CHƯƠNG 100: THƯƠNG LƯỢNG (TRUNG)
“Anh…” Trương Tri kích động mở miệng nhưng không biết nói thế nào.
Kiều Dĩ Hàng cảm thấy nóng mặt, vội ho một tiếng: “Mũi cậu thực dài.”
“…”
Không khí càng thêm cứng ngắc.
Không biết là tại hơi nước còn chưa tán đi hay nội tâm hai người đều đang sôi sục mà trong gương, hai gương mặt đều đỏ hồng.
“Chúng ta cần nói chuyện.” Kiều Dĩ Hàng lặp lại câu lúc trước.
Ngọn đèn phòng tắm mịt mờ tạo khiến không gian lúc này tựa như cảnh mộng.
Trương Tri khẽ liếc qua Kiều Dĩ Hàng. Rõ ràng đều là nam nhưng giờ khắc này, xao động trào dâng trong lòng hắn. Do dự, chần chừ, hoang mang, phiền não… hết thảy đều biến mất tăm trước cảm giác này.
Hắn đột nhiên hiểu ra, chấp ngộ muốn bắt giữ người trước mắt trong lòng mình thực mạnh mẽ.
Có yêu hay không đột nhiên chẳng ý nghĩa.
Hình ảnh Trương Giai Giai, Liên Giác Tu cũng biến mất theo.
Đáy lòng hắn vang lên một giọng nói, kêu hắn bắt lấy người trước mắt, khóa lại, giấu kỹ. Từ nay về sau, hắn chỉ thuộc về ngươi.
Chỉ một mình ngươi.
Tựa như lời dụ dỗ của ma quỷ, miệng lưỡi hắn khô.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Kiều Dĩ Hàng nhạy cảm lui ra sau nửa bước.
“Anh muốn nói gì?” Giọng hắn trầm thấp mị hoặc.
“Hiệp ước sinh hoạt.” Kiều Dĩ Hàng cố gắng dứt ánh nhìn ra khỏi cặp mắt đang không ngừng mê hoặc, nuốt lấy tâm trí hắn.
“Được.” Dù đã hoàn toàn hiểu rõ tình cảm bản thân nhưng quen Kiều Dĩ Hàng lâu vậy, hắn cũng biết một số việc không thể quá gấp gáp. Hắn nhét ham muốn ôm lấy người trước mắt vào chỗ sâu rồi giả vờ mất hứng lướt qua người Kiều Dĩ Hàng đi ra.
Không khí tươi mát bên ngoài làm luồng tà hỏa tích trữ trong lòng hắn chậm rãi tắt.
Hắn vào bếp mở tủ lạnh.
Kỳ thật chẳng phải muốn lấy thứ gì, chỉ là cần tủ lạnh để ổn định dục vọng sôi trào trong nội tâm mà thôi.
Kiều Dĩ Hàng vào phòng sách lấy ra giấy và hai cái bút.
Trương Tri định thần quay lại đã thấy hắn đang lia bút trên giấy.
“Bắt đầu từ việc đổ rác?” Trương Tri ngồi xuống cạnh hắn.
“Ừm.” Kiều Dĩ Hàng đưa hắn cây bút còn lại, “Đây, cậu có yêu cầu gì thì viết ra. Lát nữa chúng ta tổng hợp thảo luận.”
Kỳ thực Trương Tri đối hiệp ước sinh hoạt chẳng có hứng thú gì. Với hắn, chỉ cần người dọn dẹp đến thường xuyên là được, giống như chỗ trọ trước đây vậy. Nhưng rồi hắn cẩn thận nghĩ lại, từ lúc kiên định đi trên con đường này, hắn đối Kiều Dĩ Hàng đột nhiên thêm dung túng.
Thật giống như nam sinh yêu thầm một người sẽ dùng hành động ngây thơ khiến đối phương chú ý nhưng sau khi xác nhận người kia thuộc về mình, nó rất nhanh chuyển thành khoan dung.
Kiều Dĩ Hàng viết hồi lâu, quay đầu thấy Trương Tri nhìn mình mãi mà ngẫm nghĩ gì đó, hỏi: “Không viết sao?”
“Viết chứ.” Trương Tri nhấc bút bắt đầu viết.
Kiều Dĩ Hàng chăm chú theo dõi ––
Nghe theo tổ chức an bài.
Ba.
Kiều Dĩ Hàng thọc mạnh bút vào giấy.
Trương Tri thấy hắn thừ ra, nghi hoặc hỏi: “Sai lỗi chính tả ở đâu à?” Dù từ nhỏ đã được dạy tiếng Trung nhưng ở Mỹ lâu khiến hắn cũng không tự tin về trình độ của mình lắm.
“Không sai. Ngữ khí còn rất chuẩn.” Kiều Dĩ Hàng vuốt cằm, “Chỉ là tôi đang nghĩ…”
“Nghĩ gì?” Giờ đây hắn muốn biết nhất chính là Kiều Dĩ Hàng đang nghĩ gì.
Kiều Dĩ Hàng hồ nghi đánh giá hắn hồi lâu rồi lắc đầu: “Không có gì.” Mặc kệ âm mưu gì, mục đích của hắn đạt thành là được. “Cậu đã không có ý kiến thì chép lại tờ này rồi học thuộc là được.”
“Học thuộc?” Trương Tri kinh ngạc nhìn hắn.
“Vì ngày nào cũng phải làm theo.” Kiều Dĩ Hàng đưa giấy đến trước mặt hắn.
Trương Tri nhận lấy đọc: “Sáng, bảy giờ làm bữa sáng… bảy rưỡi đổ rác… tám giờ… Đây không phải là việc của người dọn dẹp sao?”
“Tôi không muốn nhiều người biết chúng ta ở chung nên quyết định giảm bớt số lần người dọn dẹp đến đây.”
“Còn cắt bớt nữa sao?” Trương Tri cau mày. Vốn số lần dọn dẹp đã đủ thiếu rồi, giờ chẳng khác gì chỉ cần đến nhận tiền mừng tuổi rồi về.
Kiều Dĩ Hàng giật lấy tờ giấy của hắn, tán thưởng: “Chữ đẹp. Đến ký một chữ để tôi dán lên tường.”
Trương Tri bất mãn/vừa bực vừa buồn cười: “… Ấn dấu tay luôn cho xong?”
Kiều Dĩ Hàng cũng chẳng thèm khách khí: “Có cả hai cũng tốt.”
Trương Tri: “…”
Hiệp nghị đạt thành, sự bất mãn lúc trước cũng tan thành mây khói.
Vốn là, lý do bất mãn của cả hai đều chẳng tiện nói ra.
Trương Tri giận vì Kiều Dĩ Hàng cùng Liên Giác Tu khiến hắn cảm thấy mình là người ngoài nhưng thực tế thì, đó là Liên Giác Tu chủ động, Kiều Dĩ Hàng rất vô tội. Mà người ngoài như hắn chưa có tư cách can thiệp vào.
Kiều Dĩ Hàng lại giận chuyện Trương Tri không chờ hắn giống như trong phim. Điều này càng chẳng thể trách được ai, muốn trách thì trách kịch bản không giống đời.
Đêm tới.
Trương Tri hưng phấn gọi cho Trương Thức Khiêm.
Giọng Trương Thức Khiêm mang theo chút lười biếng: “Hy vọng lần này ngươi gọi vì nhớ ta.”
“Đúng thế. Anh à, ta nhớ ngươi.” Do Trương Thức Khiêm nhậm chức cố vấn tình yêu nên quan hệ của bọn họ tiến bước lớn. Câu buồn nôn như vậy cũng nói được ra. Trước kia thì chưa nói đến “ta nhớ ngươi”, ngay cả gọi “anh” còn khó thấy.
Trương Thức Khiêm hiển nhiên hài lòng. “Nói đi, có chuyện gì?” Dù thời gian hắn ở cạnh Trương Tri không dài nhưng tuyệt đối hiểu rõ người em này. Nửa đêm canh ba gọi điện tới khẳng định có sự cần nhờ.
Trương Tri cũng chẳng vòng vo: “Ta xác định rồi.”
Trương Thức Khiêm kinh ngạc. Hắn ngỡ hai người kia ít nhất còn phải dằng dai lâu nữa, “Xác định thực sự?”
Trương Tri: “Chẳng phải anh bảo khi cần ra tay thì sẽ hiến kế ngay sao?”
Nghe hắn gọi anh, Trương Thức Khiêm thong thả đáp: “Ừm, vậy Đại Kiều nói gì?”
“Còn chưa biết.” Nghĩ vậy, Trương Tri hơi suy sụp, “Ta không biết nên mở miệng thế nào.”
Trương Thức Khiêm ngẩn người. Trước đây hắn cứ tưởng Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đạt đến mức nào đó rồi mới ăn ý tham gia hôn lễ của hắn, giờ xem ra có vẻ không phải vậy. Hắn nghĩ chút rồi nói: “Ngươi có thể thử dò xét tâm ý của hắn.”
“Thử dò xét?” Trương Tri hào hứng.
“Tỷ như thích người thế nào, loại hình làm sao, ý định tương lai…” Trương Thức Khiêm cảm thấy mình đích thực là một cố vấn tình yêu chân chính, “Nếu có người trong lòng thì dựa theo vẻ ngoài của đối phương mà hình dung.”
“Người yêu lý tưởng của hắn là Trương Giai Giai.”
“Ách.” Trương Thức Khiêm cảm thấy cần an ủi cổ vũ em trai mình, “Chí ít hắn cũng không ghét họ Trương.
Trương Tri: “Nhưng ta ghét.”
Trương Thức Khiêm im lặng. Dù quan hệ của Trương Tri với hắn cải thiện rất lớn nhưng với Trương Phục Huân thì tựa hồ vẫn đang bên bờ vực.
“Người yêu lý tưởng cùng người mình thích không giống nhau.” Trương Thức Khiêm nghĩ chút rồi nói, “Ngươi cứ thử xem. Lạc quan thường sẽ giúp ngươi có được kết quả bất ngờ.”
“Những lời này ai nói?”
“Ta nói đó. Nghe rất giống danh ngôn hả?” Trương Thức Khiêm đắc ý.
“Không. Ta chỉ muốn xác định độ tin cậy mà thôi.”
Trương Thức Khiêm: “…”
Trương Tri dùng chút: “Ngươi, thực sự không ngại ta thích nam sao?”
Trương Thức Khiêm cười: “Là nhà nghệ thuật vĩ đại tương lai, ta chân thành muốn nói, còn hơn thể xác nông cạn gì đó, ta càng chú trọng tình cảm cao quý.”
Trương Tri nghe thấy buồn nôn: “Ngủ ngon. Ta dập máy đây.”
“Ngủ ngon.” Trương Thức Khiêm buồn bực. Vất vả lắm hắn mới đuổi cơn buồn ngủ đi, đang nói chuyện hào hứng sao đã liền ngủ ngon rồi?
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Dĩ Hàng mở cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn tràn ngập phòng khách.
“Chào buổi sáng.” Trương Tri bưng cơm rang trứng từ phòng bếp đi ra, lúc thấy hắn, mắt cười thành hai vầng trăng khuyết.
Trong thế giới tình yêu, lạc quan hẳn là tích cực theo đuổi đi?
Đây là kết quả một đêm tự hỏi.
Hôm nay liền áp dụng.
“Buổi sáng tốt lành.” Kiều Dĩ Hàng hồ nghi nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ còn hơn mặt trời của hắn.