Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu

Chương 1: Chương 1: Hack Tài Khoản (Thượng)




CHƯƠNG 1: HACK TÀI KHOẢN (THƯỢNG)

“Hoành tảo Càn Khôn!“

“Hoành tảo Càn Khôn!“

“Hoành tảo Càn Khôn!“

“…“

Hắn vừa lẩm nhẩm, vừa thủ thế trung bình tấn, không ngừng tung chưởng. Dưới lôi đài, đám người nhốn nháo tựa sóng biển, đánh ngã lớp này ngay lập tức có lớp khác ào lên. Hắn cười ha hả, tâm tình thư sướng không gì sánh nổi.



“Chó sói đến!“

Một thanh âm bén nhọn lọt vào tai khiến hắn giật mình, tay vô thức với lấy chiếc di động ở bên giường. Màn hình điện thoại không ngừng lóe sáng mỗi khi phát ra tiếng kêu “Chó sói đến! Chó sói đến!“. Hắn lấy lại bình tĩnh, dụi dụi mắt rồi nghe điện. Tiếng Tiểu Chu hốt hoảng đập vào tai:

“Đại Kiều!“

“…“ Đối với biệt danh này, từ trước tới nay Kiều Dĩ Hàng vẫn luôn im lặng tỏ thái độ.

“Hôm qua ngươi thực bị giết ở ngoài thành hả?“

Điện thoại di động đúng là một phát minh vĩ đại, ngay cả lời chia buồn cũng nhắn nhủ rõ ràng vậy. Thế nhưng là một người còn đang hô hấp, hắn thực sự không biết phải trả lời vấn đề này thế nào. Tiểu Chu không thấy hồi âm lại càng thêm sốt ruột:

“Không phải ngươi bị giết trong game sao? Đừng nói là trong hiện thực cũng thụ thương chứ?“

Nếu như bị giết trong game mà hiện thực cũng bị thương thì còn ai chơi game nữa?

… Chờ một chút, tại sao Tiểu Chu lại biết chuyện đó?

Tình cảnh ngày hôm qua hiện lên trong óc khiến hắn xiết chặt điện thoại “Làm sao ngươi biết?“

Nghe được tiếng hắn, Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm: “Cả thế giới đều biết.“

Kiều Dĩ Hàng trầm ngâm. Từ lúc nào hắn đã thành người nổi tiếng thế giới vậy?

“Chẳng phải ngươi đã chửi đối phương cẩu huyết lâm đầu sao?“

[1: Cẩu huyết lâm đầu: Theo mê tín dị đoan trước đây, nếu cẩu huyết dính trên đầu yêu nhân, thì sẽ làm cho yêu pháp mất tác dụng. Về sau được dùng để tả sự mắng chửi rất hung dữ khiến cho người bị mắng chửi giống như yêu nhân bị nhiễm phải cẩu huyết trên đầu, không có cách gì chống đỡ, bất lực không làm gì được.]

“…“ Vô nghĩa, không chửi chả lẽ phải tán thưởng bọn chúng khí độ bất phàm, động tác lưu sướng?! Bọn họ mới là kẻ nên cảm tạ hắn học thức nông cạn, nếu không hắn nhất định sẽ dùng mười sáu ngôn ngữ mà chửi! Cư nhiên dụ hắn ra khỏi thành cướp trang bị, lại mắng hắn nhà giàu khoe của! Từ khi tham gia làng giải trí, hàng năm hắn đều được bầu là một trong mười đại soái ca của làng giải trí, điểm nào giống nhà giàu mới nổi? Để thu thập đống trang bị đó, hắn phải mất những nửa tháng, không đau lòng mấy nghìn đồng cũng đau lòng thời gian chứ. Nửa tháng đóng quảng cáo có thể kiếm hơn mười vạn đó.

“Có khả năng bọn họ quen hacker.“ Tiểu Chu chậm rãi nói, “Vì tư liệu cá nhân của ngươi bị lộ.“

Kiều Dĩ Hàng choáng váng: “Cái gì?“

“Bọn chúng công bố trên diễn đàn.“

“…“

“Hiện tại các phương tiện truyền thông cũng biết.“

Kiều Dĩ Hàng hạ giọng: “Còn có tin gì tệ hơn nữa không?“

“Cao đổng vừa cầm lịch hoạt động của ngươi đi.“

[2: đổng: viết tắt của đổng sự, tức ủy viên ban giám đốc]

Cao đổng? Cao Cần?

“…“

Điện thoại phòng khách vang lên rất đúng lúc.

Kiều Dĩ Hàng một bên văng “Sht!“, bỏ điện thoại di động, mặc quần cộc phóng tới phòng khách.

Điện thoại công nghệ cao, công năng đầy đủ hiện rõ ba chữ Cao bác bì.

Hắn tiếp điện thoại, trấn định nói: “Cao đổng.“

Cao Cần, trên danh nghĩa là ủy viên, nhưng thực tế có thể nói hắn là thái thượng hoàng của Y Mã. Đương sơ, hắn thuận miệng nói một câu muốn ăn máng khác, hôm sau tổng giám đốc Y Mã cùng các ủy viên lập tức dùng mười phần trăm cổ phần giữ hắn lại. Từ đó có thể thấy được sức ảnh hưởng cùng tầm quan trọng của hắn với Y Mã lớn cỡ nào. Kiều Dĩ Hàng dù dám đùa giỡn trước mặt Mã Thụy cũng không dám đùa giỡn trước mặt Cao Cần.

“Uống qua túi huyết chưa?“ Đầu kia Cao Cần rất bình tĩnh hỏi thăm.

Quả nhiên đã biết, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đau đầu.

“Lên diễn đàn “trời cao biển rộng” mà xem rồi quay lại nói cho ta biết ngươi có cảm tưởng gì.“ Cao Cần nói xong lập tức dập máy.

Diễn đàn “trời cao biển rộng” hắn nghe danh đã lâu. Hướng phát triển của ngành giải trí, chuyện tư mật của các ngôi sao, số lượng fan, lượng vé bán ra… trên cơ bản đều có thể từ nơi đó suy đoán ra ít nhiều. Bất quá Kiều Dĩ Hàng từ trước tới nay đều chỉ lên net chơi game hay nghe nhạc, rất ít lượn diễn đàn, đừng nói “trời cao biển rộng”, ngay cả trang web riêng cùng blog đều giao cho Tiểu Chu để ý.

Hắn vọt vào phòng tắm, dội nước lạnh rồi mở máy tính, kích vào diễn đàn. Sau đó… hắn bị chấn động. Quản trị và kiểm duyệt viên của nơi này trước giờ luôn đi đầu thời đại, khi sự tình phát sinh đã lập tức mở ngay chuyên đề “Đại Kiều cởi áo“ để mọi người cùng thảo luận. Mà khiến hắn giật mình chính là tên các topic —-

“Tiểu thiên vương táo bạo Kiều Dĩ Hàng bị luân ngoài thành!“

“Chân tướng nhà giàu mới nổi.“

“Một bộ tử trang dẫn đến thảm án.“

“Cẩu ba cẩu mụ bị ngộ thương.“



Có một vài người còn mặc đồ mới diễn lại một màn. Trong video, tại sơn trại, Hàng Thiên không ngừng chửi bới. Bốn phía tụ tập một đám cường đạo giáp ất bính đinh không ngừng thét to: “Thoát y, thoát y….“

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đầu ong ong.

Kỳ thực, lúc bị cướp, hắn căn bản không nhớ rõ mình đã nói những gì. Khi cơn tức xông lên đỉnh đầu, hai mắt mờ đi, chửi thì cứ chửi, chẳng để ý. Hiện tại xem lại thấy từ ngữ đích xác có điểm — quá sáng tạo…

Không ít fan nhảy lên thay hắn biện hộ nhưng đại đa số ý kiến đều không thuyết phục, điểu nhân gặp tiện nhân, càng làm vụ việc thêm ầm ĩ. Bất quá chửi thì chửi nhưng bọn họ đều có phần tôn trọng hacker, hiển nhiên vì sợ chung số phận với Kiều Dĩ Hàng.

[3: Điểu nhân: chỉ những người nhàn rỗi, thấy chuyện ầm ĩ thì bu vào như ruồi, phát biểu vài câu không đâu. Tiện nhân nghĩa là kẻ hèn hạ, đê tiện. Cảnh này cứ liên tưởng tới cảnh náo nhiệt của mấy vụ war là hiểu.]

Kiều Dĩ Hàng càng xem càng buồn bực, tắt máy lên sân thượng hóng gió. Kỳ thực, hắn cũng rõ, hôm qua chửi cay độc như vậy không chỉ bởi bị cướp trang bị. Trong trò chơi, đây là chuyện thường. Hắn phiền muộn, hắn phẫn nộ nhưng không đến mức thất thố như vậy. Ngòi nổ thực ra chính là việc mấy ngày trước Cao Cần gọi hắn đến nói chuyện. Nói đông nói tây một hồi, ý tứ rất rõ ràng — suất nam diễn viên phụ xuất sắc nhất giải Kim Hoa cùng hắn vô duyên.

Hắn debut được ba năm vẫn xuôi chèo mát mái. Đĩa đơn đầu giành vô số giải, được công nhận là một trong những ứng cử viên tiềm năng cho vị trí thiên vương. Năm nay, công ty vì hắn mà giành vai phụ trong một bộ phim lớn. Tuy doanh thu phòng vé không thấp nhưng diễn xuất của hắn bị chê bai. Cái gì mà người gỗ mặt gỗ, đần độn, không biết diễn xuất… Ngôn từ kịch liệt như thể diễn xuất của hắn phá hủy cả bộ phim không chừng. Tuy giám khảo giải Kim Hoa nể mặt Y Mã đề cử hắn, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Đến nay hắn vẫn nhớ rất rõ, trong tiệc hơ khô thẻ tre, đạo diễn uống nhiều vỗ vai hắn bảo: “Diễn xuất của ngươi nếu được bằng một nửa Phong Á Luân thì tốt rồi.”

[4: Lễ kết thúc quay phim]

Một nửa Phong Á Luân…

Kiều Dĩ Hàng mơ hồ cảm thấy trước mặt một ngọn núi khó có thể vượt qua.

Có thể nói Y Mã toàn lực o bế hắn, chọn thời điểm ra đĩa tốt nhất, mời chế tác tốt nhất, bỏ nhiều công sức giúp hắn đoạt giải. Thế nhưng hắn biết, mặc kệ cấp trên coi trọng hắn thế nào, đối với công ty mà nói hoàng bài chân chính chỉ có một — đó là người một năm tối đa chỉ đóng một bộ phim hoặc ra một đĩa nhạc, Phong Á Luân. Cho dù có bao nhiều xì-căng-đan nhưng chẳng ai có thể phủ nhận, từ khi Nhan Túc Ngang sang Mỹ phát triển sự nghiệp, Phong Á Luân chính là đệ nhất thiên vương trong làng giải trí. Đĩa nhạc nào bán cũng chạy, diễn gì vé cũng bán hết,…

Hắn đã từng không phục, cho rằng đối phương ra mắt sớm hơn nên có ưu thế hơn. Thế nhưng giải Thiên Thanh năm ngoái, đề cử nam ca sĩ xuất sắc nhất cho hắn một bạt tai. Khán giả bình chọn, hắn thua một phiếu. Giám khảo bình chọn, hắn chỉ được có một phiếu.

Mà giải Kim Hoa lần này là cái bạt tai thứ hai.

Đương sơ, Phong Á Luân lấy liền hai giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

So dọc so ngang đều là chênh lệch thực lực —

Chuông điện thoại phòng khách lại vang lên.

Kiều Dĩ Hàng lau mặt, xoay người về phòng khách.

“Ta đang đợi điện thoại của ngươi.” Cao Cần nói.

Kiều Dĩ Hàng: “Ta xem quá nhập thần.”

“Nga? Ta còn tưởng có người vọt tới nhà, chém chết ngươi mất rồi.”

“…” Khả năng của Cao Cần tại Y Mã không ai bằng mà miệng lưỡi độc ác cũng không ai tranh được với hắn.

“Xem xong có giải pháp gì?” Cao Cần hỏi.

Kiều Dĩ Hàng: “Lần sau gặp tình huống này, ta sẽ nói hàm súc.” Quan hệ của Cao Cần và Phong Á Luân tuyệt đối không bình thường vì vậy hắn tuyệt đối không được để Cao Cần nghe ra sự đố kỵ.

Cao Cần: “Cấm net.”

Kiều Dĩ Hàng càng hoảng sợ, “Không được.”

Cao Cần vẫn bình thản: “Lý do?”

“Ngày nào ta cũng phải lên xem lời nhắn của fan trên trang web và blog mới ngủ được.” Kiều Dĩ Hàng lúc này mới nghĩ “trang web và blog thực sự tốt biết bao”.

Cao Cần: “Nói điều gì thuyết phục xem nào.”

“Là con người mới thế kỷ 21, Internet giống như cơm ăn hàng ngày vậy.”

“Cấm game.” Cao Cần không đợi hắn trả lời đã nói “Không cần nói thêm, công việc của người tạm dừng.”

Kiều Dĩ Hàng không phục “Vì ta quá mê game hay tại ta chửi mắng người thô tục?” Hồi trước, Phong Á Luân uống rượu lái xe gây họa cũng không bị cấm lái xe.

“Đều không phải.” Cao Cần chậm rãi nói, “Vì ngươi cãi lại ta hai lần.”

Kiều Dĩ Hàng “…”

Cao Cần nói: “Chuyện của ngươi công ty quyết định không tỏ thái độ. Ngươi cũng không cần thanh minh gì cả, chờ những…chuyện thị phi này qua đi. Tuần sau trao giải Kim Hoa, gây chuyện như vậy cũng coi như ngươi chọn con đường tốt một chút.”

“A?” Kiều Dĩ Hàng sửng sốt.

“Chí ít những người có mắt không tròng sẽ nghĩ rằng ngươi bị loại vì nhân phẩm kém.”

“Đó gọi là có chút tốt đẹp.”

Cao Cần nói: “So với việc vì diễn xuất tệ hại mà không đạt giải thì tốt đẹp hơn rất nhiều.”

“…” Lòng tự tin của hắn bị đả kích nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.