CHƯƠNG 56 | Cos – 1
Đợi đến khi hai tên chồng chồng hoang *** vô đạo ban ngày cũng có thể chơi lắc xe lăn qua lăn lại đã, lau chùi sạch thứ chất lỏng khả nghi không nên xuất hiện trên người, che dấu hết dấu hôn cùng vết tích gặm cắn khắp toàn thân, khởi động xe xuất phát đã qua mười rưỡi.
Khổng Tây ngồi trên ghế lái phụ, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, mặt đỏ bừng, cúi đầu không lên tiếng, yên lặng từ dưới ghế đào điện thoại lên tính chơi game cộng đồng.
Vừa bật mở, cuộc gọi lỡ và tin nhắn chưa đọc nhảy ra.
Khổng Tây nghi hoặc nhìn hơn 10 cuộc gọi lỡ và tin nhắn chắn đầy màn hình di động, tay run run nhấn đọc, tất cả đều là tin rít gào của Trà Sữa. Lúc này không chỉ tay run mà chuyển thành toàn thân khẽ run rẩy từng đợt, tích tắc có cảm giác tai vạ xông tới, đưa điện thoại xin giúp đỡ từ Đông Dã ngồi một bên, thảm thiết nhìn anh, “Làm sao đây làm sao đây!? Trà Sữa nhất định sẽ chà đạp em!”
Đông Dã tiếp nhận di động, tùy tiện liếc mắt một cái, lật xem hết rồi ném trả lại cho cậu, bình tĩnh nói: “Có tôi ở đây, không sao.”
Khổng Tây bám cần gạt số nhìn chằm chằm anh hồi lâu, xác định biểu tình chắc chắn cùng giọng nói bình tĩnh của anh không phải cậy mạnh, cũng không phải lừa gạt cậu mới hơi chút yên tâm, cầm điện thoại ngồi thẳng người, bắt đầu hồi âm tin nhắn trấn an Trà Sữa.
Cậu định bịa ra một câu chuyện đời người cực kỳ phong phú lừa cho Trà Sữa choáng váng, sau đó quên mất việc cậu tới trễ. Vì vậy nghiêm túc chôn đầu bấm: “Sau khi quẹo vào gặp phải một bà cụ qua đường muốn đợi bà qua rồi đi tiếp không ngờ dừng lại thì bị bọn cướp cướp mất xe nên đành đi bộ đến cửa hàng mua xe kết quả cửa hàng xúc tiến kinh doanh bán hết xe chỉ còn cách lượn đến nhà ga định tới Lâm Nghị mua rồi về…”
Cái cớ đời người phong phú như vậy mà tên ngốc Khổng Tây này cũng nghĩ ra được, may mà cậu mới bịa được một nửa đã bị Trà Sữa gọi đến cắt đứt, nếu không tin nhắn gửi đi, đoán chừng Trà Sữa sẽ không đơn giản chỉ tức giận, hộc ba lít máu gì gì cũng rất có khả năng xảy ra.
Khổng Tây lo lắng muốn chết nhìn điện thoại, ánh mắt đó như đang nhìn một trái bom.
Đông Dã bị tiếng chuông của cậu quấy nhiễu, vươn tay giúp cậu kết nối cuộc gọi.
Tiếng rít gào vang vọng của Trà Sữa lập tức truyền tới: “Tiểu Tây!!!!!”
Khổng Tây run rẩy, vô thức hướng điện thoại chột dạ nói: “A, quẹo rồi quẹo rồi, tới công viên ngay, tới ngay tới ngay!”
“…” Đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó lấy âm lượng với đê-xi-ben lớn hơn thét qua: “*beep*! Mẹ cậu quẹo quẹo quẹo quẹo hơn hai tiếng, quẹo được tới cung trăng rồi đó!!”
“À ờ…” Khổng Tây lại muốn gạt người, đang định đem chuyện mất xe đi mua mua không được vân vân vân phơi bày, Đông Dã như dự đoán được giật di động khỏi tay cậu trước một bước, mở loa ngoài, bình tĩnh “Alô”.
“?? Ai đó? Ngốc Tiểu Tây đâu?”
“Bên cạnh.”
“Vậy để tên ngốc đó nghe máy!”
“Mười phút nữa tới công viên.”
“Ách… Lantis?”
“Ừ.”
“Được được, từ từ đến không cần vội~~”
Khổng Tây nghe xong nội thương, thái độ đối đãi khác biệt quá rõ ràng.
Đông Dã tranh thủ liếc nhìn Khổng Tây đang nghẹn tức dùng sức trừng di động, buồn cười xoa xoa đầu cậu rồi cúp điện thoại trả lại cho cậu, nói: “Ngồi chắc.”
Khổng Tây vâng lời ngoan ngoãn ngồi yên với tư thế đứng đắn hai mắt nhìn thẳng phía trước. Đông Dã sang số, xe vụt một tiếng lấy tốc độ cực nhanh xông ra ngoài.
5 phút sau, hai người an toàn đến trước cổng công viên.
Khổng Tây chân nhũn bước xuống xe, treo trên người Đông Dã không nhúc nhích.
Công viên không lớn, Đông Dã tùy tiện nhìn lướt qua liền phát hiện ba người ăn mặc trang điểm lộng lẫy ngồi ở chòi nghỉ mát, ôm Khổng Tây vẫn đang giả chết treo trên tay mình đi tới.
Tuy biết chính là họ nhưng Đông Dã chưa từng gặp qua, hoàn toàn không biết ai với ai, lúc đến gần vẫn kéo căng mặt không lên tiếng, hai bên giương mắt nhìn nhau.
Dường như cảm nhận được bầu không khí quỷ dị, Khổng Tây từ trong khuỷu tay Đông Dã ngẩng đầu lên, mắt lướt qua lướt lại trên mấy người kia vài lần, rõ ràng mạch lạc giới thiệu với Đông Dã: “Anh xem, cô gái đầu uốn Hàn Quốc mặt mày dễ thương nhưng động tác thô lỗ kia chắc chắn là Trà Sữa, còn người tóc Bob mặt trái táo chắc là Khói Hồng, ưm… còn tên trai gái khó phân biệt đứng giữa thì không biết.”
Trai gái khó phân biệt – kun khó chịu, trừng mắt nhìn Khổng Tây: “Tôi là nam, đã được đóng dấu đấy!”
Khổng Tây lập tức bừng tỉnh: “Bây giờ biết rồi, là Vô Danh.”
Mắt Vô Danh trừng càng lớn hơn, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai?”
Trà Sữa đập thẳng vào ót Vô Danh, vẻ mặt hết thuốc chữa: “Cậu ta là ngốc Tiểu Tây.”
Vì đều là người quen biết, Trà Sữa đã thấy qua WC, Khói Hồng và Vô Danh đều rất dễ bắt nạt, Khổng Tây không chút xấu hổ, ngây ngô kéo một khuôn mặt tươi cười cho bọn họ, nói: “Hi~ Tớ là Khổng Tây, đây là bạn G nhà tớ, Lantis, gọi anh ấy Đông Dã cũng được.”
Người đàn ông phía sau mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, hướng bọn họ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Trà Sữa cùng Khói Hồng hai mắt tỏa sáng nhìn Đông Dã, vẻ mặt cây si có thể so sánh với Khổng Tây.
Lớp hóa trangtrên mặt Vô Danh vừa xóa một nửa, người còn mặc quần áo hóa trang. Nói nhảm với Khổng Tây xong thì tiếp tục công việc trước đó, đối diện gương dùng sức lau mặt.
Trà Sữa cười hí hí đến bên Đông Dã, quơ tay túm Khổng Tây ném cho Khói Hồng hóa trang.
Đông Dã đối với nữ sinh vẫn rất có phong độ, không ngăn cản, cứ thế để cô bám lấy mình. Anh mấp máy miệng, nhấc chân đi theo Khổng Tây. Trà Sữa muốn dụ dỗ anh đành phải nhắm mắt đuổi theo, vừa đi vừa nịnh nọt: “Đông Dã có hứng thú cos kiếm khách không, còn thiếu một nam kiếm khách không tìm được người thích hợp, muốn thử chút không?”
“Không.”
Giọng điệu của Đông Dã rất lạnh nhạt, nếu là người thường chắc chắn bị đả kích mà nội thương. Chẳng qua Trà Sữa đã được Khổng Tây tôi luyện một thân tinh thần thép, không có chút cảm giác nhục nhã, tiếp tục thả mồi câu: “Em có thể chụp cho anh với Khổng Tây nha, ảnh siêu lộng lẫy, đặc biệt chụp tự do, thích tạo dáng kiểu nào cũng được nha, miễn phí PS nữa, tặng luôn album, tuyệt đối khiến ngài hài lòng!”
“Không để lộ ra ngoài…?”
Trà Sữa vừa nghe câu này liền biết cá đã cắn câu, tức khắc bồi thêm: “Tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài!” Chỉ lưu truyền bên trong thôi…
Đông Dã mắt nhìn Khổng Tây đang bị Khói Hồng bắt lấy phun nước, nói: “Một tấm chụp chung.”
“Được! Chụp gì cũng ok, cứ chụp là được!”Trà Sữa trả lời không chút lập trường, dù sao đến lúc đó ảnh trong tay cô, muốn làm gì thì làm, hố hố.
Cho nên nói, lời của con gái không tin được, nhất là hủ nữ, kỹ năng gạt người còn lợi hại hơn Khổng Tây nhiều nhiều biết không! Một khi đã bắt được nhược điểm, soi ra sơ hở, nắm chặt mệnh môn, chết thế nào cũng không biết biết không!! >A<
Khói Hồng căn cứ theo tranh hình tượng cơ bản của Dược Sư đã thiết kế trước vẽ một lớp hóa trang cực kỳ yêu mị cho Khổng Tây, biến khuôn mặt búp bê ngơ ngơ của Khổng Tây thành mặt chữ V, hai con mắt vốn tròn xoe cũng vì mí mắt được vẽ kéo thành hẹp dài, chỉ cần chớp nhẹ thì y như nháy mắt đưa tình, khiến Khổng Tây khi soi gương lập tức phun một câu “Khỉ, yêu nghiệt nơi nào đây! Hồ ly biến ra à!” Nói xong mới muộn màng nhận ra tên trong gương chính là cậu, lại lần nữa bị thần kinh thô của mình đánh nội thương.
Khói Hồng phơi phới thưởng thức kiệt tác của mình vừa nghe Khổng Tây nói lời này liền vui vẻ, còn có chút hả hê bồi thêm một câu: “Đây là trang điểm cho nam dược sư nha, phần nữ còn phải vẽ nhiều hơn nữa.”
Khổng Tây đập lên gương, nghiêm túc nói: “Đưa quần áo nữ dược sư cho tớ!”
“Ý? Để làm gì?” Khói Hồngvô thức hỏi, cơ thể lại nghiêng nghiêng tới trước gói đồ to kế bên.
Khổng Tây tinh mắt phát hiện động tác của cô, nhanh nhẹn lủi tới túm lấy gói đồ, vùi đầu lục lọi bên trong, lôira mớ vải thoạt nhìn như đồ nữ.
Lôi… lôi… lôi… vẫn đang lôi…
Cuối cùng! Để cậu lôi hết được sợi dây lưng.
Khổng Tây bất lực nhìn sợi dây lưng hồng nhạt chắc phải 2 mét, không rõ cần dùng nó làm gì, vô thức nghĩ xin giúp đỡ từ Đông Dã, nhưng thình lình bắt gặp anh và Trà Sữa bước vào nhà vệ sinh nam.
Khổng Tây: !!!
Khỉ khỉ khỉ, cậu mới hóa trang một chút hai người này đã phát triển thần tốc!
Khỉ khỉ khỉ, phát đến mức vào nhà vệ sinh nam!
Vậy Đông Dã hiện tại bị công lăng nhăng nhập vào người sao!? Sáng nay còn cùng cậu chơi lắc xe, chiều đã cùng Trà Sữa chơi chơi chơi… Oa, cậu không nói nên lời 〒▽〒
Khổng Tây vừa ức vừa giận, ném bỏ dây lưng đùng đùng xông tới nhà vệ sinh nam, Khói Hồng ở phía sau dọn dẹp một chút cũng chạy theo, chỉ để lại Vô Danh còn đang chiến đấu với mí mắt.
Khổng Tây mang gương mặt yêu nghiệt lén lén lút lút thò đầu vào cửa nhà vệ sinh nam, Khói Hồng víu lưng cậu nhỏ giọng hỏi: “Làm gì vậy?”
Khổng Tây nghiến răng nghiến lợi đáp: “Bắt! Gian!” Lủi vào WC.
Phòng trong cùng loáng thoáng truyền ra tiếng trò chuyện của con gái.
Trà Sữa: “Đến, cởi sơmi ra.” … “Không phải, cái này không phải đâm như vậy, không đúng chỗ, anh xem, đây này, đâm đây mới đúng. Trước tiên cùng ngón tay mở rộng.” … “Mau cởi quần, không cởi thì làm sao làm?”
Khổng Tây càng nghe càng nội thương, móng vuốt cào cào trên gạch men.
Đã đến giai đoạn cởi áo!
Ngón tay cũng đâm vào rồi!
Còn không cởi quần thì làm sao làm!
Làm khỉ! Mấy tên song tính đi chết hết đi!
Đông Dã: “Đi ra!”
Trà Sữa: “Em nhìn chút có sao đâu… Ái, đừng đẩy người ta mà, để em tự đi, ra đây ra đây.”
“Cạch!”
Trà Sữa bị Đông Dã đen mặt đẩy ra khỏi phòng, xoay vòng tại chỗ, tinh mắt phát hiện Khổng Tây cùng Khói Hồng rúc trong góc, nổi máu trêu chọc cười hí hí, hướng vào phòng cao giọng nói: “Đông Dã, anh có cảm thấy người ta xinh đẹp hơn Tiểu Tây nhiều không?”
Bên trong ngoại trừ tiếng quần áo soạt soạt ra thì hoàn toàn yên tĩnh. Trà Sữa tiếp tục cố gắng: “Đàn ông có gì hay chứ, ôm chẳng có cảm xúc, trước sau như một, đàn ông đẹp trai như anh nên có một cô bạn gái dịu dàng.”
“…”
“Hơn nữa, thích đàn ông không được xã hội chấp nhận, ra ngoài cứ phải che che giấu giấu.”
“…”
“Với ánh mắt sắc bén của em, tin chắc Tiểu Tây không phải tình đầu của anh, trước kia đã từng quen bạn gái đúng không?”
Cửa phòng đột ngột đẩy mở, lời Trà Sữa vốn đang muốn nóilập tức nuốt trở lại vào bụng.
Đông Dã liếc mắt nhìn cô, mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Những lời này đừng nói với Tiểu Tây, cậu ta xem cô là bạn.” Nói xong nhấc chân rời đi.
Trà Sữa chưa từ bỏ ý định ngăn trước mặt anh, bổ sung thêm: “Anh xác định sẽ vì cậu ấy từ bỏ thế giới muôn màu bên ngoài sao?”
“Thế giới bên ngoài có tốt hơn cũng không bằng một nụ cười cậu ta dành cho tôi.”
Tiếp tục không từ bỏ: “Anh chắc chắn sẽ vĩnh viễn yêu mình cậu ấy?”
“Chắc chắn!”
Lời này người kia nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu chắc chắn như thể đang nói “Trái Đất xoay quanh Mặt Trời”. Trà Sữa rất tự giác đổi thành “Chắc chắn vĩnh viễn tôi chỉ yêu mình cậu ta”, cười híp mắt tránh người đi.
Đông Dã nghiêng người, đi trước ra ngoài. Vừa bước được hai bước thì thấy Khổng Tây rúc trong góc với vẻ mặt cảm động không biết phải làm gì chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm anh.
Mắt tên kia ngập nước, ướt ướt giống đã khóc.
Khổng Tây như đọc được suy nghĩ trong lòng Đông Dã, chu chu môi, ngụy biện: “Em không có khóc nha, đây là bị hơi phấn xông lên thôi.”
… Khói Hồng ở phía sau nhỏ giọng lầu bầu: “Cái gì hơi phấn xông khóc…” Bị cho lơ.
Khổng Tây lê chầm chậm đến trước mặt Đông Dã, lời còn chưa nói mặt đã đỏ lên trước, nhìn anh cười ngây ngô, “Em không phải bán rẻ tiếng cười… nhưng vì anh vẫn có thể bán một ít.”
… Phía sau truyền tới tiếng cười thất đức của Trà Sữa, cũng bị cho lơ.
Khổng Tây: “Vậy, ưm… Tỏ tình xong rồi thì hôn một cái đi.”
Đông Dã không nói gì đẩy cái miệng đã sắp đụng tới mặt mình, lui về sau mấy bước, quay đầu nhìn Trà Sữa: “Mặc quần áo cho tên này.”
Trà Sữa cực kỳ sung sướng trước bộ dáng ngốc nghếch của Khổng Tây, cười làm động tác ok.
Đông Dã ra ngoài, bỏ lại Khổng Tây bị Trà Sữa cùng Khói Hồng chà đạp.
Trong chòi, Vô Danh đã hoàn toàn bị mí mắt đánh bại, đang chán nản nháy mắt với cái gương, bộ dáng uất ức rụt rụt vai có phần giống Khổng Tây, Đông Dã nhất thời mềm lòng, cầm nước tẩy trang và bông trang điểm tiến lên, tự tìm việc: “Nhắm mắt.”
Vô Danh vừa nghe thấy thần tượng lên tiếng, lập tức ngoan ngoãn nhắm mặt lại, miệng lẩm bẩm “Thần tượng à anh và Tiểu Tây lúc, lúc đó đó rốt cuộc có súc ruột không vậy, Tiểu Tây không có online, không ai giúp tôi cả” vân vân vân, tất cả đều bị Đông Dã bỏ ngoài tai.
Vốn dĩ bức tranh giữa thần tượng và fan cuồng đang rất hài hòa, cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói kèm theo sự tức giận quát lớn: “Hai người các người đang làm gì!!”
Đông Dã khó hiểu ngừng động tác, hứng thú nhìn một cậu thanh niên nhã nhặn đeo kính không gọng bước nhanh về phía bọn họ.
Vô Danh sợ tới mức bật dậy khỏi băng ghế, luống cuống tay chân quơ lấy túi bên cạnh, xông tới ôm cổ cậu thanh niên nhã nhặn, lôi kéo ra ngoài, vừa đi vừa sốt ruột nói: “Anh, người kia là bạn em thôi, anh đừng ghen… Về nhà bồi thường cho anh, anh không phải vẫn muốn ấy ở nhà bếp sao? Em sẽmặc tạp dề!!”
Đông Dã: “…” Trở về bảo Khổng Tây cũng mặc tạp dề mình xem thử…
Hai người đi rồi thì chỉ còn lại Đông Dã một mình nhàn nhã duỗi chân ngồi tựa cột, đợi bọn Tiểu Tây ra.
Trong lúc chờ đợi thỉnh thoảng có khách tham quan nhìn qua phía anh, đều sẽ lộ ra biểu tình “A, mình xuyên không sao”.
Dáng người Đông Dã vốn đã đẹp, từ trước đến nay đều do anh chọn quần áo mà không phải quần áo chọn anh, bất kể là đồ kiểu gì khoác lên cũng hợp, hiện giờ mặc một thân trang phục cổ xưa, còn không chút khó chịu ngồi trong một cái chòi cổ, dù chưa đội tóc giả cũng đủ khiến người ta nảy sinh cảm giác đột ngột xuyên không.