Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 28: Chương 28: Tiện Nhân Là Để Dành Ngược  ( Hạ )




CHƯƠNG 27 : TIỆN NHÂN LÀ ĐỂ DÀNH NGƯỢC  ( HẠ )

Tiểu Ái Muội cùng Tiểu bảo bối sau khi đến tiệm Internet, mở máy thì liền vào game Thiên Long, kết quả vừa qua thời gian bảo hộ liền trực tiếp bị miểu sát . Hai người song song tự tử về Mạnh Bà uống canh.

“Kháo, những người này bị bệnh hay cái gì đây?” Tiểu Ái Muội tức giận đập bàn cái rầm. Đây là nơi giải trí nơi công cộng, cho nên trong tiệm Internet có một vài ánh mắt nhìn hắn không hài lòng.

“Uy… Cậu kiềm chế chút đi, đây cũng không phải là ở nhà của mình.” Tiểu bảo bối tóm lấy y phục của hắn, ý bảo hắn nhìn xem chung quanh. Thói quen xấu luôn sửa không được, thật làm cho người ta phiền não.

Tiểu Ái Muội không cam lòng hừ một tiếng, điều khiển lên nhân vật đi đến lôi đài Lạc Dương, rồi khó hiểu mở tay nải ra xem sao không đủ tiền mà hồi máu.”What? Tôi mới vừa mua viên Hồng bảo thạch cấp 5 mà?” Hắn nhớ rõ hắn không có cất trong thương khố a. Tiếp tục nhìn kỹ… Mấy ngàn kim nguyên bảo cũng không còn?

“Làm sao vậy?”

“Viên Hồng bảo thạch cấp 5 của ta không thấy!” Thanh âm có phần hoảng hốt, Tiểu Ái Muội vội vàng trở lại NPC kho hàng xem, kết quả… Bên trong chỉ để lại có một cái sơ cấp bảo thạch hợp thành phù, không còn cái gì khác. “Móa, acc của tôi bị hack!” Lúc này thì hắn trực tiếp đập mạnh vào bàn phím .

Người quản lý tiệm Inetnet đi đến nói với bọn hắn với thái độ không được tốt lắm, “Chú em, bàn phím này nếu như làm hư sẽ phải bồi thường.”

“Mẹ kiếp, phá hư một cái bàn phím, lão tử không lẽ không đền nổi? Cút đi!” Tiểu Ái Muội hung hăng đẩy tay quản lí một phen, đối phương lảo đảo thiếu chút nữa chật vật ngã sấp xuống. Lúc này cãi nhau làm thu hút một đám ánh mắt tò mò.

Tay quản lí cũng không phải người dễ nhẫn nhịn, “Muốn ăn đòn phải không? Tao sẽ cho mày như ý!” Mới vừa nâng lên nắm tay muốn đánh tới, thì Tiểu bảo bối liền hét lên:

“A… Vàng của tôi, sách kỹ năng trân thú của tôi, ngọc của tôi, kim nguyên bảo của tôi! ! ! Đều bị trộm !”

Tiểu Ái Muội nghe vậy chạy đến trước màn hình của hắn nhìn nhìn, quả nhiên cũng bị trộm …

Thấy tất cả mọi người hướng bên này chăm chú nhìn, tay quản lí cũng không tiện đánh nhau, đành phải bỏ qua đi ra trước. Cái bọn trẻ trâu không có gia giáo này, thật khiến cho người ta không ưa nổi.

Khung nói chuyện phiếm:

[ Phiêu Vũ ] Đồ đệ, các ngươi mấy ngày nay chớ ra khỏi thành .

[ Tiểu Ái Muội ]? ?

[ Phiêu Vũ] Thư Hiệp vừa hạ lệnh truy sát các ngươi.

[ Tiểu Ái Muội ] Mie! Thực CMN xui xẻo, acc bị hack , còn bị đuổi giết!

[ Phiêu Vũ ] Ngươi bị hack acc sao? !

[Tiểu Ái Muội] Lão bà của ta cũng bị hack !

[Phiêu Vũ] Sao lại thế này?

[ Tiểu Ái Muội ] Quỷ tha ma bắt! Thực phiền CMN.

【 Loa 】[ Tiểu Ái Muội ] Aaaahh~, cái tên rác rưởi nào hack acc của ta, có dũng khí đi ra cùng gia gia của ngươi đơn đả độc đấu nè!

Tiểu Ái Muội nạp thêm mấy trăm đồng, chuẩn bị đều dùng tất cả để xoát loa mắng chửi người.

【 Loa 】[ Tiểu bảo bối ] Hack acc đều đi chết đi! !

【 Loa 】[ Tiểu Ái Muội ] Muốn giết ta cùng lão bà của ta? Có bản lĩnh đừng làm tay sai cho Thư Hiệp a! Đem vứt đi hết tôn nghiêm, vì kia 100J mà nhân cách cũng không cần sao? Thật giống như kỹ nữ bán X.

【 Loa 】[ Chiến Ý Phi Dương ] Giết ngươi là đã tôn trọng ngươi lắm rồi, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, chẳng khác nào khỉ cởi quần nhảy múa.

【 Loa 】[ Cầu bạo ] Moa ha ha ha…  Còn bị hack acc sao? Này gọi là báo ứng a, cho chừa cái tật hung hăng càn quấy. Xứng đáng! Em trai hacker, tỷ yêu ngươi chết mất.

【 Loa 】[ Tiểu Ái Muội ] Cái con Cầu bạo thiếu trai XXX , ngươi cút sang một bên đi mà tầm hoan đi.

Tiểu Ái Muội mới vừa nói xong, Cầu ái liền kích vào báo cáo. Phốc… GM thật là nhanh chóng, không đến vài giây liền phát ra tin tức Tiểu Ái Muội bị cấm nói.

【 Loa 】[ Cầu ái ]  ! Cái này gọi là gì nhỉ? Dưa chuột có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung? 

【 Loa 】[ Thư Hiệp ] Tiểu Ái Muội, Tiểu bảo bối, chân trời góc biển này là thiên hạ của ta. Đừng làm cho ta phải nói lại một lần nữa.



Terminator đại thần lên loa thật uy vũ. Toàn bộ thế giới tự giác im lặng .

Tiểu Ái Muội cùng Tiểu bảo bối nhàm chán trong thành đi lang thang, đi vài cái phó bản, bởi vì cấp bậc thấp, quan hệ bằng hữu lại không tốt, tìm mãi mà không có đội ngũ để đi, ra khỏi thành thì lại bị đuổi giết. Chỉ có thể ở bốn thành Đại Lý, Lạc Dương, Tô Châu, Lâu Lan đi lang thang, chán đến mức muốn bùng nổ. Cơn tức này bọn hắn đều nuốt không trôi, nhất định phải báo thù!

Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ logout về nhà.



Tô Bắc Bằng đang ngồi cắn bút làm bài tập, nhìn nhìn ngó ngó cái laptop, tay ngứa ngáy mà lòng cũng ngứa ngáy nhưng vẫn cố nhịn, nếu mà mở máy lên thì lại không thể dứt ra. Cậu có chút xíu xiu hối hận, nếu cậu lấy số điện thoại của Thư Hiệp, có thể gửi một cái tin nhắn nói cho anh biết mấy ngày tới cậu không online được , CMN ai bảo lúc đó anh lại đi trêu trọc cậu, trêu cái em gái anh ta. Hừm!!!

Không biết liệu Thư Hiệp có vì cậu không online mà không vui không? Hãn, anh ta có vui hay không liên quan rắm gì đến lão tử? !

Lắc lắc đầu, Tô Bắc Bằng cố gắng tập trung tinh thần.

‘Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không đường cùng, cả đời này, đều không hối hận…’

Chuông điện thoại di động vang lên, nhìn thấy màn hình biểu hiện chính là hai chữ ‘Ma ma’,  trong lòng Tô Bắc Bằng có chút run rẩy, một cỗ chua xót trào lên.

“Alo… ? Ma ma?” Thanh âm cậu không hiểu sao có điểm khàn khàn.

“Bằng tử…”

Giọng ma ma mang theo một ít mỏi mệt, làm Tô Bắc Bằng vô cùng nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

“Àh… Chính là hỏi một chút, con ở trường học có khỏe không?”

“Hoàn hảo…” Tô Bắc Bằng nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, rất là khó chịu. Ma ma không hề quên cậu, hay là không thể nào quên cậu?

“Àh, có chuyện gì này mami muốn nói cho con nghe. Mẹ… Ba của con, mẹ…”

Loáng thoáng truyền đến tiếng nức nở, Tô Bắc Bằng luống cuống, ma ma đang tốt lành như thế nào lại khóc?”Mẹ, người làm sao vậy? Sao lại khóc a?”

“Bằng tử a, con có thể hay không… mượn ai đó tiền a “

“Vay tiền?” Tô Bắc Bằng đầu đầy mờ mịt, khi nào thì nhà bọn họ cần vay tiền vậy?

“A… Không phải, ma ma chính là rất nhớ con. Không có chuyện gì… Con liền hảo hảo ở trong trường học học tập đi. A, ma ma gác máy.”

“Alo, alo? !” Không đợi Tô Bắc Bằng hỏi, mẹ cậu đã dập máy, chỉ để lại thanh âm tút tút tút của điện thoại…

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng là nói tới vay tiền, sao lại thành nói nhớ mình? Còn có, mama vừa mới nhắc tới ba ba… Lại là vì sao?

Càng nghĩ càng hoảng càng gấp, tùy tiện thu thập chút đồ đạc, cậu kéo rương hành lý chạy nhanh. Vừa xuống thang lầu liền nhìn thấy Nghiêm Vĩ Hứng, vội vàng giải thích, “Nghiêm Vĩ Hứng, giúp tôi xin phép chủ nhiệm, nói nhà của tôi có việc gấp.”

“Chuyện gì a? Có muốn tôi cùng trở về với cậu hay không?” Nghiêm Vĩ Hứng nhíu mày nhìn thấy cậu chạy xa, cũng không nghe thấy đối phương trả lời lại. Có chút mất mát, hắn nhìn về hướng Tô Bắc Bằng biến mất, trong mắt nhiễm lên một ít ảm đạm.

Từ trường học về nhà tuy rằng không phải quá xa, chỉ mất tầm ba giờ, chính là trong lòng lo lắng làm cậu sinh ra ảo giác, cảm giác ngồi trên xe thật lâu thật lâu mà vẫn chưa tới. Cậu thường xuyên kiểm tra đồng hồ mới phát hiện, thời gian chỉ mới nhích đi một chút mà thôi.

Khi sắc trời tối xuống, cuối cùng đã tới nơi. Nhà cậu vì thích phong cảnh đẹp nên mới chọn xây nhà ở địa phương hẻo lánh như vậy. Taxi cũng không chịu đi đến chỗ ngoại ô hẻo lánh, bất đắc dĩ Tô Bắc Bằng phải chạy bộ trở về.

Chân đã có cảm giác tê dại mỏi mệt, thế mà cậu vẫn nhìn không thấy ngôi nhà quen thuộc cần đến. Tô Bắc Bằng càng thêm lo lắng bất an, sợ rằng mình có thể trễ một bước, liền sẽ phát sinh sự việc không thể vãn hồi.

“A! ! Con mẹ nó, đau đau đau…” Tô Bắc Bằng không chú ý dưới chân, vấp phải một cái gì đó, té một cái oạch trên đất, cằm đều đau đến tê dại. Chống đỡ đứng người dậy nhìn lại thiếu chút nữa bị dọa đến ngất đi. CMN, thật sự là không hay ho chút nào, về nhà một chuyến mà có thể nhìn thấy thi thể bị bỏ ngoài đường..

Đó là khối xác của một cô gái, cánh tay phải loang lổ vết máu đã khô, trong tay còn nắm lấy một cây súng. Tô Bắc Bằng phát hiện, ***g ngực của cô ấy hình như còn phập phồng? Cậu nghi hoặc đi lên trước, nhìn thấy cô gái này thật xinh đẹp! Cho dù tóc tai hỗn loạn lại kèm thêm khuôn mặt tái nhợt vẫn không che khuất được nét hồn nhiên thiên thành, khí chất lãnh mỹ. Đúng vậy, chính là lãnh, đây là cảm giác đầu tiên của Tô Bắc Bằng.

Hướng mũi cô gái dò xét một chút, quả nhiên có ít hơi thở mỏng manh.

Cậu rối rắm nhíu mi, đã sắp về đến nhà , nhưng mà đem cô để ở chỗ này… Cô ấy khẳng định sống không quá ngày mai, nhìn xem máu tươi kia đã nhuộm đỏ cả nền cỏ là biết. Nhưng… không nhanh chóng chạy về nhà, vạn nhất thực phát sinh chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?

Quên đi, muốn cậu đem một người còn sống vứt bỏ ở chỗ này, để cô tự sinh tự diệt, cậu thật sự không làm được.

Cậu lấy tất cả tiền bạc trong hành lí ra, xong đem hành lý bỏ ở nơi này, tận lực không đụng tới miệng vết thương cô gái, quăng khẩu súng của cô ra xa. Cô gái này có lẽ không phải người thường, sao mà lại bị thương? Nhìn về cánh tay phải bị thương của cô ấy, là vết thượng thật sâu —— bị súng bắn? !

Để tránh cho phiền toái, Tô Bắc Bằng quyết định đem cô đưa đi phòng khám tư nhân.



Trong trò chơi, Thư Hiệp ở Lôi đài nhàm chán ngẩn người. Nhẹ cười đã hai ngày không lên, anh một mực đợi, chính là đều không có kết quả. Thở dài thật sâu, Lăng Quân Diệu vừa định logout, liền chứng kiến Tiểu Ái Muội lại phát loa hung hăng càn quấy .

【Loa 】[ Tiểu Ái Muội ] Nhẹ cười nghiêng thế gian, ngươi có gan thì ra đây, gia gia của ngươi hiện tại chờ không nổi nữa.

【 Loa】[ Tiểu Ái Muội ] Nhưng mà Thư Hiệp không thể nào một mực bên cạnh ngươi, ngươi chờ, đôi ta không online thì thôi, nhưng ta cùng lão bà của ta chỉ cần online liền tìm cơ hội giết ngươi!

Lúc này thật sự đụng đến nỗi đau của Lăng Quân Diệu, vốn cũng bởi vì Nhẹ cười mạc danh kỳ diệu biến mất hai ngày mà cảm thấy khó chịu, hiện tại rốt cục có địa phương phát tiết.

【 Bang phái 】[ Mộc tử mộc ] Theo ta điều tra từ bằng hữu trong bang Hồi Ức nói… Tiểu Ái Muội cùng Tiểu bảo bối chuẩn bị biến mất vài ngày, trốn tránh đầu sóng ngọn gió. 

【 Bang phái 】[ Nhan tịch ] sách,  hai người này cặn bã…

【 Bang phái 】[ Chiến Ý Phi Dương ] Trừ phi bọn hắn bỏ server này đi, bằng không lão đại sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ. 

【 Bang phái 】[ Sô-đa bính ] Hai người bọn họ hiện tại… đập thêm ngọc cũng không phải đối thủ chị dâu nữa rồi? 

【 Bang phái 】[ Cầu ái ] Báo cáo… Ta tiếp tục đổi mấy món đồ chế, ép thêm vài viên ngọc cao cấp, Tiểu Ái Muội cũng đánh không lại ta. 



Lăng Quân Diệu lại dùng kỹ thuật hack, sau khi đem đổi đi số tài khoản của bọn hắn thì online. Xin xóa acc, xác nhận, động tác liền mạch lưu loát. Biến mất vài ngày? Miễn, vẫn là hoàn toàn biến mất thì tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.