CHƯƠNG 72: ĐỒNG HÀNH (TRUNG)
Kiều Dĩ Hàng lăn qua lăn lại trên giường cả tiếng đồng hồ mới ngủ lại được.
Sáng sớm Trương Tri đã tỉnh, thấy hắn ôm gối ghé vào chân giường, chân ở đầu giường đạp lên đầu gối chân kia, chăn phủ ngang người, tư thế giống như vận động viên chạy nước rút.
Trương Tri đứng dậy, dịch chăn giúp hắn rồi đi đánh răng rửa mặt.
Đến lúc đi ra thì cũng gần tám giờ.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông “Chó sói đến!“.
Di động ở đầu giường Kiều Dĩ Hàng rung lên.
Trương Tri vội vọt tới nhấc điện thoại lên, quay đầu thấy Kiều Dĩ Hàng chưa tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Đầu kia truyền đến giọng của Cao Cần: “Buổi phát thanh lúc chín rưỡi hủy, đổi thành dự lễ khai trương của Đại Thế Kỷ, thuận tiện làm đại diện cho thương hiệu ngươi quảng cáo.“
Trương Tri đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhẹ giọng: “Chỉ sợ cũng phải hủy thôi.“
Cao Cần chỉ hơi chững lại một chút rồi lập tức hỏi: “Là thân thể không khỏe hay không đến kịp?“
“Có thể nói là cả hai.“
Lần này Cao Cần dừng lại lâu hơn một chút: “Cơ thể của ta chịu nổi, cũng dư dả thời gian nên có thể nghe ngươi từ từ giải thích.“
Cao Cần là lãnh đạo của Kiều Dĩ Hàng nên dù không ưa, Trương Tri vẫn phải giải thích rõ ràng, chỉ là lược đi quá trình lằng nhằng, cố gắng thể hiện tinh thần quên mình, lấy giúp người làm niềm vui của Kiều Dĩ Hàng.
Cao Cần lẳng lặng nghe hết: “Gần đây hoạt động của ta-xi C thị rất đình trệ hả?“
“Chắc là gặp nguy cơ tài chính.“ Trương Tri hiểu hắn ám chỉ gì nhưng nếu hắn dùng phương thức hàm hồ đến nói, mình cũng đành hàm hồ đáp lại thôi.
“Tàu hỏa bãi công sao?“
“Chắc là cũng gặp nguy cơ tài chính.“
Cao Cần: “Xem ra suy thoái kinh tế ảnh hưởng rộng khắp.“
“Đúng thế.“ Trương Tri định dập máy.
Cao Cần đột nhiên thở dài: “Như thế cũng tốt, nếu Đại Kiều thực sự thất nghiệp có thể đổi nghề sang lái ta-xi.“
…
Biết rõ lời Cao Cần chỉ là giả bộ đặt bẫy nhưng Trương Tri không nhịn được mà chui vào: “Có ý gì?“
“Đại Kiều bị người hãm hại.“ Cao Cần nói ngắn gọn.
Trương Tri thấy chính mình nhăn mày trong gương.
“Muốn biết chi tiết thì lên diễn đàn “Trời cao biển rộng“ xem tuấn nam sắc lang.“
Nếu lúc này Cao Cần đang ở đây thì chắc chắn hắn đang cười đắc ý nhưng giờ đây trong đầu Trương Tri chỉ có một ý nghĩ, muốn lên xem có chuyện gì xảy ra.
Cao Cần chen thêm một câu trước khi dập máy: “Nhớ về trước ba giờ chiều.“ Vừa dứt lời đã nghe một chuỗi tút tút. Hắn lơ đễnh bấm số người khác.
“Nghe Tiểu Chu nói ngươi muốn Đại Kiều dự buổi khai trương sáng nay?“
“Chuyện thế này sao đến lúc này mới quyết định? Đại Kiều đang ở chỗ khác đóng phim, tối hôm qua còn chạy xe suốt đêm, đến giờ cũng chưa chợp mắt.“
“Được rồi. Coi như nể mặt ngươi ta sẽ bảo hắn quay về nhưng nhanh nhất cũng phải bốn giờ chiều.“
“Được rồi, ta sẽ kêu hắn nhanh về.“
Buông di động, Cao Cần ngẩng đầu, vừa lúc thấy Phong Á Luân bưng bánh kem, đứng cạnh bàn nhìn hắn: “Lúc nào bắt đầu concert?“
“Năm sau.“ Phong Á Luân đáp luôn.
“Năm trước ngươi cũng nói thế.“ Dáng vẻ Cao Cần chẳng thể gọi là oán giận mà là trần thuật, cũng không thèm phản bác.
Phong Á Luân dừng tay: “Sang năm ta vẫn có thể nói thế.”
Cao Cần đứng dậy, đi tới chỗ hắn, nhìn bánh kem: “Ăn xong chưa?“
Phong Á Luân một miếng gặm hết, sau đó híp mắt nhìn lại: “Ngươi định rửa bát?“
“Ta nghĩ tẩy trừ cho ngươi trước.“ Cao Cần nghiêng đầu, nhiệt tình hôn hắn.
Phong Á Luân phối hợp hé miệng ra, vòng tay qua ôm lại.
Triền miên trong chốc lát.
Phong Á Luân cúi đầu thở dốc: “Chưa đi làm sao?”
Cao Cần mỉm cười: “Ta đột nhiên thấy, trốn việc là chuyện không tệ.”
Trương Tri ngồi ở dưới sảnh, sắc mặt ngày càng lạnh.
Mấy nữ nhân viên vốn đang tranh nhau bưng nước cho hắn nay lại bỏ ngay phúc phận này.
Qua một đêm phát triển, bài trong mục “Tuấn nam sắc lang” đã tăng thêm mười mấy, trong đó còn có một bảng bình chọn.
Cả năm ngươi đều được vinh danh ngay đầu.
May mà số phiếu của Kiều Dĩ Hàng thấp nhất.
Fan thông thường đều vậy, gặp chuyện có lợi cho thần tượng thì đều hô hoán bằng hữu đấu tranh anh dũng, gặp chuyện bất lợi là hô hoán bằng hữu, đẩy người khác ra trận.
Vậy nên số phiếu của Kiều Dĩ Hàng cho thấy fan của hắn rất đông.
Sắc mắt Trương Tri hòa hoãn một chút, lại lên xem tin trên các báo mạng.
Vì Thái tỷ nói năng rất thận trọng nên giới truyền thông cũng chỉ dám đề ra năm người rưỡi bị hiềm nghi. Nội dung thì đại đồng tiểu dị, chỉ có một nữ diễn viên tiết lộ nàng từng bị quấy rối, tuy không dám nói rõ thân phận đối phương nhưng lại cung cấp đầu mối mới, đó là công ty của đối phương rất lợi hại. Từ đó, Kiều Dĩ Hàng, Trầm Thận Nguyên cùng Lục Vạn Bằng bị hoài nghi nhiều hơn.
Trương Tri nhìn máy tính hồi lâu rồi đột nhiên rút di động trong túi ra, gọi cho một số lưu trong máy đã lâu nhưng chưa từng dùng qua.
Điện thoại tiếp thông.
Trương Tri hít sâu, thấp giọng nói: “Nhị thúc, ta là Trương Tri.”
Trương Tri dạo một vòng dưới lầu rồi về phòng. Mới vào cửa đã thấy Kiều Dĩ Hàng khẽ động, mở mắt mơ hồ nhìn hắn. Đáng vui mừng chính là lần này ánh mắt rất bình thường, không có nghi hoặc sao ngươi lại ở đây, sao ta lại ở đây.
“Tỉnh?” Hắn tiện tay đóng cửa lại sau đó rút một bộ quần áo mới từ ba lô ra, “Này.”
Kiều Dĩ Hàng đón lấy, nhét vào cạnh giường rồi đổi tư thế ngủ tiếp.
“Tôi xin nghỉ hộ anh rồi.”
Kiều Dĩ Hàng không bất ngờ. Nếu chưa xin nghỉ thì giờ di động đã phải kêu như còi báo động rồi.
Trương Tri thấy hắn nhìn lại, liền nói tiếp: “Cao Cần nói về trước ba giờ chiều là được.”
Kiều Dĩ Hàng yên tâm tiếp tục vùi đầu ngủ.
“Anh không tò mò hôm qua Lạc Tuyết Vô Âm cùng Thiên Đấu như thế nào?” Trương Tri thấy hắn tỉnh, cố lôi kéo.
Kiều Dĩ Hàng vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói: “Về nhà rồi đi.”
“Anh không muốn biết quá trình sao?”
“Quan trọng sao?”
Trương Tri ngẫm lại tình cảnh ngày hôm qua, đích thực là chẳng có gì đặc sắc.
Lạc Tuyết Vô Âm thấy hắn và Thiên Đấu tới thì nói rất ít, chỉ là mang đôi mắt thũng vì khóc im lặng ngồi, cũng không ngừng xoa bụng.
Nhưng Thiên Đấu lại nói rất nhiều với hắn, từ chuyện trong game đến ngoài game nhưng lại không một lời về chuyện gia đình, chỉ nói có chút ân hận.
Trương Tri chuyển đề tài: “Nghe nói ở đây mới mở một công viên hải dương. Dù sao cũng còn thời gian, đi xem một chút đi.”
Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu, tức giận: “Tôi có thể đi sao?”
Trương Tri như chỉ chờ câu nói này, đắc ý rút ra hai cái khẩu trang cùng mũ, màu sắc rất tiệp với quần áo đưa lúc trước.
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Không chịu nổi mấy lời lải nhải của Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng rời giường.
Hai người xuống lầu tự gọi bữa sáng rồi xuất phát đến công viên hải dương.
Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần Kiều Dĩ Hàng không tệ, rõ ràng là hơn hẳn hôm qua.
Trương Tri: “Hình như hôm nay anh lái xe rất nhanh?”
Kiều Dĩ Hàng thâm ý nói: “Tăng tốc ở C thị quá nguy hiểm.”
Trương Tri mờ mịt.
Công viên hải dương nằm ở khu phố trung tâm, dù không có trên thiết bị chỉ đường nhưng tùy tiện hỏi vài người sẽ biết.
Kiều Dĩ Hàng đỗ xe xong liền nhận lấy khẩu trang và mũ.
Là nghệ sĩ, mấy thứ này rất quen thuộc với hắn. Quay đầu nhìn, Trương Tri cũng là bộ dáng y hệt vậy.
“Chúng ta rất dễ bị giữ lại đó.” Kiều Dĩ Hàng thấy mất tự nhiên. Một người còn chưa tính, đằng này lại là hai kẻ ăn mặc giống hệt nhau, “Nhìn thế nào cũng giống cướp chứ chẳng phải du khách.”
“Cướp cái gì? Ôm cá heo bỏ trốn sao?”
Kiều Dĩ Hàng: “Thực ra cậu có thể không đeo khẩu trang.” Chưa đến mức có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu đi?
“Không đeo sao mọi người biết chúng ta đi cùng nhau?”
“…” Hắn hoài nghi bản thân bị lừa gạt làm cướp.
Xuống xe, Trương Tri đi mua vé, Kiều Dĩ Hàng chờ ở cửa.
Một chiếc xe buýt chầm chậm dừng lại. Cửa vừa mở, đám học sinh tiểu học đã ùa xuống. Đi giữa là một nữ giáo viên, tay cầm loa, nhẹ nhàng nói: “Tới công viên hải dương rồi, mọi người nhớ nắm tay nhau, đi từ từ thôi. Đừng chạy lung tung nhé!”
Nghe tiếng líu ríu của đoàn học sinh, Kiều Dĩ Hàng thấy hơi đau đầu.