CHƯƠNG 67 PN1
NHẬT KÝ SAY RƯỢU
Bưng một thau nước ấm nhỏ cùng với khăn lông ra, Lăng Quân Diệu nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường. Anh chìa tay ra định cởi quần áo của cậu thì …“Ưm …” Bằng tử xoa xoa mi mắt, hai viên thủy tinh kia phiếm vẻ mông lung mà từ từ mở ra. Ánh mắt như có như không nhìn về phía Lăng Quân Diệu. Anh nuốt nước miếng một ngụm, cảm giác giống như mình bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, bèn vội vàng giải thích.
“Anh không có làm gì em đâu, chỉ muốn cởi quần áo để lau mình cho em thôi”.
…
Giải thích xong rồi, nhưng tổng cảm thấy càng giải thích càng như muốn che giấu gì đó. Lúc này âm thanh nhu nhuyễn khều khào của Tô Bắc Bằng vang lên. “Anh … là ai?” Vẻ mặt cậu chất đầy hoang mang, hai tay nắm chặt lấy áo quần của mình, như sợ chỉ cần nhẹ buông tay thì nó sẽ vuột bay đi mất.
Xin chú ý đây không phải là tiểu thuyết cẩu huyết mất trí nhớ.
Lăng Quân Diệu cười khẽ dỗ dành “ Ngoan nào, anh là Quân Diệu đây, để anh cởi quần áo cho em” – Nói xong câu này Lăng Quân Diệu đã tiến hóa thành người xấu đang dụ dỗ trẻ em.
“Anh … anh … không phải … Quân Diệu” – Cậu yếu ớt khẳng định, tay càng nắm quần áo chặt hơn –“Quân Diệu … đâu rồi, kêu anh ấy cho tôi, tôi muốn uống … nữa, tôi muốn hát” – Cậu to tiếng hơn một chút.
“Hảo hảo, cho em uống nữa … cho em uống nữa” – Bất đắc dĩ đáp ứng cậu. Sau đó nhăn mày suy nghĩ, cậu không cho anh cởi quần áo, thì sao anh lau mình cho cậu đây. Nếu cứ như vậy mà ngủ, sáng ngày mai dậy thế nào cậu cũng đổ bệnh.
Bỗng nhiên sáng kiến từ đâu vụt tới, anh khiêu lên khóe miệng gian tà, hướng cậu hống hống “Anh với em chơi một trò chơi rồi anh sẽ cho em uống rượu”.
***
Trò chơi đó chính là đổ xúc xắc uống rượu.
Tô Bắc Bằng cơ hồ hoài nghi cái xúc xắc kia có thù oán với mình. Lăng Quân Diệu dưới ánh mắt thù hận của cậu lắc lắc xúc xắc ném lên bàn, hướng Tô Bắc Bằng nhìn nhìn.Tô Bắc Bằng nguýt anh một cái, nhìn về phía xúc xắc. Lăng Quân Diệu không để bụng, thực tự nhiên đổ xúc xắc, quả nhiên… vẫn là 1.
“Này, anh … gian lận.” Cậu cắn răng nói.
“Em thấy anh gian lận sao?” Lăng Quân Diệu hỏi lại.
“Không thì tốt rồi.” cậu lầm bầm.
Tô Bắc Bằng nhìn xúc xắc trên bàn , cầm lấy ly rượu uống sạch.
“A, vẫn còn uống được.” Lăng Quân Diệu nhìn hai má hồng hồng của Tô Bắc Bằng dưới ánh đèn, giương khoé miệng.
Kế tiếp…vẫn là con số 1 đáng ghét
Tô Bắc Bằng một ly một ly rót rượu vào bụng.
Lăng Quân Diệu nhìn động tác của cậu càng lúc càng chậm, ánh mắt càng lúc càng mê man, cũng sắp gục ngã rồi.
“Em còn có thể uống không? Hay là ngừng đi.” Lăng Quân Diệu ôn nhu hỏi.
“..Có thể … uống, không cần anh lo.” Cậu dựng thẳng sống lưng, vươn tay một phen đẩy anh ra, tiếp tục.
Lăng Quân Diệu nhìn nhìn cậu “Mười phút là nhiều nhất.”
“Cái gì?” Tô Bắc Bằng nhíu mày.
“Ha ha, không có gì.” Anh cầm xúc xắc.
… Mười phút sau, cậu nghĩ tới rượu là muốn nôn . Lăng Quân Diệu mỉm cười ôm người trong lòng mình, tay kia xoa xoa đầu cậu “Chơi rất vui sao?”
“A…Chơi thế nào mới vui.” Ở trên vai anh cọ hai cái, tìm tư thế thoải mái. Cậu nghiêng đầu nhắm mắt hỏi.
“Có thể làm nhiều động tác thú vị.” Lăng Quân Diệu cong khoé miệng, nụ cười *** tà.
“Ha ha~~~ ân…” Cậu vừa lòng cười, ngáp hai cái.
Anh vỗ vỗ đầu tên ngốc nghếch không biết mình sắp gặp nguy hiểm kia.
“Ân…Tại sao cởi quần tôi a…”
“Quên sao, cởi quần mới chơi trò chơi được a.”
“Tôi có thể… uống rượu a.”
“Ha ha, uống rượu xong rồi.”
“Áo sao cũng…”
“Ngoan nào.”
“A…! Ân…Rất ngứa, ha hả… Nơi đó không phải là…a ân”
Rất nhanh, Tô Bắc Bằng đã bị Lăng Quân Diệu từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong lột sạch. Lăng Quân Diệu nhìn cậu bộ dáng ngốc nghếch chật vật, vươn tay sờ trên vai cậu lôi ra khỏi chăn. Lăng Quân Diệu nhìn cậu, “Chấp nhận thua cuộc đi?”
Tô Bắc Bằng cảm thấy có người sờ thân thể cậu, cả người đều bị sờ đến nóng lên, thực thoải mái.
“Ưm…” Thoả mãn hừ một tiếng, cậu ngây ngô duỗi thẳng thân thể.
Lăng Quân Diệu nhịn không được nổi gân xanh, hướng lên trên cắn môi dưới của cậu, nhìn cậu nhíu mày liền ép lên đôi môi, tuỳ ý hôn hôn.
Tô Bắc Bằng bị bắt ngẩn đầu đón nhận, ngực bị động tác mãnh liệt trở nên phập phồng, giữa những nụ hôn lộ ra tiếng thở dốc ồ ồ, khiến dục vọng anh càng lúc càng mãnh liệt.
Một bên hôn, một bên vươn tay vuốt ve dục vọng ở giữa hai chân Tô Bắc Bằng.
Tô Bắc Bằng phản ứng thật kịch liệt, tại lúc Lăng Quân Diệu khẩn trương vuốt ve thứ giữa hai chân, cậu theo bản năng muốn khép chân lại.
Lăng Quân Diệu thấy thế liền dùng đầu gối giữ hai chân cậu dạng ra, thân thể mình thì ở giữa.
Hai chân Tô Bắc Bằng bị giữ lại run rẩy vẫn không thể đẩy cái người đang giữ chân mình ra, vì vậy chỉ có thể mở chân ra.
Lăng Quân Diệu thuận môi hôn một chút xuống cổ, dùng sức hút, lưu lại một dấu, nhìn nhìn thực vừa lòng, lại đi xuống gặm tiếp xương quai xanh, lưu lại một ẩn ký.
Tô Bắc Bằng không rõ anh đang làm chuyện gì, muốn nâng thân thể lên lại bị đè xuống, đầu ngực đột nhiên nóng lên đau xót, bị kích thích bất ngờ làm cậu rên rỉ, không tự chủ mà ưỡn ngực đón nhận khoái cảm dồn dập.
“A…ưm…a. Rất…ngứa…a ân â!” Vừa rên rỉ, hai tay không tự giác sờ người nằm trên thân mình, rồi mới đẩy bờ vai của anh.
Lăng Quân Diệu liếm cắn lỗ tai cậu đến đỏ bừng, một tay nắm lấy đầu nhũ tiêm của cậu, một tay buông ra, ngược lại nắm lấy tiểu đệ đệ cậu gảy gảy.
Kích thích song song, Tô Bắc Bằng thắt lưng mềm nhũn, có chút vặn vẹo thân thể, nữa muốn trốn thoát, nữa muốn đón nhận. Lăng Quân Diệu dùng thân thể chặt chẽ áp chế cậu, một bàn tay từ ngực xẹt qua bụng cùng thắt lưng, lần thứ hai dừng lại giữa hai chân, dùng kỹ xảo bộ lộng, môi từ lỗ tai trượt xuống, đầu lưỡi liếm lộng điểm mẫn cảm trước ngực mới bị anh chà đạp qua.
“Ân…a…khó chịu. A….ân đừng cắn” Tô Bắc Bằng cảm thấy khó thở, máu toàn thân đều không khống chế, vọt tới giữa hai chân, mà cái thân thể kia vẫn chặt chẽ khảm ở giữa hai chân cậu, khiến cậu không thể không bảo trì bộ dáng mở chân để người kia đùa bỡn.
“Chậm, chậm một chút… Ngô…A!” Thân thể bắt đầu không tự giác nâng lên, giữa động tác trừu sáp trong tay Lăng Quân Diệu, trên mặt cậu một mảnh ửng hồng, tóc vì mồ hôi trở nên mềm mại phủ trên trán, trên chóp mũi cũng đầy mồ hôi.
Lăng Quân Diệu ngẩng đầu nhìn khoé mắt ướt át, liếm liếm bờ môi của cậu, khẽ cắn “Mở mắt ra.”
Tô Bắc Bằng thở dốc, bộ dáng khiến kẻ khác thèm thuồng. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Thần thể trần truồng thấm một lớp mồ hôi tinh mịn sáng bóng. Đầu nhũ dính nước bọt của Lăng Quân Diệu run rẩy dựng thẳng càng khiến cho kẻ khác khó kềm chế. Lăng Quân Diệu nhíu mày, bỗng nhiên dừng lại động tác vuốt ve, kéo hai tay cậu lên trên đầu dùng 1 tay khóa chặt, tay còn lại tìm kiếm sáp nhập vào cúc hoa hồng hồng mềm mại đang khẽ khép mở dụ hoặc.
Tô Bắc Bằng mềm nhũn không có làm bất cứ động tác kháng cự nào đã bị trói lại chặt chẽ, thân thể thành thực trở nên xao động.
“Ân… Buông ra…”
Động tác xoay thắt lưng dị thường ***, Lăng Quân Diệu vừa nhìn vừa dùng tay nắm hạ thể thập phần hưng phấn của cậu, tạo nên một trận bất mãn thở dốc. Lăng Quân Diệu chơi trong chốc lát, cuối cùng đè thấp thân thể ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Này…Có muốn anh giúp em bắn ra?”
“…A ân.. Khó chịu…. Muốn..a… Giúp em….a ân..ưm?” Tô Bắc Bằng mờ mịt, ánh mắt mê man bị *** phủ kín 1 tầng hơi nước làm Lăng Quân Diệu ngẩn ngơ.
Lăng Quân Diệu nhìn nhìn khoé mắt hơi đỏ của cậu, sờ sờ gò má của cậu rồi lại sờ soạng phía dưới, “Nơi này muốn bắn không?”
“…Muốn bắn…Nhanh lên…” Tô Bắc Bằng thành thật gật đầu, đầu gối ma sát thân thể anh .
“Vì sao muốn bắn?” Lăng Quân Diệu sờ sờ hạ thân cương cứng, móng tay xẹt qua đỉnh.
“A! Ân..” Tô Bắc Bằng một trận thoải mái rên rỉ. Không trả lời anh.
“Đừng…sờ…ngô…sờ, đừng sờ…” Tô Bắc Bằng đỏ mặt, hai tay bị giữ chặt chỉ còn biết thừa nhận khoái cảm như thủy triều ập đến.
Lăng Quân Diệu nhìn nhìn, lấy một cái gối đặt dưới thắt lưng y, rồi mới lấy gel bôi trơn ở trong ngăn kéo.
“A…a” Buông tay đang giữ cậu ra, bắt lấy cổ chân đem hai chân cậu mở ra, đổ một lượng lớn gel bôi trơn vào tay, thăm dò xung quanh hậu huyệt, vói vào một ngón tay, nhiều lần ra vào.
“A…ưm…ân” Khoái cảm mãnh liệt khiến Tô Bắc Bằng cong thân thể muốn trốn thoát.
Lăng Quân Diệu nhích người lại gần, đi vào thêm một ngón tay, vừa trừu sáp vừa thưởng thức biểu tình trên mặt của cậu.
“Ân…a a! Ân…ngô…” Tô Bắc Bằng cuối cùng phản ứng kịp, vừa xoay thắt lưng vừa tránh né những ngón tay đó, vừa có ý đồ dùng hai tay đi bắt lại cổ tay của Lăng Quân Diệu.
Lăng Quân Diệu không có trốn, tay bị bắt lại, như vậy nhìn qua giống như cậu lấy tay chính mình đỉnh vào trong huyệt.
“Lấy…ân.”
Lăng Quân Diệu một bên trừu sáp ngón tay nhanh hơn, vừa cúi đầu liếm liếm hạ thể dâng trào như cũ của cậu. Tô Bắc Bằng rủn rẩy thắt lưng, thở dốc buông lỏng tay. Anh nhìn cậu há miệng to thở dốc phiến tình cùng kích thích dị thường. Đột nhiên tay Lăng Quân Diệu đụng vào một điểm khiến Tô Bắc Bằng há to miệng không phát ra âm thanh. Đỉnh phân thân không ngừng tuôn ra chất dịch trong suốt.
Biết đã tìm đc điểm mẫn cảm, ngón tay hung hăng trừu sáp vài cái, nhìn Tô Bắc Bằng nhíu mi rên rỉ,Lăng Quân Diệu đột nhiên rút tay ra. Thân thể đang quen với trù sáp bỗng nhiên trống rỗng khiến cậu theo bản năng vặn vẹo thắt lưng. Không để cho cậu đợi lâu, Lăng Quân Diệu vừa nghĩ vừa đem phân thân to lớn trước huyệt khẩu đẩy vào, một chút liền sáp đến cuối, không mấy khó khăn. Anh thở ra một hơi. Huyệt khẩu non mềm bao bọc lấy phân thân anh, do kích thích nên co rút kẹp chặt, làm anh thoải mái muốn hung hăng mà đâm rút không thôi, khiến cho người dưới thân anh phải khóc lóc cầu xin.
Đầu tiên anh có tiết tấu sáp vài cái, rồi mới đẩy nhanh tốc độ ra vào. Bất đồng với tiết tấu ngón tay, Tô Bắc Bằng lập tức thất thanh kêu lên, “Ân! Ngô..a….a.a…”
Lăng Quân Diệu cúi người, cười cười dùng môi ngậm đầu nhủ tiêm của cậu, khẽ ngăn chặn cơ thể không ngừng run rẩy, “Lần này, nhất định cho em bắn ra.”
Vừa nói vừa tăng nhịp độ ra vào. Mỗi lần đều đánh sâu đến tận gốc, dùng phần ngọn thô to không ngừng nghiền nát tuyến tiền liệt của cậu. Khiến cậu run rẩy không ngừng. Phân thân càng rỉ ra nhiều dich lỏng, hậu huyệt kẹp chặt khiến Lăng Quân Diệu đạt khoái cảm chưa từng có.
Tô Bắc Bằng bị khoái cảm đến căng cơ bắp cả người, thân thể vẫn không giải phóng đươc trở nên nóng nảy, nhưng cậu phát hiện vô luận tránh thế nào, vẫn cứ bị gắt gao khống chế. Cậu theo bản năng bắt lấy lưng Lăng Quân Diệu thấp giọng rên rỉ, thanh âm có chút nức nở.
“Nha, Tiểu Hồng Quả.” Lăng Quân Diệu ngẩng đầu hôn hôn bờ môi của cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi đỏ bừng, “Chưa bắn, chưa được khóc nha, chờ anh, chúng ta cùng nhau nào.”
————————-
Tô Bắc Bằng cơ hồ nức nở đạt cao trào, phân thân run rẩy bắn ra, từng đợt dịch thể trắng đục, mang đậm hơi thở *** *** mỹ dính đầy bụng và ngực của cả hai. . Hậu huyệt co rút kẹp chặt khiến Lăng Quân Diệu thoải mái tột cùng, đâm mạnh hơn mười cái nữa, rồi phóng thích toàn bộ vào sâu trong tiểu huyệt ướt át đỏ tươi của cậu.
Tô Bắc Bằng nhăn mày, tay lập tức chống hai bên thân thể, ***g ngực cùng bụng đồng thời kịch liệt phập phồng không ngừng.
Cúi đầu hôn hôn khoé miệng ướt át, Lăng Quân Diệu vươn tay cầm lấy phân thân mềm nhũn của cậu nhẹ nhàng lộng. Lần này Tô Bắc Bằng phản ứng kịch liệt, ngón chân đều cong lên. Phân thân cương cứng sau 1 lần phóng thích của anh, vẫn còn chôn sâu trong hậu huyệt của cậu chưa rút ra bị động tác của cậu, làm nó lớn thêm một vòng.
Tô Bắc Bằng hừ hừ mở mắt nhìn Lăng Quân Diệu, “Khó chiu… Ngô… Đừng lộng…”
Lăng Quân Diệu nhìn hai mắt Tô Bắc Bằng ngập nước, nghiêng đầu hôn lên môi cậu, càng hôn càng sâu, ma sát càng lúc càng bá đạo. Hôn sâu mang ám chỉ mãnh liệt khiến Tô Bắc Bằng rất nhanh lại cương, bộ dạng tránh né giãy dụa gợi tình khiến Lăng Quân Diệu nhịn không được tăng mạnh động tác, cưỡng chế nâng đầu Tô Bắc Bằng lên nghênh đón bờ môi của anh, tay kia trì nhẹ ép bờ vai của cậu. Tô Bắc Bằng bị hôn đến không thở nổi, hai tay bắt đầu đánh lưng Lăng Quân Diệu nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Giữa nụ hôn hé ra tiếng thở dốc ồ ồ hỗn loạn, thân thể ma xát cũng trở nên ngày càng kịch liệt. Lăng Quân Diệu cuối cùng buông cậu ra, nhìn cậu mạnh mẽ thở dốc, tay chạm tới nơi kết hợp giữa 2 người.
Hẳn là có thể rồi đi. Lăng Quân Diệu cắn vành tai Tô Bắc Bằng, đầu lưỡi chậm rãi liếm vành tai, chậm rãi ra vào, bắt đầu một vòng công kích mới.
“Ân…”
Rên rỉ mang giọng mũi giày đặc thật sự liêu nhân, tốc độ ra vào ngày càng nhanh. Tiếng nước phốc xuy vang lên, kết hợp với tiếng rên rỉ nức nở càng thêm vẻ *** mỹ mà ngọt ngào. Lăng Quân Diệu nhìn nhìn Tô Bắc Bằng bởi vì say rượu mà ý thức không rõ, chậm rãi áp chế thân thể, đem dục vọng bản thân đẩy mạnh vào trong thân thể cậu. Đâm đến tận sâu vô cùng. Chặt chẽ kết hợp.
“Ân…Đừng…a ân. Sâu quá… Chậm… một chút” Tô Bắc Bằng vươn tay bắt lấy cánh tay Lăng Quân Diệu.
Bên trong thân thể Tiểu Hồng Quả thật nóng, cảm giác tường thịt non mềm bao bọc thật thoải mái.
“Anh cứ muốn ở mãi trong nơi này của em, ân. Tô Bắc Bằng, anh yêu em” Lăng Quân Diệu chậm rãi trừu sáp, vừa nỉ non vào tai Tô Bắc Bằng như tuyên thệ hẹn ước giữa 2 người.
“A…a…a….a…Đừng…Ngô… rất ngứa…” Tô Bắc Bằng mơ hồ rên rỉ, bên tai vang lên tiếng thở mạnh mẽ cùng lời thỏ thẻ của Lăng Quân Diệu. Mặc dù đang đắm chìm trong bể tình nhưng cậu vẫn cảm thấy an tâm a. Ai bảo đây là người mà cậu yêu nhất trên đời làm chi.
The end.