữ chạy đến thành thị bên Thảo Nguyên. Chẳng qua bao lâu, hàng hóa liền tăng giá , mọi người bán đi rồi mua lại, sau đó như ong vỡ tổ hướng ngoài thành chạy. Lúc ở cửa truyền tống ra  thành, Tô Bắc Bằng trông thấy Thư Hiệp vào đội .

Quả nhiên, Thư Hiệp cưỡi thanh lân bạch trạch xuất hiện ở cửa.

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ] Ta kéo các ngươi chạy.

【 Đội ngũ 】[ Cầu ái ](≧▽≦)/ Thật tốt quá, ta vừa có thể xem tiểu thuyết vừa chạy.

【 Đội ngũ 】[ Ta có một con thảo nê mã ]: Rất hải sâm ( tiếng Quảng Đông có nghĩa là “rất vui được gặp bạn” ), đại thần, đến hôn hôn một cái ╭(╯3╰)╮.

【 Đội ngũ 】[ Chưa bao giờ thảo nó ] Nê mã đồng chí, Nhẹ cười ngốc mụ sẽ tức giận đánh ngươi bầm dập.

【 Đội ngũ 】[ Ta có một con thảo nê mã ] Cái kia… Những gì các ngươi vừa mới nhìn thấy đều là ảo giác, ảo giác!

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ] Nhẹ cười sẽ không tức giận, vì ta không cho nàng hôn.

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]…

Tô Bắc Bằng ngay cả khí lực đánh chữ cũng không có, ai mà quan tâm ngươi có hôn hay không hôn, có liên quan đến ta đâu mà lôi ta vào?

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ] Nhẹ cười chắc chưa ăn sáng phải không? Có muốn nghỉ một tí ăn sáng không?

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ] Làm sao ngươi biết?

Chẳng lẽ anh ta chính là con giun trong bụng mình? Nani… Chẳng lẽ cần phải mổ bụng mới bắt được anh ta ra hay sao?

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ] Đoán. Đi ăn nhanh đi.

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ] Vậy chạy thương thì phải làm sao bây giờ?

【 Đội ngũ 】[ Thư Hiệp ] Chờ ngươi trở về 

【 Đội ngũ 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ] Ta đi mua bánh bao thịt, sẽ sớm trở lại.

Tô Bắc Bằng tùy tiện mặc quần áo gọn gàng, tóc tai lộn xộn, mặt chưa kịp rửa, cầm tiền liền chạy bay về phía căn tin . Mua một chén sữa đậu nành cùng mấy cái bánh bao thịt, tức tốc xông về phòng. Thở phì phò ngồi xuống, gõ lên bàn phím vài chữ .

Ngồi trước máy vi tính, Lăng Quân Diệu bất đắc dĩ vừa cười vừa lắc đầu, vì trò chơi, cậu ấy nhất định đã chạy rất  mau đi. Bánh bao thịt làm sao đủ dinh dưỡng  đây? Bữa sáng là một phần cung cấp năng lượng rất cần thiết, xem ra sau này phải hảo hảo trông chừng cậu.

Mặc dù nói có Thư Hiệp làm xa phu kéo thương nhân chạy rất nhanh, nhưng bất tri bất giác cũng đến trưa. Mới chạy được 5 phiếu, lúc này Thư Hiệp nói muốn đi làm cơm, mọi người cũng chuẩn bị ăn cơm, đội ngũ liền tan.

Khung tin nhắn riêng:

[ Thư Hiệp ] Đi ăn cơm trưa, đừng lại vì trò chơi mà ăn bậy, thời gian còn nhiều, cũng nên ăn nhiều đồ dinh dưỡng phong phú.

Tô Bắc Bằng lại dùng ngón trỏ chọc hai má lúm đồng tiền. ( Cưng chết được >”< ) Cậu cũng muốn ăn đồ ăn tốt hơn đó chứ, chính là tiền a tiền a! Căm giận trừng mắt nhìn khung nói chuyện phím, cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nghiêm Vĩ Hứng. “Uy? Họ Nghiêm, giúp tôi mang một phần thức ăn nhanh về ký túc xá.” Tô Bắc Bằng khẩu khí thực không khách khí. Sau đó từ di động truyền đến thanh âm bất đắc dĩ cười khổ, “Tôi đang phải bồi Tư Tư đi dạo phố đây.” Sau đó tắt máy, “Cái tên không có nhân tính! ! Cả ngày toàn nghĩ đến hẹn hò, cứ ham mê đi, sớm hay muộn cũng có một ngày phải chết trong tay đám nữ nhân. Cầm thú!” Cừu Thiên Ngọc hình như nói hôm nay đi nhà anh họ hắn… Vậy không có biện pháp , đành phải tự mình đi ăn. Thở dài, nhớ tới lời Thư Hiệp nói, cậu chạy đến toilet, hảo hảo ngắm nghía, đem mình sửa sang lại, mới xuất môn. Cuối tuần, không có công chuyện gì trọng yếu, Lăng Quân Diệu sẽ không phải đi công ty, công việc gì hay văn kiện gì đều ở nhà xử lý. Bởi vì phải nấu cho Tô Tô đồ ăn dinh dưỡng mà phong phú. Trừ phi thật sự nhất định phải đi, anh liền kêu chị hai tới đón Tô Tô, bất quá tình huống đột xuất rất ít, ai bảo anh có nhiều trợ thủ đắc lực như vậy. Được ở cùng Nhẹ cười trong game đến tận trưa nên tâm tình anh có chút vui vẻ, cho đến khi làm xong cơm, ngồi ở trước bàn cơm rồi mà trên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Quân Diệu vẫn còn treo nụ cười mỉm. Tô Tô bới một chén cơm, ánh mắt nghi hoặc nhìn ba ba, lại cúi đầu, ăn thịt bò. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn… Cuối cùng nhịn không được. “Ba ba, ba ba cười thực rất nham hiểm.” “…” Nụ cười của Lăng Quân Diệu trở nên cứng ngắc, “Tô Tô, ba ba đây là cười ôn nhu!” “Chính là con cảm thấy được rất giống nụ cười nham hiểm mà Dương tỷ tỷ nói qua.” Tô Tô nghiên nghiêng đầu lại nhìn ba ba “Bất quá hiện tại không có nở nụ cười.” Vô nghĩa… Còn có thể cười được sao? Đứa con xấu tính, thật sự là rất đả kích cha nó! “Ba ba, buổi chiều có thể đi vườn bách thú không?” Lăng Quân Diệu trước tiên nghĩ đến Nhẹ cười nghiêng thế gian, buổi chiều còn muốn kéo hắn chạy thương, muốn mang hắn đi phụ bản Tứ Tuyệt Trang. Nghĩ nghĩ, “Hảo.” Anh vẫn đồng ý. Dù sao, Tô Tô là tất cả, là bảo bối anh thương yêu nhất ! Sau khi ăn xong, Lăng Quân Diệu trở lại trò chơi, thấy Nhẹ cười đã logout . Lúc này, nụ cười ‘ôn nhu’ lại xuất hiện trên mặt anh, tâm tình tốt đẹp lại cấp số nhân gia tăng bạo phát. Không nghĩ tới cậu thực sự nghe lời anh, chịu rời trò chơi đi ăn cơm a. Nhưng thật ra là Tô Bắc Bằng đã ăn xong bữa trưa , lăn đùng ra muốn ngủ trưa, lười biếng đem laptop úp lại, sau đó nằm trên giường vù vù ngủ say. Lại không ngờ, trò chơi rớt tuyến . Lăng Quân Diệu thật vui vẻ, chuyện cần nói cũng quên luôn. Không hề nhắn lại cho Tô Bắc Bằng, anh đi xem xem các sạp hàng, thương hội, tìm xem có  đồ thủ công thích hợp hay không. Mãi cho đến buổi chiều 3 giờ, cũng không có tìm được món nào ưng ý. Xoay xoay bả vai có chút cứng ngắc, gỡ xuống gọng kính, anh thay đổi trang phục dạo phố, đi gọi Tô Tô tỉnh giấc ngủ trưa, chờ bảo bối tắm rửa xong, hai cha con liền ra cửa đi vườn bách thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.