CHƯƠNG 84: HỒNG MÔN YẾN (TRUNG)
Lúc Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng chạy tới, Trương Thức Khiêm và tân nương đã bị che lấp trong đám người, chỉ còn tiếng kêu yếu ớt vọng ra.
Kiều Dĩ Hàng hỏi nhỏ: “Chúng ta có nên làm gì đó không?“
Trương Tri nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói, “Lui ra phía sau một chút.“
Kiều Dĩ Hàng không rõ hắn muốn làm gì nhưng rất phối hợp lui ra sau nửa bước.
Trương Tri gật đầu: “Như thế sẽ không bị giẫm phải.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Trương Thức Khiêm loay hoay giữa đám đông hồi lâu, sau khi uống hết ba chén cuối cùng cũng được thả ra.
Tân nương dìu hắn, gương mặt đỏ bừng, chẳng biết là thẹn hay giận.
Đám người La Thiếu Thần lúc này mới chạy tới.
Thanh niên tóc đuôi ngựa nhìn tân nương “áy náy“: “Cứu giá chậm, cứu giá chậm.“
Tân nương tức giận: “Các ngươi hơi quá đáng đó. Đại Kiều cùng Trương Tri tốt xấu vẫn giả bộ, các ngươi ngay chút việc nhỏ thế cũng không làm!“
Kiều Dĩ Hàng 囧.
Thanh niên tóc đuôi ngựa vội biện giải: “Biết sao được. Từ tám giờ sáng bọn ta đã phải giả bộ, giờ sắp giữa trưa rồi cũng phải để cho người ta nghỉ ngơi chứ.“
Trương Thức Khiêm nhận khăn lạnh La Thiếu Thần đưa qua, lau mặt, lắc đầu nói: “Hóa ra thời trung học ta toàn chơi với lưu manh.“
Mọi người chung quanh cười to.
Bạn học cũ của hắn cười: “Lúc đầu không biết ngươi là đại thiếu gia nhà họ Trương, mất đi biết bao cơ hội lợi dụng! Hôm nay đến đây là muốn báo lại thù nha!“
Một người khác giả bộ nghiến răng nghiến lợi: “Đúng thế! Lúc nhà ta mới mở tiệm ăn, ngươi cậy là con ông chủ lớn, bắt ta ngày nào cũng phải khao ngươi cánh gà nướng!“
Trương Thức Khiêm khoát tay: “Được rồi, được rồi. Nhà ta mở công ty đĩa nhạc, chút ta tặng ngươi đĩa nhạc của Đại Kiều.“
Người nọ liếc Kiều Dĩ Hàng: “Có chữ ký kèm theo nhé.“
Kiều Dĩ Hàng đang định đáp lời thì Trương Thức Khiêm khoát tay: “Ký gì chứ? Cánh gà nướng nhà ngươi có chữ ký chắc?“
Người nọ tức giận: “Ta kh.. á… suy nghĩ!“
Những lời này nói thập phần khó khăn. Hai chữ “Ta kháo“ bị người bên cạnh huých phải nên có tiếng “Á“. Đến đó chính hắn cũng phát hiện mình nói sai nên lợi dụng “khảo“ và “kháo“ gần âm nên biến thành “suy nghĩ“.
Những người khác cười vang.
Trương Tri đột nhiên kéo kéo Kiều Dĩ Hàng, chỉ hướng bàn trên.
“Sao thế?“ Kiều Dĩ Hàng mừng rỡ.
“Tôi đói.“ Trương Tri thản nhiên nói dối.
“Đói bụng thì đi ăn đi.“ Trương Thức Khiêm dù nói chuyện với bạn cũ nhưng vẫn chú ý bên này, “Yên tâm, ta cũng không quen nhiều lưu manh lắm.“
La Thiếu Thần: “Đa số sau khi quen ngươi đều cải tà quy chánh rồi.“
Trương Thức Khiêm cười: “Ta không biết mình có khả năng cảm hóa người khác đấy.“
Thanh niên tóc đuôi ngựa ngạc nhiên: “Không phải vì sau khi thấy ngươi thì cảm thấy mình không có năng lực nên đành đổi nghề sao?“
Trương Thức Khiêm: “Ta kết hôn sao các ngươi không thể nói vài câu dễ nghe nhỉ?“
Tân nương phụ họa: “Phong bì cũng chưa đưa nữa.“
Thanh niên tóc đuôi ngựa lúng túng: “Tiền lương tháng này đều đem ra trả bù vào thẻ tín dụng mất rồi. Hay là, chị dâu ngươi xem, có cho trả góp được không?“
Trương Thức Khiêm, tân nương: “…“
Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng lặng lẽ trở lại bàn trên. Vừa lúc mẹ cô dâu chú rể cũng trở lại nên không khí có chút gượng gạo, dù sao Trương Tri cùng Trương phu nhân cũng không có quan hệ huyết thống.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy dạ dày nhói lên, ân ẩn đau, hiển nhiên là kháng nghị do quá đói cùng quá hồi hộp.
Trương Tri thấy sắc mặt hắn trắng bệnh, cầm đũa bất động. Trương phu nhân tưởng hắn cố kỵ mình nên chủ động gắp thức ăn cho hắn.
Bà khẽ nhíu mày sau đó xoay bàn đêm mấy món ăn thông thường đến trước mặt hắn: “Ăn nhiều chút.“
Dù Trương Tri biết rõ chuyện năm đó Trương phu nhân là người bị hại, từ đầu tới cuối đều rất vô tội nhưng vẫn không gần gũi nổi, ngay cả đối mặt cũng thấy áp lực.
“Vâng.“ Hắn thấp giọng.
“Mẹ ngươi gần đây có khỏe không?“ Trương phu nhân vờ như đang nói chuyện phiếm nhưng ngay cả Kiều Dĩ Hàng cũng nghe ra thái độ xa cách của bà.
Trương Tri thản nhiên đáp: “Nhờ phúc vẫn tốt.“
“Đáng tiếc mẹ ngươi không muốn gặp ta, nếu không ta nguyện ý đi Mỹ thăm nàng một chút.“ Trương phu nhân nhẹ nhàng chỉnh lại vai áo, ánh mắt hiện vẻ lạnh lùng khinh thường.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên ôm bụng, một tay đẩy đẩy Trương Tri: “Ta về trước.“
Trương Tri khẩn trương nhìn hắn: “Anh sao thế?“
“Ăn phải đồ thiu sao?“ Trương phu nhân nheo mắt, không giận mà uy.
Ngày thường mọi việc đều do Trương Phục Huân ra mặt nên không có chỗ cho bà thể hiện. Chỉ có vài người như mẹ cô dâu đây mới biết tính tình bà còn khó chịu hơn cả Trương Phục Huân. Năm đó Trương Phục Huân ngoại tình, Trương phu nhân ôm bụng tức nhưng tạm nhân nhượng bỏ qua, lại thừa nhận Trương Tri chỉ vì duy trì gia đình nhưng cũng chẳng muốn thấy mặt hắn bao giờ. Giờ Trương Thức Khiêm tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế, tin Trương Tri nhiều khả năng sẽ thành người thừa kế duy nhất của Trương thị lại càng khiến bà không vui. Cho nên đối với biểu hiện của Kiều Dĩ Hàng, bà chỉ có một suy nghĩ – cố làm trò.
Trương Tri không để ý tới bà, đỡ lấy Kiều Dĩ Hàng: “Sao thế?“
“Dạ dày đau.“ Thực ra chỉ có ba phần đau thật, bảy phần còn lại là diễn trò thay Trương Tri giải vây.
Vậy mà, Trương Tri lập tức đứng dậy: “Tôi đưa anh tới bệnh viện.“
Kiều Dĩ Hàng sửng sốt: “Đi viện làm gì?“
“Rửa ruột.“ Trương Tri nghiêm túc.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy dạ dày hình như càng thêm đau: “Không cần, về nhà nghỉ ngơi là được.“
Trương Tri nâng hắn dậy: “Tôi đưa anh về.“
“Không cần, chỉ là…“ Kiều Dĩ Hàng dừng chút, “Ăn no quá.“ Trong tiệc cưới của người khác không thể nói là bị đói được.
Mấy chữ cuối vãn hồi chút ít tâm trạng của Trương phu nhân.
Bà chậm rãi đứng dậy: “Trương Tri, ngươi đưa hắn về vậy.“
Mẹ cô dâu vội chen vào: “Không bằng ta gọi người khác.“ Trương Tri là em trai Trương Thức Khiêm, lại là con riêng, rời tiệc quá sớm dễ bị người ta bàn tán.
Trương phu nhân liếc nhìn Trương Tri.
Trương Tri cũng chẳng thèm khách sáo: “Tôi đưa anh về.“
Kiều Dĩ Hàng muốn nói gì đó nhưng chưa mở miệng đã bị Trương Tri kéo ra ngoài.
“Tách! Tách!“ tiếng máy ảnh chụp nhanh.
Kiều Dĩ Hàng há mồm liền nghe Trương Tri nói: “Tôi biết.“
“Tôi thực sự không việc gì.“ Hắn cố nén đau, đứng thẳng lưng.
“Tôi ở lại cũng chỉ há mồm ngồi đó ăn thôi.“ Trương Tri thấy hắn như vậy, dứt khoát đỡ hắn ra ngoài.
Mọi người đều đang nhìn đám đông náo nhiệt quanh chỗ cô dâu chú rể nên chẳng ai chú ý tới hai người lặng lẽ rời tiệc bên này.
Vào thang máy, Kiều Dĩ Hàng nhấn nút tầng hầm.
“Anh như vậy mà còn lái xe sao?“ Trương Tri cau mày.
Kiều Dĩ Hàng rút chìa khóa ra: “Để xe ở đây không yên tâm.“
Trương Tri ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi lái cho.“
“Cậu có bằng lái rồi sao?“ Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc nhìn hắn. Nếu đã có vậy lần bị bức đi A thị lần trước quá bất công rồi.
“Không có.“ Đáp án của Trương Tri không cô phụ lại lòng tin của hắn.
Cửa thang máy mở.
Kiều Dĩ Hàng tránh khỏi cánh tay đang dìu mình của Trương Tri, đi ra thang máy: “Không có bằng lái sẽ bị giữ xe đó.“
Trương Tri theo sau: “Còn tốt hơn có bệnh mà lái xe.“
“Thực sự là không sao nữa mà.“ Kiều Dĩ Hàng xoa xoa bụng trên. Không biết có phải rời khỏi tiệc cưới thoải mái hơn không mà hắn thấy bớt đau hắn.
Trương Tri hồ nghi: “Thật chứ?“
Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn hoài nghi mình giả bệnh, thở dài: “Dạ dày có đau thật nhưng đỡ nhiều rồi.“ Hắn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Trương Tri rất nhanh ngồi vào ghế bên.
Kiều Dĩ Hàng cài dây an toàn, đang chuẩn bị khởi động xe thì nghe Trương Tri gần như nói thầm: “Sorry.“
“… Hả?“ Hắn vểnh tai lên, nghiêng người sang phía ghế phụ.
Vẻ mặt kẻ kia có chút cứng ngắc: “Anh muốn tôi cắn nó sao?“
Kiều Dĩ Hàng lùi về, vừa khởi động xe vừa lẩm bẩm: “Ai bảo cậu tự dưng lại nói mấy lời khó hiểu chứ.“
“Thật ra anh không cần phải tới.“ Trương Tri hối hận.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy dạ dày quặn đau, hít sâu một hơi, cố ý nói tránh: “Cha cậu có vẻ rất nghiêm khắc.“
Trương Tri khẽ sờ túi phải, hộp nhẫn trong đó đột lên một khối.
Nếu nói hôm nay có gì đáng ăn mừng thì chính là hắn không lấy nhẫn ra. Nếu không hậu quả…
Ngẫm lại thái độ hôm nay của Trương Phục Huân với Kiều Dĩ Hàng, hắn có chút sợ hãi.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn im lặng, không nhịn được: “Tốt xấu gì cũng nói một tiếng đi chứ. Im lặng kháng nghị còn đáng sợ hơn điên cuồng hò hét đó.“
“Không kháng nghị.“ Trương Tri thấp giọng.
“Vậy sao…“ Kiều Dĩ Hàng dài giọng, rõ ràng là không tin.
Trương Tri liếc hắn một cái rồi đột nhiên “Chi“ một tiếng.
Kiều Dĩ Hàng chút nữa trợt tay khỏi bánh lái: “Cậu… không sao chứ?“
“Chẳng phải anh nói chi một tiếng sao?“ Trương Tri nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Dĩ Hàng bật cười, hồi lâu mới lên tiếng: “Ha! Cậu thích chít chít đến thế vậy sau này tôi gọi cậu là Chi Chi vậy?“
“…“ Xem như bù đắp lỗi lầm, cộng thêm phần cái dạ dày đau…
Hắn nhẫn!