CHƯƠNG 113: BƯỚC NGOẶT (HẠ)
Suất suất suất đi không lâu, Thủy Tiên hòa thượng lại bị lão bà hắn gọi.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri dạo quanh một lát rồi cũng out.
Vốn vào game là để gặp đối phương, giờ đối phương ở ngay cạnh…. Muốn nói chuyện hay nhìn mặt không thành vấn đề.
Kiều Dĩ Hàng nhàm chán lên mạng tìm tên mình, quả nhiên hiện ra tin tức tai nạn xe. Hắn lại dạo trên diễn đàn, phát hiện tin hắn và Bát Quái tiểu tử nhập viện là hai topic được chú ý nhất hiện giờ, ngoài ra còn có cả topic cầu phúc cho bọn họ. Nhưng không khí trong hai topic hoàn toàn khác nhau.
Các bài post cầu phúc cho hắn tràn ngập màu phấn hồng bi thương. Từng lời từng lời đều là những lời chúc phúc, khiến cho hắn ấm lòng.
Mà trong topic của Bát Quái tiểu tử, đại khái fan đã trải qua quá nhiều đau thương cùng đả kích, tâm lý đã vô cùng mạnh mẽ. Rất nhiều người còn chào hỏi, trò chuyện như kiểu “Ta lại tới nữa nè“, “Chúng ta lại thấy mặt rồi“, “Nói tiếp đề tài lần trước đi“,… rồi còn có rất nhiều hình ảnh phù chú, nước thánh, thập tự giá, bên cạnh còn phối hợp “Ác linh mau cút“,vv..
Tóm lại, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đây chính là cuộc so đấu giữa các môn phái, đôi lúc còn thấy cả thần thoại Hy Lạp ló mặt ra.
Hắn đọc vài trang, cuối cùng nhịn hết nổi nhìn sang Trương Tri.
Trương Tri đang đeo tai nghe, chuyên chú xem bài giảng qua mạng.
Kiều Dĩ Hàng nhớ hắn từng nói quyết định bắt đầu học từ xa, chẳng trách công việc của hắn bận rộn đến thế. Ngược lại, vì bị thương ở trán, bản thân lại nhàn rỗi nửa tháng.
Di động ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, ca khúc “Sinh ra để yêu ngươi“ giữa không gian yên tĩnh làm hắn giật mình.
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng đặt máy tính sang bên, nhận điện thoại rồi quay đầu hướng Trương Tri ra hiệu cứ tiếp tục.
Đầu kia, Trầm Thận Nguyên cả kinh kêu lên: “Tỷ, ngươi phải nằm viện rồi!“
Kiều Dĩ Hàng lạnh như băng đáp: “Tỷ ngươi là ai, ta không biết.“
Trầm Thận Nguyên sửa lời: “Sư huynh, ngươi không sao chứ?“
“Còn đang nằm viện.“
“Có nặng không? Có phải dùng máy trợ thở không a?“
“Ngươi cảm thấy ta có thể nhét di động vào mặt nạ để nói chuyện với ngươi sao?“
“Không phải dùng máy trợ thở là tốt rồi.“ Trầm Thận Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Máy trợ thở là tiêu chuẩn duy nhất để Trầm Thận Nguyên phán đoán bệnh tình có nghiêm trọng hay không sao?
Trầm Thận Nguyên ngẫm lại vẫn lo lắng: “Nếu không ta đến thăm ngươi nhé? Muốn ăn gì? Ta mang bữa khuya đến nhé?“
Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri ngồi cạnh, vội vàng đáp: “Không cần! Muộn quá rồi, ta sắp đi ngủ.“
Trầm Thận Nguyên chưa từ bỏ ý định: “Vậy sáng sớm mai ta đến nhé?“
“Mấy giờ?“
“Bảy giờ nhé?“
“Không được, ta không dậy nổi.“
“Sư huynh, ngươi thực không sao chứ? Từ bây giờ đến bảy giờ sáng mai là mười tiếng rồi đó.“
Kiều Dĩ Hàng hàm hồ cho qua: “Lúc nào ngươi bằng tuổi ta sẽ hiểu.“
Trầm Thận Nguyên ủy khuất hỏi: “Vậy lúc nào ta đến được?“
“Mười rưỡi đi, ngươi rảnh chứ?“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Tiện thể mang luôn cho ta một phần pizza.“
“Okay.“ Trầm Thận Nguyên đáp ứng.
Kiều Dĩ Hàng tắt máy, quay đầu thấy Trương Tri đã gỡ tai nghe xuống, đang chống cằm nhìn hắn.
“Cậu không nghe giảng nữa sao?“ Kiều Dĩ Hàng bị hắn nhìn đến mất tự nhiên.
Trương Tri hỏi ngược lại: “Anh muốn ăn pizza tôi có thể mua hộ.“
Kiều Dĩ Hàng: “Mai cậu phải đi làm còn gì?“
Trương Tri nheo mắt: “Anh chờ tôi đi làm mới cho hắn tới sao? Là ai thế?“
Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Cậu có nhất thiết dùng giọng điệu ghen tuông đó để nói chuyện không hả?”
“Vì đúng là thế đấy.“ Trương Tri đột nhiên đứng dậy nhảy lên giường, đè hắn xuống.
Động tác tấn công liên tục, hiển nhiên đã dự mưu từ lâu.
Đầu Kiều Dĩ Hàng đập xuống gối, chưa kịp phản ứng Trương Tri đã cúi đầu hôn xuống.
“Cậu…“ Kiều Dĩ Hàng mới nói một chứ, Trương Tri trực tiếp dùng miệng chặn lại.
“Buổi tối kiểm…“ Bác sĩ trung niên đẩy cửa bước vào, chứng kiến cảnh tượng này liền nuốt chữ cuối vào bụng.
Trương Tri ngồi thẳng dậy, bất đắc dĩ trừng hắn: “Bác sĩ, cho hỏi cửa này có tác dụng gì?“
Bác sĩ: “Không để các ngươi bị lạnh lúc ở trần.“
Trương Tri: “…“
Kiều Dĩ Hàng bật dậy: “Bác sỹ, hắn…“
“Ta cái gì cũng chưa thấy.“ Bác sỹ trực tiếp lui ra ngoài, đóng chặt cửa.
Kiều Dĩ Hàng quay đầu trừng Trương Tri.
Trương Tri cười như mèo thâu tinh.
Kiều Dĩ Hàng duỗi chân, đá một cước vào vai hắn.
Trương Tri bắt được mắt cá chân hắn, thuận thế nhảy xuống khỏi giường.
“Cậu đừng quá phận.“ Kiều Dĩ Hàng đen mặt. Ai bị người chứng kiến bản thân bị người khác đè ép cũng đều buồn bực.
Trương Tri ngồi xếp bằng trên đất, mở to mắt nhìn hắn, dùng khẩu khí gần như vô lại nói: “Anh phải làm cho tôi có hy vọng chứ. Dù cảm giác lúc hôn không tệ nhưng lâu ngày cũng đâu dập được lửa. Sớm muộn có ngày tôi tự thiêu mà chết mất.“
Kiều Dĩ Hàng bị lời nói vô sỉ của hắn chặn họng.
Trương Tri nhìn hắn trông chờ: “Dù sao hôm nay chỉ có hai ta thôi mà.“
Bác sĩ lại đột nhiên đẩy cửa bước vào: “Trên lầu có phòng VIP, giường đôi, giá một ngày hơn phòng này năm trăm. Nếu hai người muốn, ta có thể sắp xếp.“
Trương Tri tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta chỉ có một yêu cầu.“
“Biết rồi.“ Thầy thuốc rất thức thời đóng cửa lại.
Trương Tri đột nhiên nhảy dựng lên, chạy ra cửa: “Vào phòng nhớ gõ cửa!“ Chết tiệt, chẳng lần nào để hắn nói hết câu!
Vị bác sỹ đang chạy trên hành lang kia lại càng hoảng sợ, quay đầu nói: “Biết cái gì gọi là khóa cửa không?“
Trương Tri tức giận về phòng, đóng cửa khóa lại!
Kiều Dĩ Hàng nhìn Trương Tri vẫn còn bất bình, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy, cậu sai một chỗ rồi.“
Lửa giận trong mắt Trương Tri nhắm ngay hắn.
Kiều Dĩ Hàng nhíu nhíu mày.
“Tôi biết anh muốn nói gì.“ Trương Tri nhắm mắt, quay đầu đi thu dọn giường hắn, “Nhưng tôi biết trong lòng anh không phải hoàn toàn không có cảm giác gì với tôi nên tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.“
Kiều Dĩ Hàng lắp bắp: “Tôi với cậu, có cảm giác…“ Hắn thẹn quá thành giận, “Cậu nghĩ nhiều rồi!“
“Tôi biết là được.“ Trương Tri ngả lưng nằm xuống, “Ngủ ngon.“
“Tôi cũng không còn gì để nói hết.“ Kiều Dĩ Hàng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể khoan ra hai lỗ trên chăn.
Trương Tri: “Trước khi anh chịu nói thật, tôi cự tuyệt nghe lời nói dối.“
“Sao cậu biết tôi nói thật hay không?“
“Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi muốn ở cạnh cậu mãi mãi.“ Trương Tri giơ tay đếm, “Trừ ba câu này ra, tất cả đều là nói dối.“
Kiều Dĩ Hàng chán nản, thuận miệng: “Thế tôi muốn kết hôn với cậu?“
Trương Tri bật dậy như lò xo, nhãn tình lấp lánh cơ hồ tỏa sáng: “Tôi nhận lời!“
Kiều Dĩ Hàng thiếu chút hộc máu, xoay người, trùm chăn.
Trương Tri ở nơi nào vẫn líu lo không ngớt: “Lúc nào anh rảnh? Chúng ta đến Mỹ đăng ký nhé? Tiện thể đi gặp mẹ tôi luôn.“
Kiều Dĩ Hàng nghe hắn vui mừng bàn tính một mình, mặt ngày càng đỏ, cuối cùng nhịn không được xốc chăn lên: “Ngủ đi!“
Trương Tri lại nằm xuống: “Đêm nay có khi tôi hưng phấn đến mất ngủ.“
“… Vừa rồi là đùa thôi.“ Nếu có thể xuyên qua thời gian, Kiều Dĩ Hàng nhất định bóp chết bản thân mười phút trước.
Trương Tri trầm mặc.
Ngay lúc Kiều Dĩ Hàng đoán hắn đang giận thì nghe Trương Tri mở miệng: “Tôi sẽ coi câu vừa rồi là đùa.“
Kiều Dĩ Hàng nhăn nhó: “Lừa mình dối người vui lắm sao?“
“Hạnh phúc là tốt rồi.“ Trương Tri đứng dậy, quyết đoán tắt đèn.
Không gian tối đen cho thấy đề tài hôm nay chấm dứt ở đó.
Kiều Dĩ Hàng không bảo Trầm Thận Nguyên đến lúc bảy giờ thực đúng đắn vì hắn ngủ thẳng đến tám rưỡi. Lúc rời giường, Trương Tri đã đi. Chăn gối đều được gấp gọn gàng, túi đồ cũng được để vào góc.
Kiều Dĩ Hàng có chút vui mừng. Nếu gặp tai nạn có thể khiến Trương Tri học làm việc nhà thì đây cũng coi như chuyện tốt.
Hắn rửa mặt, mở máy tính lên xem phim, rất nhanh đến mười rưỡi.
Trầm Thận Nguyên cơ hồ là đến vừa đúng giờ.
Kiều Dĩ Hàng tươi cười nhìn hắn: “Cuối cùng ngươi cũng tới.“
Trầm Thận Nguyên thụ sủng nhược kinh: “Sư huynh đợi ta lâu rồi sao?“
“Đương nhiên.“ Kiều Dĩ Hàng nhìn túi đồ trong tay hắn, “Từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì, sắp chết đói rồi!“
“…“
Mở pizza ra, Trầm Thận Nguyên đang định lấy một miếng thì Kiều Dĩ Hàng đã nhanh tay cầm lấy cả hộp, “Ngươi ăn sáng rồi chứ? Ta không khách khí đâu, cảm ơn nha.“
“Sư huynh, thực ra sáng nay ta chưa ăn.“ Trầm Thận Nguyên nhìn chằm chằm hộp pizza.
“Nếu thế,..“ Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi tiếp, “Nhẫn nại một lúc nữa, ta mời ngươi ăn.“
“Mời ăn?“Trầm Thận Nguyên sửng sốt.
Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Cơm trưa của bệnh viện ta nhường ngươi.“
Trầm Thận Nguyên: “…“
Đợi đến giờ ăn cơm là một chuyện vô cùng buồn chán.
Trầm Thận Nguyên đành nói chuyện phiếm giết thời gian… và nước miếng. “Nghe nói Liên đạo định quay phần của Đại Thần trước.“
Kiều Dĩ Hàng sờ vết thương trên trán: “Khi nào bác sỹ cho ta xuất viện thì ta về quay luôn.“
“Nhưng miệng vết thương của ngươi…“
“Dùng tóc mái che khuất là được.“ Kiều Dĩ Hàng gạt gạt tóc mái sang hướng vết thương, “Ta thử nhìn gương rồi, có thể che được.“
Trầm Thận Nguyên cảm khái: “Sư huynh, ngươi thực nỗ lực.“
Động tác của Kiều Dĩ Hàng khựng lại chút nhưng rồi hắn rất nhanh nuốt pizza xuống: “Đây là cơ hội cuối cùng ta cho bản thân.“
“Cơ hội cuối cùng?“ Trầm Thận Nguyên mờ mịt.
“Nếu làm việc cùng Liên Giác Tu cũng không khá được, sau này ta sẽ không đóng phim nữa.“ Kiều Dĩ Hàng nói, “Không nhận bất kỳ bộ phim nào hết, chỉ chuyên tâm ca hát thôi.“
Trầm Thận Nguyên: “Rất nhiều diễn viên có thực lực đều nhờ vào diễn nhiều.“
“Nhưng ta không muốn phá hỏng nhiều phim đến vậy. Cơ hội nên được lưu cho người có thiên phú.“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút, “Hơn nữa, quan trọng là kinh nghiệm hợp tác với Liên Giác Tu, trải qua một lần cũng đủ để “hưởng dụng“ cả đời rồi.“
Trương Tri vừa vặn đẩy cửa bước vào.