Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu

Chương 75: Chương 75: Chân Tướng Sắc Lang (Hạ)




CHƯƠNG 76: CHÂN TƯỚNG SẮC LANG (HẠ)

“Cậu…“ Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn chần chừ.

Trương Tri nhướn mày, con ngươi sâu thẳm không che giấu nổi ngọn lửa chờ mong đang dấy lên.

“Lẽ nào định giới thiệu việc cho tôi?“ Kiều Dĩ Hàng hoài nghi có phải hắn định bỏ EF ra làm riêng. Đây cũng là bình thường, dù sao mình cũng là nghệ sĩ hợp đồng với EF. Nếu không phải khả năng đó thì thực chẳng hiểu nổi sao hắn lại tự đi phá nhà mình.

Ngọn lửa tắt lần nữa, Trương Tri trừng mắt, tức giận: “Đúng thế. Công ty thiếu một lao công, anh làm không?“

Kiều Dĩ Hàng bị sự thay đổi của hắn làm cho mù mờ: “Có chuyện gì đó đúng không?“

Trương Tri: “Thần trí mơ màng có tính không?“ Nếu tỉnh táo, ai lại muốn hắn thành nghệ sĩ dưới quyền EF.

Kiều Dĩ Hàng tỉnh ngộ: “Vậy mới nói, đôi khi đừng nên làm những chuyện dễ dẫn đến tâm thần phân liệt.“

“Tâm thần phân liệt?“ Trương Tri nheo mắt. Câu nói này hiển nhiên khiến hắn nhớ lại chế độ đối đãi khác biệt giữa Tiểu Thuyền và Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng bị hắn làm cho hoảng sợ, nhanh chóng chuyển đề tài: “Thuận miệng nói thôi, nhưng sao lại hỏi tôi có ý định nhảy chuồng hay không?“

Trương Tri: “Ôm một thân cây rất dễ chết đói.“

Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc, dùng ngữ khí trịnh trọng nói: “Vì rất nhiều đồng chí cách mạng quyết tử ôm cây mới có nước ta ngày nay.“

Trương Tri: “…“

Một nhân viên thò đầu ra khỏi phòng, thấy Trương Tri thì kinh hãi kêu lên: “Trương tổng giám.“

Trương Tri liếc nhìn hắn.

Người nọ nhanh chóng hướng Kiều Dĩ Hàng chỉ chỉ đồng hồ rồi biến mất.

“Khụ, đến lúc thu âm rồi.“ Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri vẫn ngồi im, chần chừ đi vào phòng thu.

“Mấy giờ thì xong?“ Từ lúc quyết định hoán thành tốt hai ca khúc của Kiều Dĩ Hàng, hắn đem quyền giám chế trao cho nhân viên chuyên môn. Bi kịch kẻ ngoài nghề lãnh đạo người trong nghề, hắn hiểu rõ.

Kiều Dĩ Hàng quay đầu, vô thức đáp: “Chắc khoảng bảy tám giờ.“

Trương Tri thản nhiên bịa chuyện: “Bảo bọn họ bốn giờ La Thiếu Thần yêu cầu họp, công tác hôm nay phải xong sớm.“

“Họp? Còn tôi?“ Kiều Dĩ Hàng ngạc nhiên.

“Anh có việc khác.“ Trương Tri lưu lại một câu nói mơ hồ rồi nghênh ngang rời đi.

Phàm ai quen La Thiếu Thần đều biết hắn ghét nhất người trễ hẹn nên công việc gấp rút kết thúc lúc ba rưỡi.

Kiều Dĩ Hàng vừa ra khỏi phòng thu đã bị Trương Tri chộp lấy, kéo xuống tầng hầm.

“Chúng ta đi đâu đây?“ Hắn tận lực đi chậm.

“Tiệm vàng Phước Long.“

“Tiệm vàng?“ Kiều Dĩ Hàng lại càng hoảng sợ.

“Sắp tới hôn lễ của anh trai tôi.“

“Ừm.“ Kiều Dĩ Hàng có chút thẹn thùng. Nếu Trương Tri không nhắc, chắc hắn đã quên hẳn chuyện này.

“Quà đã chuẩn bị chưa?“

Kiều Dĩ Hàng. “Tôi định đưa phong bì.“ Hắn chưa kết hôn cũng biết, với người mới cưới, quà tốt nhất là tiền, muốn mua gì thì mua, chẳng sợ không vừa ý.

Trương Tri gật đầu: “Đúng thế, phong bì rất cần.”

Kiều Dĩ Hàng im lặng. Hắn đi dự tiệc cưới lần này rất khổ sở. Người dự tiệc lúc nào cũng thiệt, ăn chẳng bù nổi. Tiệc ở chỗ càng sang trọng thì tiền phong bì lại càng nhiều, giống như bỏ một đống tiền ăn một bữa cơm mà mình chẳng được chọn món.

“Lễ vật cũng cần.“ Câu tiếp theo của Trương Tri đẩy hắn xuống sâu hơn nữa.

Kiều Dĩ Hàng nghiêng đầu nhìn Trương Tri: “Tình anh em thực tốt.“ Huynh hữu đệ cung thực là chuyện đáng tán dương nhưng không nên đạp lên xác bằng hữu như thế chứ!

Khóe miệng Trương Tri khẽ động, tựa hồ muốn phản bác nhưng sau khi cẩn thận ngẫm lại, chẳng tìm được cớ gì nên đành im lặng cam chịu.

Trầm mặc thật lâu, Kiều Dĩ Hàng đột nhiên mở miệng: “Lễ vật càng quý, phong bì càng mỏng.“

“Nếu mua tặng cả tiệm vàng, không đưa phong bì cũng được.“ Trương Tri tỏ vẻ duy trì ý kiến của hắn.

“… Hôm nay cậu hỏi vậy là muốn tôi làm chủ tiệm vàng?“ Kiều Dĩ Hàng cuối cùng cũng liên kết được hai sự kiện.

Trương Tri ngẩn người giây lát mới nói: “Anh làm chủ tiệm vàng thì có ích gì?“

“Lúc anh cậu kết hôn tặng một phần, lúc cậu kết hôn lại tặng nữa.“ Kiều Dĩ Hàng tưởng tượng lúc mình thành chủ tiệm vàng, mỗi ngày đều ôm sổ sách khóc rống.

Trương Tri nhắm mắt lại: “Đến khi đó anh sẽ biết.“

Kiều Dĩ Hàng lẩm bẩm: “Sớm biết thế này đã đi họp cho rồi.“



Trên thực tế, nhân viên đi họp lại ao ước được như hắn. Bọn họ đợi nửa tiếng chẳng thấy bóng dáng La Thiếu Thần đâu. Cuối cùng một người nhịn hết nổi gọi cho trợ lý, La Thiếu Thần mới biết có một cuộc họp lén lút diễn ra.

Trợ lý không ngừng oán giận: “Trương Tri kia cũng thực quá đáng, dám bịa chuyện như thế. Hắn nghĩ hôm nay là Cá tháng tư sao?“

La Thiếu Thần ngẩng lên.

Trợ lý lập tức sửa lời: “Đương nhiên, cho dù là Cá tháng tư cũng không thể đùa vậy.“

La Thiếu Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi đi mua cơm hộp.“

Trợ lý sửng sốt: “Mấy suất?“

“Có bao nhiêu người thì mua bấy nhiêu.“

“Rồi?“

“Phát cho bọn họ.“

“Ách, lý do là?“ Trợ lý như lọt vào sương mù.

La Thiếu Thần thản nhiên đáp: “Nội dung cuộc họp hôm nay là thắt chặt tình cảm.“

“Mua cơm hộp có khó coi quá không?“ Trợ lý nghĩ tới cảnh đến phòng họp phát cơm hộp mà uể oải.

La Thiếu Thần: “Cho thêm một món mặn.“

“… Vâng.“

Vì thế, đám nhân viên khổ sở chờ đợi một giờ yên lặng tổ chức tiệc liên hoan thắt chặt tình cảm.

Tiệm vàng Phước Long rất có tiếng ở C thị. Quảng cáo tốt, hàng chất lượng, hai điểm ấy thể hiện rõ ràng ở giá bán.

Kiều Dĩ Hàng đỗ xe xong, bước vào đã thấy Trương Tri đang chọn đồ.

Hắn định mở miệng thì Trương Tri đã quăng cho hắn một thứ: “Trả tiền.“

“…“ Kiều Dĩ Hàng cầm đôi Kim đồng Ngọc nữ bằng vàng đó lên, hiếu kỳ hỏi, “Cậu chắc chắn anh cậu sẽ thích thứ này?“

“Vàng là thứ đảm bảo giá trị tốt.“

“Nhà ở cũng thế.“ Kiều Dĩ Hàng vô thức phản bác.

Trương Tri quay lại: “Anh muốn mua nhà?“

Kiều Dĩ Hàng lập tức cúi đầu nhìn Kim đồng Ngọc nữ trong tay, dùng giọng như muỗi kêu trả lời: “Sao có thứ gì hợp làm quà cưới hơn Kim đồng Ngọc nữ đây?“

“Nhà.“ Trướng Tri rất nhanh tiếp lời.

Kiều Dĩ Hàng giả bộ như không nghe thấy, đi thẳng đến quầy thu ngân.

Thanh toán xong quay lại đã thấy trước mặt Trương Tri đang để ba đôi nhẫn.

“Cậu muốn tặng nhẫn kết hôn?“ Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc, “Cái này chắc phải do chú rể tự mua mới phải?“

Trương Tri không thèm ngẩng lên: “Tặng cho anh đó.“

“…“ Kiều Dĩ Hàng há hốc mồm. Nếu lúc này có bản chải trong tay, hắn nhất đinh phải rửa sạch tai xem có gì mắc trong đó không mà sinh ra ảo giác trầm trọng thế này, “Lý do là?“

Vì khoảng cách tuổi tác sao? Tại sao sau khi từ A thị về, hắn phát hiện càng ngày càng không hiểu nổi Trương Tri đây?

Tay cầm nhẫn của Trương Tri căng thẳng, tâm trạng hỗn loạn nhưng thần tình trấn định: “Cảm ơn anh đưa tôi đi A thị.“

Tuy lý do này bất hợp lý nhưng Kiều Dĩ Hàng cũng không vạch trần: “Thế tặng vàng thỏi đi, bảo đảm hơn.“

“Vàng thỏi quá đắt.“

“Dây chuyền?“

“Quá dài.“

… Quá dài cũng tính là lý do hả? Có tính không?

Thái độ Trương Tri càng hàm hồ, nội tâm Kiều Dĩ Hàng càng đè cao cảnh giác: “Từ chối được không?“

Trương Tri nhíu mày: “Tại sao?“

“Vì..“ Kiều Dĩ Hàng chậm rãi nói, “…Tôi cảm thấy không phải chuyện tốt.“

“Đưa tay đây.“ Trương Tri đưa nhẫn cho hắn, “Đeo thử đi.“

Kiều Dĩ Hàng nhìn chằm chằm cái nhẫn, cẩn thận hỏi: “Không đổ keo 502 vào trong chứ?“

“Làm gì có.“ Trương Tri mỉm cười.

Kiều Dĩ Hàng càng thấy kỳ quặc, vội vã đeo vào rồi tháo ra trước khi Trương Tri kịp thấy, “Vừa.“

“Vừa chỗ nào?“ Không thấy rõ quá trình cũng như kết quả khiến Trương Tri bất mãn cực độ.

Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ rồi nói: “Hơi trơn, không ôm lấy tay.“

Trương Tri đưa nhẫn cho người bán hàng: “Lấy cỡ nhỏ hơn ra.“

“…Thực ra cái kia rất vừa.“

“Nhưng không ôm lấy ngón tay.“ Không hiểu sao Trương Tri có chút canh cánh trong lòng.

Kiều Dĩ Hàng nghi vấn đầy đầu.

Trương Tri cuối cùng chẳng mua gì, giống như kéo Kiều Dĩ Hàng đi chỉ vì mua quà cưới cho Trương Thức Khiêm.

“Anh cậu sẽ thích chứ?“ Kiều Dĩ Hàng tâm lý bất an.

Trương Tri: “Chắc thế.“ Thực ra hắn cũng chẳng hiểu rõ sở thích khác của Trương Thức Khiêm, ngoại trừ hội họa.

Kiều Dĩ Hàng cứng miệng: “Chắc thế?“

“Anh rất quan tâm đến sở thích của anh trai tôi?“ Trương Tri giả như lơ đãng hỏi.

Kiều Dĩ Hàng tức giận: “Tặng quà đương nhiên muốn dựa vào sở thích của người nhận.“

“Hắn thích nụ cười của Mona Lisa.“

Kiều Dĩ Hàng gật đầu: “Tôi hiểu.“

Trương Tri nghi hoặc: “Hiểu?“

“Lúc gặp, tôi nhất định sẽ chỉ cười mỉm.“ Kiều Dĩ Hàng khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.