Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu

Chương 53: Chương 53: Minh Đấu (Hạ)




CHƯƠNG 54: MINH ĐẤU (HẠ)

Kiều Dĩ Hàng ngồi xuống.

Hai người đều im lặng nhìn mặt kính đối diện.

Thời gian cứ từ từ trôi qua.

Vì liên quan mật thiết đến lợi ích bản thân, Kiều Dĩ Hàng cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Hắn nói hai giờ chiều ghi âm.”

Cao Cần nhấc tay xem đồng hồ: “Đừng vội. Còn ba tiếng nữa.”

Nhãn tình Kiều Dĩ Hàng sáng lên: “Ngài có cách giải quyết?”

“Không có.” Cao Cần dứt khoát trả lời, “Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ gặp qua chuyện này.”

Kiều Dĩ Hàng ám chỉ: “Phải phòng ngừa cẩn thận.”

Cao Cần trơn tru đáp: “Vậy nên mới cần bổ sung can-xi.”

“… Gần đây Cao đổng rất thích can-xi.” Kiều Dĩ Hàng dùng chính là ý trần thuật.

Ánh mắt Cao Cần chợt lóe sáng, trong đầu hiện lên dáng vẻ Phong Á Luân đem viên can-xi cùng bữa sáng đặt trên bàn mỗi ngày. “Vì xung quanh nhiều người thiếu can-xi lắm.” Hắn tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật.

Kiều Dĩ Hàng trầm mặc, chẳng biết là đang tự ngẫm hay đang im lặng kháng nghị.

“Lại nói tiếp,” Cao Cần tiếp tục, “Ngươi có thể tham khảo kinh nghiệm của em họ ta.”

“Em họ ngài?” Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ thật lâu mới nhớ ra Cao Cần có một người em họ, hình như cũng làm trong Y Mã thì phải nhưng nghe đồn đã bị Liên Giác Tu đem đi làm Liên phu nhân. Hắn hơi có chút bài xích với thủ đoạn nhưng làm việc thì phải nghe lệnh nên thấp giọng hỏi: “Kinh nghiệm gì?”

“Xe cấp cứu.” Cao Cần đáp.

Kiều Dĩ Hàng nhăn nhó: “Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng sao?” Hắn nhớ Bát Quái tiểu tử tháng nào cũng lên báo. Có người nói bọn họ hay vào viện vì năng lực bác sĩ quá kém. Các bệnh viện lớn phải hết lời giải thích rằng đợt nào cũng là vết thương mới. Nhiều lần như vậy khiến chẳng đâu muốn nhận bọn họ nữa. Lại có lời đồn rằng các viện trưởng cũng bí mật đi chùa miếu thay bọn họ thắp hương bái Phật, cầu bình an vô bệnh vô tai.

Đương nhiên, đồn đại cũng chỉ là đồn đại, chẳng ai có chứng cớ cả.

Thanh âm của Cao Cần kéo hắn quay về: “Vào viện cùng thành gay, ngươi nói cái nào ảnh hưởng hình tượng hơn?”

Kiều Dĩ Hàng ngậm miệng.

Cao Cần liếc hắn, nghĩ giáo huấn vậy cũng đủ rồi, giờ nên kết thúc công việc: “Chuyện ngươi và Trương Tri, tự mình giải quyết.”

“Vâng.” Để Cao Cần nhúng tay sự việc sẽ càng phức tạp, hắn cũng không muốn khơi chuyện này ra.

“Về phần bài hát này,” Cao Cần giật lấy tờ bài hát trong tay hắn, “Ta giải quyết.”

Kiều Dĩ Hàng mừng rỡ.

Ngày đầu tiên đi làm, Trương Tri đã cài “Bát nháo giang hồ” vào máy tính trong phòng làm việc để giải trí trong giờ. Bình thường thời gian trôi rất nhanh nhưng hôm nay…

Hắn ngẩng lên nhìn đồng hồ lần thứ ba mươi bảy, lần nào kim phút kim giây cũng đều dịch chuyển rất từ tốn, không bị ảnh hưởng bởi tâm tình hắn lúc này.

Trong game, Thủy Tiên hòa thượng đang gào khóc.

[đội ngũ]

Thủy Tiên hòa thượng: Chiến Hồn! Không phải ngươi mang ta đi luyện cấp sao? Vì sao giờ đây lại giống như ta mang ngươi đi luyện cấp? /(T o T)/

Suất suất suất: là ngươi mặt dày bám theo tới chứ.

Thủy Tiên hòa thượng: giờ ta hối hận rồi.

Suất suất suất: hối hận phải là ta mới đúng! –||| Ngươi cũng ngồi cạnh hắn đó thôi?

Thủy Tiên hòa thượng: chắc ta phải đi đội khác cọ kinh nghiệm thôi.

Thủy Tiên hòa thượng: đội này chậm quá.

Suất suất suất lập tức đá hắn ra khỏi đội.

[phụ cận]

Thủy Tiên hòa thượng: ( ⊙ o ⊙) A! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!

Thủy Tiên hòa thượng: /(ㄒoㄒ)/ quái ở đây đẳng cấp cao như vậy ta sẽ chết giữa đường mất.

Suất suất suất: ta đưa ngươi trở về.

Thủy Tiên hòa thượng: tốt vậy sao?

Vừa nói dứt lời, kỹ năng của Suất suất suất đã ào tới. Thủy Tiên hòa thượng bị bao phủ trong đám hào quang rực rỡ.

Năm phút sau.

Trương Tri hoàn hồn, nhìn lại màn hình.

[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: Hoa hòa thượng đâu?

Suất suất suất: hắn thấy chán nên tự trở về rồi.

Chiến Hồn Vô Cực: ra thế.

[thế giới]

Thủy Tiên hòa thượng: Suất suất suất, ngươi không phải là người, không phải người, không phải người!

Thủy Tiên hòa thượng: Suất suất suất, ngươi sát hại trung lương!

Thủy Tiên hòa thượng: Suất suất suất, ngươi dám giết hòa thượng!



[đội ngũ]

Suất suất suất: hắn bị hack tài khoản sao?

Chiến Hồn Vô Cực: …

Qua lúc lâu, tiểu kèn đồng đột nhiên hiện ra một tin cực kỳ gây sốc —

[tiểu kèn đồng]

Thủy Tiên hòa thượng: Suất suất suất! Ta mua tiểu kèn đồng vì muốn nghiêm túc nói cho ngươi: Ta, trịnh trọng cự tuyệt sự theo đuổi của ngươi! Kiên quyết cự tuyệt!



[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: ta biết, hắn bị hack tài khoản rồi.

Suất suất suất: …

Tiếng gõ cửa cắt đứt cơn buồn cười của Trương Tri. Hắn thu lại nụ cười, trầm giọng: “Mời vào.”

Thư ký đẩy cửa tiến đến, lo lắng thông báo: “DICK tới.”

“Ai?” Trương Tri nhìn nàng nghi hoặc.

“Là người soạn ca khúc mới cho Đại Kiều.” Thư ký nói.

“Hắn đến lĩnh tiền.”

“Không phải,” Thư ký lúng túng, “Hắn muốn lấy lại bài hát.”

“Vì sao?” Trương Tri nhíu mày.

Thư ký ấp úng đáp: “Hắn nghĩ phong cách của công ty ta cùng ca khúc của hắn không hợp nhau lắm.”

“Phong cách?” Trương Tri đảo mắt, “Ý ngươi nói, Kiều Dĩ Hàng cùng Y Mã không đến nhưng người soạn nhạc lại đến?”

Thư ký cười gượng.

Trương Tri bĩu môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, “Bảo hắn ta đi vắng. Có việc gì mai bàn tiếp.”

“Dạ.” Thư ký xoay người định đi thì bị hắn gọi lại.

“Ngươi gọi Kiều Dĩ Hàng là Đại Kiều?” Hắn nhíu mày.

Thư ký mờ mịt trả lời: “Mọi người đều gọi thế cả.”

“Không có việc gì, ngươi đi ra đi.”

Trương Tri rút một chiếc bút từ ống đựng ra, xoay vài vòng, “Đại Kiều?” Hắn cười nhạo, “Quả đúng là một nhân yêu.”

Kiều Dĩ Hàng đang ngủ gà ngủ gật trong phòng thu thì nhận được thông báo từ thư ký của Trương Tri, tạm hoãn ghi âm.

Kiều Dĩ Hàng dùng vẻ mặt thông cảm mà tiếp nhận lý do mập mờ này, thập phần hợp tác, một câu oán giận cũng không có.

Vừa về đến nhà, hắn lập tức vào game.

Chả trách mấy ngày nay thái độ của Chiến Hồn Vô Cực kỳ quái vậy. Vốn tưởng là hắn thích Tiểu Chu nên lôi kéo làm quen, giờ nghĩ lại căn bản là đùa giỡn muốn xem hắn mất mặt mà thôi.

Được, Trương Tri tương kế, hắn cũng phản thủ. Để xem ai sẽ là người cười cuối cùng!

Kiều Dĩ Hàng đăng nhập xong, mở danh sách bạn bè ra xem, Chiến Hồn Vô Cực quả nhiên đang chơi. Động tác của hắn nhanh nhưng phản ứng của đối phương còn nhanh hơn.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: tan tầm rồi sao?

Tiểu Thuyền: umh. O(∩∩)O

Chiến Hồn Vô Cực: hôm nay sao về sớm vậy?

Tiểu Thuyền: ╮(╯╰)╭ đành chịu thôi, gặp phải một kẻ biến thái nên giám đốc cho về sớm.

Chiến Hồn Vô Cực: biến thái?

Tiểu Thuyền: /(ㄒoㄒ)/ số thực khổ.

Chiến Hồn Vô Cực: biến thái gì vậy?

Tiểu Thuyền: biến thái ấu trĩ.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Xoảng!

Thư ký nghe thấy tiếng đổ vỡ trong phòng làm việc truyền ra.

“Vào?

Hay không vào?”

Nàng rất do dự.

Băn khoăn mãi, cuối cùng vì bát cơm manh áo của mình, vào!

Nàng gõ cửa, tới lúc bên trong đáp lại thì nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nàng thấy Trương Tri bình tĩnh ngồi trước máy tính, trên mặt đất là một cốc trà vỡ.

Trương Tri thản nhiên: “Tay trơn.”



Tay trơn thật xa.

Thư ký: “Ta tìm người tới dọn.”

“Không cần.” Trương Tri vươn tay, “Không biết hôm nay tay ta còn có thể trơn mấy lần nữa.”

“…” Thư ký đóng cửa rời đi.

Kiều Dĩ Hàng hiển nhiên chưa định dừng lại.

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: việc này dạy cho chúng ta biết, trông giống người cũng chưa chắc đã là người, có khi giống như Smith ấy.

[31: Một điệp viên trong “The Matrix” có hình dáng con người trong thế giới ảo nhưng thực ra là tay chân của bọn robot.]

Chiến Hồn Vô Cực: …

Tiểu Thuyền: ta đang nói đến phim “Ma trận” ấy.

Chiến Hồn Vô Cực: ta biết.

Chiến Hồn Vô Cực: kết quả là đồng quy vu tận.

Tiểu Thuyền: …

Mặc dù đối phương chỉ nói qua loa nhưng Trương Tri biết, đây là chỉ dâu mắng hòe. Nếu không biết ngồi sau máy tính kia là Kiều Dĩ Hàng, nhất định hắn sẽ không hiểu.

Hắn hít một hơi sâu, tự nhắc chính mình: “Việc nhỏ chẳng nhẫn sẽ loạn đại mưu.”

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: đi làm nhiệm vụ phu thê.

Tiểu Thuyền: ngươi rửa tay chưa?

Chiến Hồn Vô Cực: ?

Tiểu Thuyền: ta sợ lại vào bắt bướm.

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi chọn đi.

Kiều Dĩ Hàng trước giờ vẫn rất tự tin vào vận khí của mình nên khi chọn được “Chân gà Vô Vân” thì có chút đắc ý.

Chiến Hồn Vô Cực nhận được nhiệm vụ không nói tiếng nào mang theo hắn đi Thái Sơn.

Vô Vân Cư ở giữa núi Thái Sơn, tiểu trúc mộc mạc, khói bếp lượn lờ. Trên núi, ngoại trừ bọn họ cùng Vô Vân, tuyệt không bóng người.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: ta bắt gà, ngươi học nấu ăn với hắn.

Tiểu Thuyền: nhiệm vụ này thưởng nhiều chứ?

Chiến Hồn Vô Cực: …

Tiểu Thuyền: cũng không sao, ngẫu nhiên thôi.

Chiến Hồn Vô Cực: nếu phân đẳng cấp mà nói, nhiệm vụ này xếp vào hạng 1.

Tiểu Thuyền: O(∩∩)O cao vậy sao?

Chiến Hồn Vô Cực: nói thẳng ra là rác rưởi trong rác rưởi, tỷ lệ chọn trúng chỉ có 1/1000.

Tiểu Thuyền: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.