CHƯƠNG 137: ĐẠI KẾT CỤC (HẠ)
Hai người lượn một vòng trên đỉnh núi rồi ngồi xuống đình ăn đồ mua trên đường.
Trương Tri cau mày: “Sớm biết thế này đã mang theo bộ bài rồi.“
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn: “Leo lâu thế chỉ để chơi bài không bị quấy nhiễu thôi hả?“
Trương Tri: “Giờ chán quá.“
“Thực ra có rất nhiều chuyện có thể làm tại đỉnh núi.“
Mắt Trương Tri sáng rực, muốn cười lại phải khống chế lại: “Chẳng nhẽ anh muốn thực hiện kế hoạch hai?“ Trên mạng nói lên đến độ cao hơn sẽ dễ dàng hưng phấn, không biết là thật hay giả. Ngọn lửa nghiên cứu trong lòng hắn lại bốc cháy rồi!
“Cậu một ngày không nhị liền khó chịu à?“ Kiều Dĩ Hàng tức giận trừng hắn.
[62: nhị ở đây có ý là kế hoạch 2 của Trương Tri đó, cũng có nghĩa là ngu ngơ. Kiều Dĩ Hàng vừa có ý nói Trương Tri sao cả ngày cứ nhắc tới cái kế hoạch 2 vừa có ý trêu Trương Tri cả ngày không ngốc nghếch ko chịu đc à với hy vọng bạn ý quên cái kế hoạch 2 đi. Trương Tri thì chỉ cần thực hiện được kế hoạch 2, mang tiếng ngốc cũng không sao.]
Trương Tri trịnh trọng nói: “Nếu anh đồng ý, nhị tôi cũng chịu.“
Kiều Dĩ Hàng cũng trịnh trọng nhìn lại hắn, lắc đầu: “Chết cũng không.“
Trương Tri nhụt chí: “Vậy anh nói xem làm gì?“
“Tỷ như, ách, ngâm thơ hay gì gì đó?“ Kiều Dĩ Hàng lo lắng không đủ.
“Dâm thi? Phải bao nhiêu ***?“ Trương Tri từ ủ rũ lập tức chuyến sang vẻ gian tà.
“…“ Kiều Dĩ Hàng cúi đầu ăn tiếp.
Hai người yên lặng ăn hết bao lớn bao nhỏ rồi gom rác rưởi xuống núi.
Xuống núi dù không mệt như lên núi nhưng sức lực của hai người đã dùng hết bảy tám phần lúc đi lên nên ngược lại cảm thấy xương sống, thắt lưng, chân đau, vô cùng khổ cực.
Trương Tri vừa đi vừa oán giận: “Nếu chọn 2 thì không mệt như vậy.“
Kiều Dĩ Hàng liếc hắn: “Chắc chắn là không mệt thế này chứ?“
Trương Tri: “Nếu là 2, mệt cũng cam lòng a!“
“Vậy sao còn đưa ra ba lựa chọn làm gì?” Kiều Dĩ Hàng tò mò.
“Anh hãy nghĩ tôi rất dân chủ đi.” Trương Tri dừng chút, đột nhiên thấy thống hận bản thân, “Cũng có thể tôi thực sự quá ngu ngốc!”
Leo núi trở về, hai người mệt tới mức không có tâm tình gì tiếp tục đề tài nhị hay không, vội vã tắm rửa, lắn ra giường xem TV.
TV đang chiếu phim “Bạc đầu giai lão”.
Nhìn diễn viên trên TV tóc bạc phơ phơ, Trương Tri đột nhiên nói: “Chúng ta đến lúc đó cũng như thế.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn, lại nhìn chút nhân vật trên màn hình: “Không thế đâu, cậu trông sẽ đẹp hơn nhiều.”
Trương Tri nghiêm túc đáp: “Anh cũng thế.”
…
Im lặng mười phút đồng hồ, hai người đồng thời cảm thản: “Mấy diễn viên này trông thực xấu!”
Album thứ hai năm nay của Kiều Dĩ Hàng lên quầy. Vì album này hắn thứ sức với dòng nhạc R&B mới nên lượng tiêu thụ cũng không được tốt như đĩa trước, chỉ có thể coi là được. Rất nhiều fan ca nhạc không chấp nhận được việc thay đổi hình tượng lần này, còn hơn hình ảnh nhảy nhót tưng tưng, mồm hát liến thoắng, bọn họ đương nhiên thích hình tượng thâm tình ôn nhu của Kiều Dĩ Hàng hơn.
Trải qua vụ đả kích “Thầm mến”, Kiều Dĩ Hàng lần này không phản ứng gì. Thực ra việc thử sức với R&B thất bại hắn đã được nhiều người trong nghề cảnh báo trước. Lấy độ được hâm mộ cùng sức kêu gọi của hắn chỉ cần tiếp tục đi theo con đường cũ, dù không phát triển cũng tuyệt không thụt lùi.
Nhưng Kiều Dĩ Hàng vẫn cố chấp theo ý mình.
Là ca sĩ, năm này qua năm khác đều hát thể loại trữ tình chẳng khác nào trói buộc bản thân, dần dần lâu ngày, rất có thể ngay cả loại nhạc trữ tình ấy hắn cũng đánh mất – vì bản thân đã trơ ra. Vậy nên hắn không ngừng nếm thử, không ngừng đổi mới, muốn cho bản thân có nhiều động lực và sức sống hơn nữa.
Thế nên album này cuối cùng cũng được ra đời dưới sự ủng hộ của Trương Tri.
Hai đĩa nhạc, hai phong cách dù không được lòng fan nhưng tuyệt đối lấy lòng ban giám khảo giải Thiên Thanh.
Bọn họ rất hiếm khi trao giải nam ca sĩ tốt nhất cùng nam ca sĩ được hoan nghênh nhất cho cùng một người. Dù sau đó có truyền thông châm chích là do năm nay Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân không tham dự, danh sách đề cử thiếu cạnh tranh nhưng từ góc độ người đó mà nói, giới truyền thông cũng gián tiếp thừa nhận trong làng ca hát hôm nay, trừ Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân ra, đã không có người ngăn trở Kiều Dĩ Hàng đoạt giải.
Nhưng khí thế của Kiều Dĩ Hàng hiển nhiên không dừng ở đó.
“Phích lịch nữ hiệp ” kịp lúc trình chiếu ngay trước hạn cuối xét duyệt giải Kim Hoa. Do đa số là nữ diễn viên, dàn sao cũng không mạnh bằng “Hắc bạch chi gian” nên quảng cáo cho cuốn phim hiển nhiên giảm nhiệt hơn, phía tài trợ cũng ra tiền không nhiều. Nhưng phim của Liên Giác Tu dù bị chiết giảm cũng tuyệt đối cao hơn người khác.
Phim đã ra rạp, người đến xem vẫn lũ lượt kéo đến. Tất cả nhận vật trong phim cũng thành ra nhân vật được hoan nghênh nhất, so với “Thầm mến” chỉ có người trong nghề cùng vài người xem tung hê, có thể nói là một trời một vực.
Trong đó được yêu thích nhất dĩ nhiên là lão Thiên của Kiều Dĩ Hàng, câu hắn nói khi đối diện với nòng súng trước cái chết: “Để ta chết ở góc khuất chút, đừng dọa đến người quét rác ngày mai.” Thành câu thoại kinh điển nhất hiện thời.
Vẻ mặt tinh nghịch khi hắn trêu Chu Mẫn Lỵ cũng bị vô số fan để làm chữ ký cùng banner, đi đâu cũng thấy.
Kiều Dĩ Hàng đắc ý nhìn bình luận trên diễn đàn “Biển rộng trời cao” về hắn.
Trong đó có ID “Chuyên gia kháng đả kích” bình luận một đoạn dài gọi là “Tĩnh như thỏ chạy, động tựa xử nữ”. Đánh giá vai lão Thiên của hắn dù im lặng ngồi cũng luôn thấy hắn không ngừng tính kế nhưng khi hắn quyết tâm hành động, ánh mắt lại vô cùng kiên nghị lạnh lùng.
Kiều Dĩ Hàng đối lời bình này vô cùng hài lòng, đặc biệt gửi phản hồi ở phía sau –
Tiểu Thuyền 123: O(∩∩)O ngươi viết thực hay quá, đem cảm giác của ta cũng nói hết ra!
Một lúc sau, Tiểu Chu gửi tin nhắn tới –—
Ngươi đăng ký ID ở diễn đàn “Biển rộng trời cao” đúng không?
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, rất nhanh trả lời —
Sao vậy?
Tiểu Chu trả lời nhanh hơn.
Cái Tiểu Thuyền 123 kia là ngươi sao?”
Kiều Dĩ Hàng nhất thời có cảm giác bị bắt quả tang khi đang làm chuyện xấu —
Sao ngươi biết?
Lần này một lúc sau Tiểu Chu mới trả lời —-
Ta là Chuyên gia kháng đả kích đây. Cao đổng bảo ta gửi.
Kiều Dĩ Hàng tắt máy.
Vì vậy, Chuyên gia kháng đả kích cùng Tiểu Thuyền 123 như phù dung sớm nở tối tàn, thoáng hiện khiến người ta kinh hồng rồi vĩnh viễn biến mất nơi chân trời góc bể.
Giống như kế hoạch lên sẵn, trình tự năm nay cũng giống năm ngoái: giải Thiên Thanh, phim Liên Giác Tu, giải Kim Hoa.
Vẫn ngồi tại tối đề cử như cũ, tâm tình Kiều Dĩ Hàng vô cùng khẩn trương. Năm nay hắn được đề cử ở hai hạng mục lớn “Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” cho “Thầm mến” và “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” trong phim “Phích lịch hiệp nữ”.
Hắn từng hỏi Cao Cần, năm nay có kịch bản trước không.
Câu trả lời của Cao Cần là: “Gần đây quản chặt, miệng bọn họ bị niêm phong rồi.”
“…”
Không có đáp án tốt hơn không có sắp xếp trước.
Kiều Dĩ Hàng ngồi dưới đài, nhìn khách mời cùng người đạt giải cười đùa hi hi ha ha, vẻ mặt cứng ngắc như đang đắp mặt nạ.
Từng giải từng giải trao đi, giải Kim Hoa dần đến cao triều.
“Tiếp theo là giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, xin mời Tằng Bạch cùng Thi Đại Minh lên công bố giải.”
Nhạc vang lên.
Tằng Bạch và Thi Đại Minh một trước một sau từ sau rèm đi ra.
Dưới đài rất nhiều người có chút hoảng hốt, cảnh tượng này buộc họ nhớ lại tiết mục từng oanh động một thời – “Go!Go!Su..Super-star”. Dù nhiều người không thích chương trình này nhưng cũng không cản trở lòng hoài niệm của bọn họ.
Thi Đại Minh bước tới chỗ míc, cảm khái nhìn Tằng Bạch: “Ta không nghĩ ngươi sẽ đến làm khách mời. Hôm nay không cần trông cửa hàng sao?”
Tằng Bạch đáp: “Vẫn mở, thế nên hôm nay ta phải đổi ca cho Kẹo Mút rồi.”
“Kẹo Mút là ai?” Thi Đại Minh biết rõ hắn nói đến nhân viên ở tiệm nhưng vẫn cố ý hỏi.
Tằng Bạch vẫn thành thật hồi đáp: “Đường Tề, ở tiểu khu Tân Nguyên. Nếu ngươi muốn làm quen ta có thể giới thiệu. A, nhưng phải hỏi xem hắn có đồng ý không mới được.”
“…Nhiều năm vậy mà ngươi chẳng thay đổi chút nào a.”
“Có thay đổi chứ. Đại thần nói ta có tiểu nạm bụng rồi.”
“Thực thẳng thắn a.” Cứ như vậy đường hoàng vạch trần quan hệ của hai người. Thi Đại Minh lau trán, đã lâu không toát mồ hôi lạnh a.
Tằng Bạch nghĩ chút lại nói: “Hắn nói, đi kể ra ngoài thì được nhưng không được cho xem.”
“Ách, còn nhớ chúng ta đến đây làm gì không?” Thi Đại Minh tự phát cứu tràng.
Tằng Bạch đồng tình nhìn hắn: “Nhớ kỹ chứ. Để ta đến, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bình an rời đi.”
“…”
Trên màn hình lớn xuất hiện danh sách đề cử.
Kiều Dĩ Hàng che miệng. Dù thứ hắn nghĩ đến không giống Tằng Bach nhưng giờ phút này, hắn cũng đồng tình với Thi Đại Minh.
Đoạn phim kết thúc, hình ảnh dừng tại nhân vật lão Thiên do Kiều Dĩ Hàng thủ vai. Hắn thờ ơ nhìn về phía trước như thể hết thảy mọi thứ trên thế giới này đều giống nhau, vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
“Đạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất là…” Thi Đại Minh đọc câu mở đầu, đưa thẻ cho Tằng Bạch.
Tằng Bạch sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười thật tươi: “Kiều Dĩ Hàng!”
Giây phút đó.
Kiều Dĩ Hàng nghe được trái tim mình nặng nề rớt xuống, nở ra vô số hưng phấn cùng hạnh phúc.
Hắn bình tĩnh đứng lên, ôm người ngồi hai bên rồi không nhanh không chậm từng bước đi lên đài.
Khi giẫm lên bậc thang đầu tiên, Kiều Dĩ Hàng len lén thầm nói: “Cuối cùng cũng đến!”
Giờ khắc này hắn chờ không tính là lâu, hơn nhiều người trong làng giải trí, lăn lộn ở trường quay mấy chục năm, hắn vẫn còn rất trẻ. Nhưng khi cầm tới cúp thưởng, tằng Bạch cùng Thi Đại Minh nói câu “Chúc mừng”, hắn mới biết, mặc kệ thời gian chờ đợi dài hay ngắn, hưng phấn trong khoảnh khắc này là giống nhau, không sụt giảm đi đâu!
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn những người yêu ta và những người ta yêu. Cảm ơn… không xong rồi, hình như ta đã đem danh sách người cần cảm ơn chuẩn bị trước thu gọn thành một câu rồi…” Kiều Dĩ Hàng cầm giải thưởng chương, hơi ngượng ngừng cười, “Thực cao hứng cuối cùng ta cũng có thể đứng ở đây để nói với tất cả những người ủng hộ ta, ta không cô phụ sự ủng hộ của mọi người, hy vọng mọi người có thể cùng ta đi tiếp, cho đến cuối cùng. Cảm ơn.” Hắn vừa nói vừa lôi chiếc nhẫn vẫn đeo ở cổ ra nhẹ nhàng hôn xuống.
Nhưng lần này không ai nghi hoặc.
Trên thực tế, từ giải Thiên Thanh năm ngoái đã bắt đầu, hôn nhẫn đã thành động tác bình thường khi Kiều Dĩ Hàng lên nhận giải.
Sau nam diễn viên phụ là tới nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Kiều Dĩ Hàng ngồi trên khán đài, hai mắt nhìn thẳng màn hình, lẳng lặng mà điều chỉnh cảm xúc. Có thể nói Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất đói hắn mà nói đã là niềm vui ngoài ý muốn nên khi Phong Á Luân lên đài, xướng lên chín chữ Nam diễn viên chính xuất sắc nhất Kiều Dĩ Hàng, hắn mờ mịt mất năm giây.
Đến khi Trần Bình Qua lấy tay huých hắn, hắn mới như tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc đi lên sân khấu.
Phong Á Luân đem biểu tượng chương đưa cho hắn, dùng sức ôm hắn, “Chúc mừng.”
Kiều Dĩ Hàng cũng ôm lại, rồi cầm biểu tượng chương đi tới chỗ míc.
Có lẽ lã đã từng lên một lần, lần này hắn cũng không cảm thấy hưng phấn như trước mà có cảm giác hư không. Hắn ngước lên, vô thức tìm kiếm người quen trên khán đài, mãi đến khi đụng phải một đôi mắt quen thuộc, cảm giác mới dần dần chân thật trở lại.
“Cảm ơn.” Hắn chăm chú nhìn đôi mắt kia.
Cặp mắt nọ chậm rãi cong lên, tựa hồ nghe hiểu lời cảm ơn này.
“Cảm ơn sự công nhận của ban giám khải dành cho ta, cho ta niềm tin để có thể đi được xa hơn. Cảm ơn những người bạn vẫn quan tâm tới ta từ trước tới nay, ta tin tưởng, chúng ta vẫn có thể tiếp tục bước tiếp, cho đến vĩnh viễn.”
Kiều Dĩ Hàng lôi nhẫn ra, một lần nữa hôn xuống, rồi ngẩng đầu xa xa nhìn người kia cười đến sáng lạn.
Ta trước kia chỉ vì quang vinh mà cố gắng.
Ta hôm nay, muốn đứng ở chỗ này, giữa đám người tìm được ngươi, một lần lại một lần dùng ngôn ngữ của riêng chúng ta mà nói —-
Ta yêu ngươi.
Chính văn hoàn.