CHƯƠNG 142: PHIÊN NGOẠI: CHINH LONG (NGŨ)
Mặc mấy loại trang bị cấp thấp hỗn tạp, Nhiễu Chỉ Nhu cùng Bách Luyện Cương sóng vai đi trên đường lớn ở Lạc Dương.
[tư trò chuyện]
Bách Luyện Cương: /( T o T )/ tại sao quần lại khó kiếm đến vậy chứ?
Bách Luyện Cương: vẫn là hòa thượng tốt, cần tiền có tiền, cần người có người.
Nhiễu Chỉ Nhu đột nhiên cho hắn một cái hôn.
Nhiễu Chỉ Nhu: có người ta ở đây a.
Bách Luyện Cương: …
Hồ Long Uy cố nén ham muốn quay đầu đi, đến ngoài kho hàng tồn.
Suất Chinh thuận miệng hỏi: “Ngươi muốn gia nhập môn phái nào?”
“Ma giáo.” Hồ Long Uy lập tức đáp, “Ta phải bỏ chính theo tà.” Thủy Tiên hòa thượng vốn là đệ tử chính phái.
Suất Chinh: “Vậy ta luyện Tê Hà.”
Bối cảnh “Bát nháo giang hồ” là chính tà lưỡng lập. Nếu chính phái cùng tà phái tổ đội, hiệu suất tấn công sẽ giảm bớt mà nếu cùng một phe, hiệu suất tấn công vô cùng cao.
Hồ Long Uy có điểm chần chừ.
Dù sao trước kia hai người hợp tác luyện cấp đều là Suất suất suất anh dũng xông lên trước, hắn ở đằng sau nhặt trang bị. Nếu như Suất suất suất luyện Tê Hà làm vú em, nhiệm vụ lên chiến trường diệt giặc sẽ rơi vào người hắn.
“Sao không luyện Huyết Đồ Đường?” Hồ Long Uy nói, “Làm thích khách có thể ẩn thân.”
“Ta muốn làm thầy thuốc bạo lực.”
“Thầy thuốc?”
“Không được dùng hai từ nọ.” Suất Chinh đối với danh xưng vú em bị ám ảnh.
Hồ Long Uy trong đầu tưởng tượng cảnh vừa gia huyết cho mình vừa chiến đấu anh dũng, cảm giác tiền cảnh vô cùng tươi sáng, lập tức gật đầu: “Nếu dùng tốt, đảm bảo cực trâu.” Kỳ thật lời này có chút phô trương, máy chủ của bọn họ mở đã lâu, không ít người mãn cấp. Một người mới muốn nổi bật cũng cần đầu tư rất nhiều thời gian cùng tiền bạc mà Suất Chinh giờ thiếu nhất chính là thời gian.
“Mai chẳng phải ngươi cần đi làm sao?” Hồ Long Uy chợt nhớ ra.
Suất Chinh gật đầu: “Ừm, ta đi bàn giao một vài chuyện, thuận tiện xin nghỉ vài ngày.”
“Có để lại ấn tượng xấu không?” Hồ Long Uy nhớ hắn nói còn đang trong kỳ thực tập, “Một mình ta đi chơi cũng được.”
“Không sao, bọn họ đã nói qua với ta, được nhận chỉ là sớm muộn thôi.”
Hồ Long Uy vẫn thấy bất an.
Mặc dù hắn còn chưa phải đi tìm việc nhưng cũng đã tìm hiểu kinh nghiệm xin việc của đàn anh đàn chị trong trường, biết áp lực lớn nhường nào. Nếu Suất Chinh vì mình đến mà lỡ mất cơ hội, vậy quả thực hắn làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp nổi.
“Ta nói thật.” Suất Chinh quay đầu, mở to mắt, tựa hồ muốn cho hắn thấy sự nghiêm túc.
Từ dung mạo mà nói, Suất Chinh thuộc loại hình thanh tú nhã nhặn. Qua thời gian, khí chất thành thục, cộng thêm ánh mắt, khoác bộ vest lên người là ra dáng tinh anh thương trường ngay. Nhưng từ công việc trước mắt của hắn xem ra, rất có thể phát triển hướng khỏe mạnh sáng lạn.
“Ngươi nhìn gì?” Dù Suất Chinh đã dùng hết thủ đoạn hòng giữ lấy người trước mắt nhưng khi bị nhìn chằm chằm như vậy, máu trong cơ thể vẫn vô thức vọt lên mặt khiến hắn xấu hổ không thôi.
Hồ Long Uy sửng sốt, lúc này mới phát hiện ánh mắt mình vẫn dán lên mặt Suất Chinh, vội vàng ngoảnh sang bên: “Ta muốn ăn hồ lô đường.”
Ánh mắt Suất Chinh liếc đến kho hàng mở ra cạnh hắn, bên trong thực bất ngờ có cách điều chế hồ lô đường “…” Đừng bảo vì mở ra cái này mới nghĩ ăn hồ lô đường?
“Ở đây không có hồ lô đường.” Suất Chinh vội ho một tiếng, “Bánh bích quy sô-đa được không?”
Hồ Long Uy sau khi thốt ra lời nọ cũng đã hối hận, nghe vậy liền đáp: “Tốt.”
“… Lúc nãy ngươi ăn không no sao?” Suất Chinh hồ nghi hỏi. Chẳng nhẽ hắn nấu không hợp khẩu vị?
“Tiêu hóa hết rồi.” Một bước sai, cả bàn sai. Hồ Long Uy chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Suất Chinh đứng dậy, rất nhanh đem bánh quy, chân giò hun khói, hai bình hồng tra lạnh bán ở chỗ quầy tính tiền quay lại.
“Này.”
Hồ Long Uy kinh ngạc tiếp nhận hồng trà: “Sao ngươi biết ta thích uống hồng trà lạnh?”
Suất Chinh thản nhiên đáp: “Có gì ngươi thích mà ta không biết đâu?”
…
Chẳng nhẽ hắn biết chính mình từng mộng qua như vậy?
Hồ Long Uy chột dạ nhìn Suất Chinh.
“Chúng ta gia nhập môn phái đi?” Nhiễu Chỉ Nhu vừa vặn cấp 10, có thể gia nhập môn phái mà Bách Luyện Cương luyện trước nên cao hơn hắn 2 cấp.
“Tốt.”
Hai ngươi tự chỉ huy nhận vật của mình đi tới Ma giáo cùng Tê Hà sơn trang.
Đối với Ma giáo, Hồ Long Uy thèm thuồng đã lâu. Nghĩ tới Chiến Hồn Vô Cực thường xuyên dùng chiêu thức Ma giáo PK hắn, hắn hận không thể một mạch luyện Bách Luyện Cương đến trăm cấp.
Bễ Nghễ Sơn địa hình hiểm trở nhưng trước đây hắn làm nhiệm vụ cũng từng đi qua vài lần nên rất nhanh bái sư, lấy trang phục mới cùng nhiệm vụ. Nhìn bộ giáo phục trên người Bách Luyện Cương, hắn đắc ý ‘pose’ một dáng rất khốc trước mặt NPC Minh tôn.
Quay đầu sang xem Suất Chinh, phát hiện hắn còn đang đối thoại cùng trang chủ Tê Hà sơn trang Đoan Mộc Mộ Dung.
Nhìn thẳng mặt không thấy rõ nhưng nhìn sườn mặt có thể nhận ra hai vành đen dưới khóe mắt, trong mắt mơ hồ mang theo mệt mỏi. Nghĩ tới người trước mắt chính là dùng trạng thái thế này xuống bếp nấu cơm cho mình rồi lại theo mình lên mạng chơi đùa, Hồ Long Uy cảm thấy lòng thắt lại.
“Chúng ta về thôi?” Hắn bật thốt lên.
Suất Chinh vừa mới gia nhập môn phái, quay đầu liền chạm phải ánh mắt đầy chua xót cùng áy náy của Hồ Long Uy, nhất thời sửng sốt: “Tại sao?”
“Ta mệt rồi.” Để tăng mạnh hiệu quả, Hồ Long Uy vẫn còn ngáp một cái rồi nheo mắt nói, “Ngồi xe lâu quá, thực buồn ngủ.”
“Ngủ?” Đáy mắt Suất Chinh xẹt qua một mạt sáng nhưng rất nhanh bị dấu sau ý cười, “Tốt.”
Hai người tắt game đi, trả thẻ cho người trông quán, vai sóng vai về nhà trọ.
Suất Chinh đột nhiên nói: “Chúng ta như vậy thực giống Nhiễu Chỉ Nhu cùng Bách Luyện Cương?”
Hồ Long Uy nghe không hiểu ý hắn ám chỉ, vô thức đáp: “Đó không phải hiện thực.”
“Đúng thế.” Suất Chinh không nhịn được mỉm cười.
Hóa thành Bách Luyện Cương và Nhiễu Chỉ Nhu.
Xem ra tiền đồ hắn vô cùng rộng mở.
Phòng Suất Chinh thuê không lớn. Vì tiết kiệm không gian, giường hắn chỉ là giường đơn. Một người ngủ thì rộng nhưng lấy hình thể của hắn và Hồ Long Uy mà nằm chung thì khó tránh va chạm.
Hồ Long Uy vừa nhìn đến cái giường này thì sống chết đòi ngủ trên đất.
Suất Chinh cau mày: “Đừng đùa. Thời tiết này mà ngủ trên đất, ngươi không chê lạnh ta cũng còn ngại.”
“Có phải ngươi nằm đâu.” Hồ Long Uy thầm thì.
“Được rồi, đừng dong dài, lên giường nằm.”
Hồ Long Uy trong nháy mắt trừng lớn nhãn tình.
Suất Chinh: “Ta chỉ có một bộ chăn gối. Chịu khó chút, mai tính tiếp.”
“Nhưng mà…” Hồ Long Uy vẫn ấp a ấp úng không chịu đi tới.
“Chẳng phải ngươi rất mệt sao?” Suất Chinh cố ý vuốt mắt mình, “Ta cũng mệt.” Hắn tự cởi quần áo. Trải qua thời gian làm công vất vả, vóc người tinh tráng nhất thời triển lộ trước mặt Hồ Long Uy.
Hồ Long Uy cảm giác máu mũi vất vả mới chế ngự được lại bắt đầu ngo ngoe di chuyển.
Suất Chinh đưa lưng về phía hắn, chậm rãi cởi quần, chỉ chừa lại nội khố, rồi nhấc chăn lên nằm vào.
Hồ Long Uy giật mình: “Ngươi không mặc áo ngủ?”
Suất Chinh ngạc nhiên: “Ta có phải nữ đâu.”
“Không phải, có áo ngủ kiểu nam mà.” Hồ Long Uy không biết nên nói thế nào.
“Thực ra ta thích ngủ trần.” Suất Chinh nhìn hắn, ra vẻ nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải ta cởi hết cho coi.
“..Ta nghĩ ta ngủ trên đất tốt rồi.” Dáng người tinh tráng nọ không ngừng lắc lư trong đầu Hồ Long Uy.
Suất Chinh ra vẻ hết nhịn nổi nhấc lên một góc lên, vỗ vỗ đệm: “Mai ta còn phải đi làm, đừng lề mề nữa.”
Nếu đã nói như vậy, Hồ Long Uy cũng không cãi nữa. Càng già mồm càng có vẻ chột dạ. Hắn cận thận nằm xuống giường, lăn sát ra mép.
Suất Chinh trấn định tắt đèn nằm xuống.
Ánh trăng như nước, trắng như tuyết.
Hồ Long Uy nằm thẳng đờ. Dù nhắm mắt nhưng lỗ tai hắn dựng thẳng, giống như tiểu động vật bất an, liều mạng đề phòng nhất cử nhất động chung quanh.
Càng khẩn trương, con người càng dễ nghĩ miên man.
Hình ảnh mộng xuân bất thần lại xuất hiện trong đầu, sức tưởng tượng giàu có lập tức bổ sung đoạn không trọn vẹn nọ, chuyển thành động tác liền mạch.
Hồ Long Uy cảm thấy quần lót cùng quần ngủ bị đỉnh lên.
Suất Chinh nghe được tiếng hít thở người bên canh dần dần thô, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đè lên chỗ nhếch lên nọ, khẽ cười: “Tới nơi xa lạ rất hưng phấn sao?”