CHƯƠNG 109: BẬN RỘN ( TRUNG)
Kiều Dĩ Hàng giơ tay lên, lơ đãng che mũi lại, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình: “Không có gì. Tôi vào game ít hơn cậu, làm sao mà biết được chứ?“
“Thế à?“ Trương Tri vòng tay đặt lên bàn, đem Kiều Dĩ Hàng vây giữa hắn và bàn.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn bất an nhưng thấy hắn nghiêm túc nhìn màn hình, nhất thời không đoán được hành động này là hữu ý hay vô tâm.
Mùi sữa tắm càng ngày càng đậm, không phải mùi thơm đơn thuần mà còn có mùi da thịt xen lẫn trong đó. Tươi mát mà ngòn ngọt.
“Anh nóng à?“ Trương Tri nghiêng đầu nhìn gò má có chút đỏ lên của hắn.
Kiều Dĩ Hàng ngước lên, ánh mắt lơ đãng quét qua môi Trương Tri. Trong óc đột nhiên hiện lên cảnh bị hôn lúc trước, thân thể không tự chủ khô nóng lên.
Trương Tri đang muốn nâng tay sờ trán hắn thì hắn đột ngột đứng dậy, có chút tức giận nhìn chằm chằm Trương Tri.
“Sao thế?“ Trương Tri buồn bực đứng thẳng dậy.
“… Tôi đi ngủ.“ Kiều Dĩ Hàng vừa nói vừa đẩy Trương Tri ra, đi về phòng ngủ, để lại Trương Tri mờ mịt tại chỗ.
Chẳng nhẽ… Kiều Dĩ Hàng đã ghét hắn tới mức cùng nhìn máy tính cũng không muốn sao?
Trương Tri bực mình ngồi vào chỗ của Kiều Dĩ Hàng, vô thức di chuột.
Ghi chép trò chuyện cùng Đại Dương từ từ hiện ra trước mắt hắn.
Tiểu Thuyền: bỏ đi. Rảnh không?
Đại Dương: kết hôn hả? O(∩∩)O lúc nào cũng rảnh!
…
Kết hôn?
Hệ thống cảnh giác của Trương Tri mãnh liệt báo động. Gần đây hắn rất ít vào game, cũng không thấy Kiều Dĩ Hàng vào, cứ tưởng là hắn cũng bận như mình nào ngờ hóa ra Kiều Dĩ Hàng toàn lên lúc không có hắn.
Ít nhất cũng đủ thời gian để câu dẫn đến một cái đuôi mới.
Bực tức sau bao lần bị cự tuyệt cùng phát hiện mới này thiêu đốt lý trí hắn.
Hắn kéo bàn phím ra, mười ngón gõ như bay.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: ngươi là ai?
Đại Dương: (⊙o⊙) hả?
Đại Dương: tỷ, ngươi mất trí nhớ rồi hả?
Đại Dương: không phải, ngươi là ai?
Tiểu Thuyền: Chiến Hồn Vô Cực.
Trương Tri không chút nghĩ ngợi báo danh. Đương nhiên, hắn càng muốn khoe khoang, khoe khoang quan hệ không tầm thường của hắn và Kiều Dĩ Hàng.
Đại Dương: tỷ phu?
Đại Dương: (⊙o⊙) sao ngươi lại vào tài khoản của tỷ?
Đại Dương: không đúng, mới rồi ngươi cũng chưa logout.
Đại Dương: a! Ngươi ở cùng Đại Kiều sao?!
Thấy hai chữ Đại Kiều, lý trí Trương Tri bình tĩnh hơn một chút, tốc độ đánh chữ chậm lại.
Tiểu Thuyền: ngươi là ai?
Đại Dương: không, hẳn phải là ta hỏi mới đúng. Ngươi là ai?
Tiểu Thuyền: Chiến Hồn Vô Cực. –||| ta trả lời qua rồi.
Đại Dương:nhưng tại sao ngươi lại ở trong nhà tỷ ta?
Tiểu Thuyền: …
Ngón tay Trương Tri đặt trên bàn phím chần chừ. Sau khi đối phương thốt ra hai chữ Đại Kiều, hắn biết đối phương quen Kiều Dĩ Hàng trong hiện thực. Hắn vốn chẳng có gì sai giờ lại biến thành bị động. Nếu để người khác biết hắn ở cùng với Kiều Dĩ Hàng… dù vẫn còn ở giai đoạn trong sáng, chia phòng ra ở nhưng tin đồn khẳng định bay đầy trời.
“Sao cậu dùng máy của tôi?“ Kiều Dĩ Hàng đột ngột xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm di động.
Trương Tri giật mình, lúc này mới phát giác mình đã vô thức làm gì, nhất thời đành đứng lên giải thích: “Máy tính của anh chưa tắt…“
“Vậy nên cậu tiện tay mượn tài khoản, xem ghi chép trò chuyện trong game của tôi hả?“ Cơn tức nghẹn trong bụng mấy hôm nay của Kiều Dĩ Hàng bộc phát, “Có ai nói với cậu chưa hỏi đã lấy gọi là gì không?“
Trương Tri không hiểu tại sao đầu óc hắn đột ngột nghĩ sang hướng khác nhưng vẫn nghiêm túc cúi đầu suy ngẫm rồi đáp: “Tiệc buffet?“
Kiều Dĩ Hàng chút nữa hít thở không thông. Hắn muốn đập bàn nhưng giờ tay lên mới phát hiện bàn quá xa, đành nắm chặt điện thoại dùng sức đấm vào cửa: “Lúc này còn bày trò cười?“
Trương Tri vô tội nhìn hắn.
“Trở lại chuyện chính, ai cho cậu tự tiện dùng tài khoản của tôi để nói chuyện?“
Trương Tri tự biết đuối lý, xấu hổ nói: “Xin lỗi.“
“Chỉ xin lỗi không thôi?“ Kiều Dĩ Hàng cả cảm giác bản thân hóa thành giáo viên chủ nhiệm.
Trương Tri cũng có đồng cảm giác. Hắn rât khẩn thiết hỏi: “Vậy phải làm gì?“
“Phải…“ Kiều Dĩ Hàng nhịn xuống hình phạt nảy ra trong óc, hít sâu rồi nói, “Từ nay về sau cậu không được vào phòng này nữa.“
Trương Tri lập tức đồng ý.
Hắn cũng hiểu không gian riêng tư rất trọng yếu nên có thể lý giải cho suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng.
“Sau này không được phép cởi trần đi tới đi lui trong nhà.“ Kiều Dĩ Hàng nhân cơ hội yêu sách.
Trương Tri cau mày: “Tại sao?“
Kiều Dĩ Hàng lập tức đáp: “Mất mỹ quan.“ Hắn không đợi Trương Tri xen lời, lại tiếp, “Còn nữa, từ nay về sau phải cách tôi ba thước trở lên.“
“Ba thước bằng từng nào?“ Trương Tri hỏi.
Kiều Dĩ Hàng cho ví dụ.
Trương Tri xanh mét: “Tôi phản đối.“
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày, chỉ máy tính: “Đừng quên tội lỗi lúc nãy của cậu.“
Trương Tri đột nhiên rút bút mục từ ống đựng bút ra, hung hăng lao tới chỗ Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người.
Bút mực dù nhọn thật nhưng nếu để giết người, dùng dao phay chẳng phải đỡ tốn sức hơn sao?
… Sao hắn lại nghĩ đên giết người nhỉ?
Trên thực tế, chẳng thể trách Kiều Dĩ Hàng liên tưởng ra vậy. Vẻ mặt Trương Tri lúc này quả thực phi thường… lạnh lùng!
Ngay lúc Kiều Dĩ Hàng định xoay người bỏ chạy, Trương Tri đã túm lấy tay hắn, dùng răng mở nắp bút, vẽ loạn trên tay hắn.
“Đau!“ Kiều Dĩ Hàng rụt tay về, rất nhanh phát hiện Trương Tri nhẹ nhàng hơn, “Buồn…“
Trương Tri rất nhanh viết xong, buông tay.
Kiều Dĩ Hàng buồn bực nhìn chữ tiếng anh cùng mấy con số trên tay.
“Dòng đầu là tên cùng mật mã tài khoản game của tôi. Dòng thứ hai là mật mã thẻ tín dụng. Dòng thức ba là mật mã thẻ lương.“ Trương Tri nói, “Nếu anh cảm thấy vừa rồi tôi dùng tài khoản của anh là xâm phạm quyền riêng tư thì rất hoan nghênh anh xâm phạm trở lại.“
“…“ Đây là truyền thuyết nợ máu trả bằng máu sao? Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt vẫn chưa tỉnh táo được.
Trương Tri dùng chút lại nói: “Đương nhiên, nếu anh muốn xâm phạm cái khác tôi cũng rất hoan nghênh.“
Kiều Dĩ Hàng bị chặn họng không nói được tiếng nào.
Trương Tri quay đầu nhìn máy tính: “Có cần tôi tắt máy không?“
“Không cần, từ giờ cậu bắt đầu tuân thủ luật cấm vào thư phòng.“ Kiều Dĩ Hàng đảo mắt qua mật mã trên tay, đột nhiên mất hứng tranh luận với hắn.
Trương Tri nghiêng người đi tới cạnh hắn, đứng lại nói: “Tốt nhất anh ghi lại vào giấy kẻo không lại bị mờ đi mất đấy.“
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở.“ Kiều Dĩ Hàng tức giận đáp.
“Hoanh nghênh anh dùng tài khoản game của tối.“ Giọng Trương Tri đột nhiên trầm xuống, “Ít nhất tôi có thể cam đoan anh sẽ không thấy trong ghi chép trò chuyện của tôi với bất kỳ ai, trừ anh ra, bàn tới hai chữ kết hôn.“
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người.
Trương Tri lách qua hắn, đi về phòng.
Di động truyền đến tiếng gọi yếu ớt.
Kiều Dĩ Hàng phát hiện mình vẫn chưa tắt máy. Hắn đưa lên tai, Trầm Thận Nguyên đang ở đầu kia hô to gọi nhỏ: “Có phải ta đã lỡ nghe được bí mật gì đúng không?“
“Giờ ngươi ở đâu?“
Trầm Thận Nguyên bị câu hỏi đột ngột này của hắn làm ngẩn người: “Ở nhà.“
“Tốt, để cửa mở nhé. Ta lập tức đến đó giết người diệt khẩu.“
Trầm Thận Nguyên: “Tỷ, ngươi còn không hiểu rõ con người ta sao? Miệng ta rất kín. Chuyện ngươi cùng tỷ phu… cũng là Trương Tri, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ tư.“
Chưa cần hắn nói đã có hơn bốn người biết chuyện này rồi.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Trầm Thận Nguyên hiếu kỳ hỏi tiếp: “Nói đi cũng phải nói lại, ngươi như thế nào quan hệ tốt đẹp với tỷ phu hơn? Tỷ phu như thế nào lại thành Trương Tri? Các người bây giờ là ở cùng nhau sao?..“
Kiều Dĩ Hàng quyết đoán dập máy, cũng nghiêm túc lo lắng có nên đến nhà giết Trầm Thận Nguyên diệt khẩu hay không. Tên kia trông thế nào cũng giống gián điệp của mấy tờ báo a.
Những ngày tiếp theo, Kiều Dĩ Hàng phát hiện hắn và Trương Tri lâm vào chiến tranh lạnh.
Hai người sống cùng dưới một mái nhà mà mỗi ngày nói chuyện không quá ba câu. Thường xuyên diễn ra tình trạng hắn rời giường cũng là lúc Trương Tri chuẩn bị tốt bữa sáng đi làm mà đến khi hắn về, Trương Tri nếu không phải giam mình trong phòng thì cũng là chưa trở về.
Số lần hai người gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.
Kiều Dĩ Hàng nghẹn ba ngày, đang lo lắng có nên tìm cơ hội phá vỡ cục diện bế tắc này không thì tới lễ mở máy “Hắc bạch chi gian“.