CHƯƠNG 133: ĐƯỢC CÙNG MẤT (TRUNG)
Sau lễ trao giải, rất nhiều đài báo chắn ở cửa giành quyền phỏng vấn. Mặc kệ có giải hay không, chỉ cần túm được người phỏng vấn là được.
Kiều Dĩ Hàng không thích ứng phó cánh báo đài nên cố ý theo sau Phong Á Luân ra ngoài. Có Phong Á Luân, sức chú ý của giới đưa tin có thể bị hấp dẫn đi phân nửa.
Phong Á Luân tựa hồ biết ý hắn, lúc ra cửa, cố tình dừng lại dẫn dụ phóng viên.
Kiều Dĩ Hàng nhỏ giọng nói câu cảm ơn rồi bước nhanh đến hành lang thông ra ngoài.
Nhưng nhiều phóng viên đến vậy, luôn có cá lọt lưới. Hắn còn chưa đi được mấy bước đã có hai phóng viên lao tới hỏi cảm nhận lúc nhận giải.
Kiều Dĩ Hàng đành phải bày ra tươi cười: “Cảm tưởng nhận giải lúc trên đài ta đã nói rồi.“
“Vậy không giành được giải “Nam ca sĩ xuất sắc nhất“ ngài có cảm nhận gì?“ Phóng viên chưa bỏ cuộc vẫn mong tìm được thông tin đắt giá.
Kiều Dĩ Hàng: “Ta cảm thấy Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân thực xứng đáng với giải thưởng.“
“Vậy ngài cảm thấy sau này có thể vượt qua bọn họ không?“ Phóng viên bắt đầu phát triển theo hướng gây xích mích.
Kiều Dĩ Hàng uyển chuyển chống đỡ: “Điều này ta phải đi tìm cao nhân chỉ điểm mới được.“
Phóng viên nghe tới cao nhân, sức chú ý lập tức bị hấp dẫn: “Nhẫn của ngài là mua từ đâu vậy? Có thể chụp một tấm đặc tả không?“
Đương nhiên không thể, đây là nhẫn đôi, chụp gần là bị phát hiện liền.
Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Không được. Cửa hàng trang sức này không mời ta quảng cáo, không thể làm miễn phí cho bọn họ nha.“
Phóng viên: “Vậy, nghe nói “Hắc Bạch chi gian“ sắp quay xong, ngài nghĩ bộ phim này có thể đạt doanh thu bao nhiêu?“
Kiều Dĩ Hàng: “Có Liên đạo diễn, đại thần cùng sư huynh, ta cảm thấy chuyện này không phải vấn đề lớn.“
Phóng viên còn định hỏi tiếp thì thấy một thân ảnh đẹp trai từ đầu khác đi tới trong tay còn cầm hai bó hoa tươi.
“Trương tổng.“ Mắt phóng viên sáng lên. Đối với phóng viên giải trí mà nói, không chỉ có tin tức ngôi sao giá trị mà sóng gió giới tỷ phú cũng cực có giá trị. Tỷ như vị này, vừa là con riêng, lại là người nối nghiệp tương lai của Trương thị, vẻ ngoài lại không thua kém sao lớn là bao, thấy thế nào cũng là máy chế tạo tin tức a!
Trương Tri mỉm cười với phóng viên rồi đưa hoa cho Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng đang sửng sốt đã bị hắn ôm lấy: “Chúc mừng.“
Kiều Dĩ Hàng thuận tay ôm lại.
Màn này thực không có làm cho phóng viên kinh ngạc.
Dù sao album giành giải của Kiều Dĩ Hàng cũng là do EF sản xuất, là tổng giám đốc tới tặng một bó hoa cũng bình thường. Phóng viên thầm nghĩ, thật không hổ là người thừa kế Trương thị, còn trẻ mà đã hiểu cách thu phục nhân tâm.
Kiều Dĩ Hàng đang nghĩ cách thoát thân thì nghe Trương Tri hướng phía cửa gọi to: “Thận Nguyên!”
Trầm Thận Nguyên vừa bước ra cửa, nghe đến tên mình, bỗng nhiên cảm thấy dựng tóc gáy toàn thân, vội vàng đi qua, bồi cười: “Trương tổng.”
“Chúc mừng.” Trương Tri đưa bó hoa còn lại cho hắn.
Trầm Thận Nguyên thụ sủng nhược kinh.
“Đi, ta đưa các ngươi về.” Trương Tri hướng phóng viên phất tay, không để ý tới khát khao phỏng vấn của hắn, đi ra ngoài.
Kiều Dĩ Hàng cùng Trầm Thận Nguyên nhanh chóng theo sau.
Ngồi vào xe, Trầm Thận Nguyên cười tủm tỉm hỏi thăm: “Tỷ phu thực sự đưa ta về nhà?”
Trương Tri không thèm quay đầu lại: “Ta nhớ phía trước có bến xe bus.”
Nụ cười của Trầm Thận Nguyên vẫn chưa tàn: “Muộn thế này đã hết xe rồi.”
“Hẳn là có.” Trương Tri nghĩ một chút, “Công ty chi trả.”
Trầm Thận Nguyên buồn bực xé cánh hoa: “Hử? Sao hoa này nhìn có vẻ heo héo?”
Kiều Dĩ Hàng cúi đầu nhìn bó hoa của mình. Phấn phấn nộn nộn, mỗi đóa đều tươi mới như vừa hái xuống.
Trương Tri: “Hàng mua một tặng một mà.”
Trầm Thận Nguyên: “…“
Trương Tri cuối cùng vẫn đưa hắn đuổi về nhà rồi im lặng tiếp tục lái xe.
Kiều Dĩ Hàng vốn tưởng lấy tính cách Trương Tri, nghe xong cảm tưởng nhận giải của hắn dù không kích động cũng sẽ cảm động. Thế nào mà đợi tới đợi lui vẫn không thấy phản ứng gì. Hay là hắn thấy mình phát biểu quá lớn mật?
Nghĩ đến Trương Tri còn chưa nhắc đến chuyện ký tiếp hợp đồng, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy lòng trầm xuống.
Chẳng nhẽ hắn sợ quan hệ giữa hai người lộ ra ngoài?
Kiều Dĩ Hàng ở chung cư có một gara riêng đủ chỗ cho hai chiếc xe đỗ. Vì xe Trương Tri ngày nào cũng dùng, mở cửa đóng cửa phiến toái nên gara vẫn chỉ có xe Kiều Dĩ Hàng. Nhưng hôm nay Trương Tri lại ngoài ý muốn mở cửa đưa xe vào.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn đỗ xe xong, đóng tất cả cửa sổ cùng cửa xe lại, nghi hoặc: “Cậu làm gì thế?”
Trương Tri cởi dây an toàn, , cả người chậm rãi nhào về phía Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt, giơ tay đỡ hắn.
Trương Tri ôm hắn, vùi đầu vào vai hắn, bất động thật lâu.
“Trương Tri?”
“…”
“Chi Chi?”
“…”
“Chiến Hồn Vô Cực?”
“…Lão bà.” Thanh âm rầu rĩ.
Kiều Dĩ Hàng trở tay ôm hắn.
“Lão bà.”
“…”
“Ta muốn ngươi.”
“Nơi này?” Kiều Dĩ Hàng cau mày.
Trương Tri không ngẩng đầu, chỉ rút dầu bôi trơn trong túi quần ra quơ quơ.
Kiều Dĩ Hàng không nói gì, hạ ghế ngả ra.
“Lão bà.” Trương Tri dùng lưỡi liếm liếm cổ hắn.
“Đừng để lại dấu vết, mai còn phải quay phim.” Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ lưng hắn.
“Đừng cho người khác nhìn thấy là được.” Trương Tri bắt đầu đi xuống, cách áo sơ mi tiếp tục liếm liếm, tại chỗ đột khởi, cố ý dừng lại nhẹ nhàng mà gặm.
Kiều Dĩ Hàng ngửa đầu, thân thể căng thẳng.
Trương Tri rất nhanh cởi bỏ tất cả những thứ trói buộc hai người, chen vào giữa chân hắn.
Có kinh nghiệm thành công trước, lần này hiển nhiên thuận lợi hơn nhiều, không gian kín càng khiến lửa tình được phóng túng, trong gara triền miên một đêm mãi đến rạng sáng mới không tình nguyện về nhà.
Giới truyền thông đối giải Thiên Thanh lần này than thở rất nhiều. Mấy báo đài nhỏ luôn phải gắng thể hiện sự tồn tại bản thân. Vừa phải chính xác, vừa phải độc nhất vô nhị, làm thế nào mà cân bằng được cả hai bên? Tỷ như tin Trầm Thận Nguyên hát rối tinh rối mù vậy sao lại vào được top 10 danh ca năm nay?
Oán giận thì oán giận, giải Thiên Thanh trao cũng trao rồi, nói gì cũng chẳng thể đạp đổ được. Cho nên, “Hắc Bạch chi gian” vừa đóng máy, lực chú ý của giới truyền thông lại bị hấp dẫn tới.
Liên Giác Tu vô cùng coi trọng bộ phim này, bỏ công tuyên truyền hoàn toàn khác trước. Hắn vùi đầu xử lý công việc hậu kỳ, đuổi cả dàn diễn viên ra ngoài quảng cáo.
Chương trình có tiếng tất cả cùng lên, chương trình nhỏ tách ra tham dự. Tóm lại thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, kiên quyết không thể bỏ qua! Vì diễn viên phim này đều là nhân vật có tiếng nên mọi đài truyền hình đều mở rộng cửa lớn hoan nghênh, không đâu phiền lòng.
Cứ thế, mặc kệ người xem có nguyện ý hay không, mở TV lên cũng có thể xem đến vài màn tuyên truyền “Hắc Bạch chi gian” chứ chưa nói tới nhiều rạp chiếu phim đã sớm treo poster.
Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng bận rộn còn mệt hơn lúc đi quay phim, không nhịn được đau lòng nói: “Sau này đừng đóng phim nữa, ra đĩa thoải mái hơn?”
Kiều Dĩ Hàng bề bộn chuyến này không nghĩ tới chuyện hợp đồng nữa, nghe hắn nói thế liền tiếp luôn: “Còn không biết hợp đồng tiếp theo ký nơi nào, chuẩn bị trước có vẻ tốt hơn.”
Hắn vừa dứt lời đã bị Trương Tri nắm lấy cổ tay: “Cái gì gọi là còn chưa biết hợp đồng tiếp theo ký ở chỗ nào?”
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Cậu không biết hợp đồng của tôi với EF sắp đến hạn rồi à?”
”Biết. Vậy thì thế nào?” Trương Tri nhìn hắn, nghiêm túc hỏi, “Anh đã là người của tôi rồi, chẳng nhẽ còn muốn đi đầu quân cho công ty đĩa khác?”
Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt. Hắn cho rằng hợp đồng là quà tặng kèm sao?
“Nói rõ ra.” Trương Tri thấy hắn im lặng liền cau mày, “Đừng nói là anh thực muốn đi ký với hãng khác đi?”
“Không.” Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ bàn tay Trương Tri vẫn nắm lấy hắn, “Là muốn nhân cơ hội đàm tốt giá cả.”
Trương Tri thở phào nhẹ nhõm: “Này có gì khó? Anh muốn điều kiện gì thì cứ nói. Đừng đi là được.”
“Muốn gì cứ nói? Cậu không sợ tôi công phu sư tử ngoạm à?”
“Tôi không sao. Dù sao của tôi cũng là của anh mà.” Trương Tri nhún vai. Kỳ thật hắn cũng rất muốn đưa ra nhưng hắn biết, lấy tính cách Kiều Dĩ Hàng tuyệt đối khinh thường cậy quan hệ mà chiếm tiện nghi.
Kiều Dĩ Hàng ngả ra sau, dựa vào ghế sa lông: “Không cần tôi ra mặt, có người đại diện.”
“Cao Cần?” Trương Tri nhíu mày, “Hắn là hồ ly. Hắn thương lượng chỉ có lợi cho Y Mã.”
“Không phải có cậu giám sát rồi sao.” Kiều Dĩ Hàng bắt chéo chân, không chút lo lắng.
Trương Tri nghĩ chút rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
“Hôm nay là thứ mấy rồi?”
“Thứ ba, sao thế?”
“Ngày kia là khai mạc triển lãm tranh anh cậu.”
“Ừm, tôi nhớ rồi, đến hôm đó tôi tới đón anh.”
“Không cần, tự tôi đi được. Đỡ khiến người khác hoài nghi.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Bây giờ giới truyền thông cũng không kỵ scandal tình cảm nam nam đâu.”
Trương Tri có chút bực mình nhưng không cách nào phản đối. Hắn yên lặng nhìn Kiều Dĩ Hàng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Tôi phải tìm Cao Cần xin nghỉ dài hạn.”
Kiều Dĩ Hàng nhất thời nghĩ không ra: “Cậu nghỉ phép dài hạn cũng cần Cao đổng phê chuẩn?”
“Là anh nghỉ phép.” Trương Tri nhào tới chỗ hắn, hôn nhẹ bờ môi hắn, “Chúng ta đến Mỹ hưởng tuần trăng mật, tiện thể gặp mẹ tôi.”
“Tốt.” Kiều Dĩ Hàng ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại nghĩ tới ba mẹ hắn tại Canada xa xôi. Tính ra, từ ngày hắn thẳng thắn với cha mẹ, bọn họ cũng không có gọi điện tới.
Có lẽ, bọn họ còn cần một chút thời gian nữa.
Hắn an ủi chính mình.