Võng Du Chi Diễn Kỹ Nhất Lưu

Chương 97: Chương 97: Trọng Trách (Hạ)




CHƯƠNG 98: TRỌNG TRÁCH (HẠ)

“Ờ, chỉ là trọ tạm tại nhà ta thôi.“ Hắn cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng.

Liên Giác Tu: “Hắn cũng là nghệ sĩ?“ Gần đây hắn ở Mỹ nên không rõ lắm về tình hình giải trí trong nước.

Cao Cần giới thiệu: “Con trai Trương Phục Huân, cháu Trương Phục Mãn.“

Liên Giác Tu nhíu mày: “Hắn giống cha hay giống chú?“

Kiều Dĩ Hàng ngớ ra: “Có quan hệ gì?“

Cao Cần giải thích: “Lấy sở thích của hắn mà nói, hắn càng thích loại giống Trương Phục Mãn.“

Kiều Dĩ Hàng: “Hắn… cũng không giống.“

Cao Cần bổ sung: “Hắn là con lai.“

Liên Giác Tu rút di động, hăng hái hỏi: “Số điện thoại?“

Kiều Dĩ Hàng 囧囧 cự tuyệt: “Giờ hắn còn chưa tan sở.“

Liên Giác Tu nhìn về phía Cao Cần.

Dù đang lái xe nhưng Cao Cần vẫn cảm ứng được ánh mắt hắn, không thèm quay đầu đáp: “Hắn đang làm tại công ty đĩa nhạc EF.“

“Chúng ta đi đón.“ Liên Giác Tu mừng rỡ chỉ tay về bên trái, “Đường này.“

Cao Cần vô thức rẽ theo hướng hắn chỉ, rồi lập tức kêu lên: “Hỏng rồi.“

Kiều Dĩ Hàng trừng mắt: “Chỗ này cấm rẽ trái.“

Liên Giác Tu vỗ ngực: “Phạt ta trả.“

“Vấn đề không phải tiền phạt.“ Cao Cần nhìn người cảnh sát đứng ở ven đường ra hiệu cho hắn, nhíu nhíu mày.

Cửa sổ xe hạ xuống.

Giao cảnh nhìn ba người ngồi trong xe, thản nhiên hỏi: “Hôm nay sao đông đủ thế?“

Liên Giác Tu ho vội một tiếng: “Lâu rồi không gặp.“

Giao cảnh: “Hộ chiếu ở Mỹ hết hạn rồi sao?“

Liên Giác Tu mấp máy môi, nhìn Cao Cần.

Cao Cần thản nhiên đáp thay: “Hắn nói muốn gặp ngươi.“

Gia cảnh nghĩ một chút rồi nói: “Nói cho hắn, tốt nhất là đừng gặp.“

Nhận được phiếu phạt, Cao Cần vứt cho Liên Giác Tu rồi nhấn ga vọt đi tiếp.

Đến dưới lầu EF trong xe vẫn duy trì không khí an tĩnh.

Liên Giác Tu nghẹn hết nổi: “Chẳng phải chỉ là phiếu phạt thôi sao? Làm gì mà cứ như trượt môn cuối kỳ không bằng.“

Cao Cần: “Vì đều phải móc hầu bao ra chứ sao.“

Kiều Dĩ Hàng chêm vào: “Hơn nữa nhiều phiếu phạt cũng phải thi lại.“

Liên Giác Tu vội vàng đánh trống lảng: “Mau gọi cho Trương Tri đi.“

Kiều Dĩ Hàng chậm chạp lấy chiếc di động rẻ tiền ra. Lại nói, lâu vậy mà hắn cũng chưa đưa số Trương Tri vào di động cũ của mình mà cứ chuyển đi chuyển lại giữa hai cái. Lạ nhất là hai cái cùng lúc sạc điện, đồng thời hết pin, không chệch nhau chút nào.

Hắn nhấn số, Trương Tri rất nhanh nhấc máy.

“Ờ,“ nghe thấy giọng Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng đột nhiên không biết nói gì. Liếc nhìn Cao Cần cùng Liên Giác Tu, hắn lấy lại bình tĩnh: “Đi ăn tối không?“

“Ăn.“ Trương Tri lập tức đáp, “Anh mời?“

“Ờ, không phải tôi. Là đại đạo diễn Liên Giác Tu.“ Cao Cần cùng Liên Giác Tu dù không chen vào nhưng không khí tĩnh lặng trong xe khiến hắn cảm thấy như đang bị nghe lén, cách nói chuyện cũng lịch sự hẳn lên, “Hắn mới về nước nên tự tổ chức tiệc đón chào.“

“…Sao ta lại đáng thương như vậy chứ?“ Liên Giác Tu nhìn chằm chằm Cao Cần, nhỏ giọng kháng nghị. Trở về từ nước Mỹ xa xôi, đáng ra phải là bọn Cao Cần tổ chức tiệc mới đúng, sao lại thành tự hắn bỏ tiền mời khách?

Cao Cần quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Vào trọng điểm.“

Kiều Dĩ Hàng ngoan ngoãn tòng mệnh: “Có đi không?“

Trương Tri trầm mặc chốc lát rồi hỏi: “Liên Giác Tu là cái đạo diễn đồng tính đúng không?“

“Ờ.“ Kiều Dĩ Hàng dùng chần chừ để trả lời.

“Đi đâu ăn?“ Trương Tri rất nhanh hỏi.

“Bọn tôi đang ở ngay trước cửa EF đây.“

Kiều Dĩ Hàng mới dứt lời, Trương Tri lập tức cúp máy.

Mọi ánh mắt trong xe tập trung vào hắn.

Cao Cần chậm rãi hỏi: “Hình như ta loáng thoáng nghe thấy bốn chữ đạo diễn đồng tính.“

Kiều Dĩ Hàng cả kinh. Vì đôi lúc xung quanh rất ồn nên hắn luôn để loa di động ở mức to nhất. Chỗ hỏng giờ liền hiện ra rồi.

Liên Giác Tu lơ đễnh nói: “Mới rồi chẳng phải ngươi cùng Phong Á Luân cũng lên sóng sao?“

Cao Cần: “Vì Á Luân rất ăn hình.“

Liên Giác Tu chần chứ rồi chậm rãi nói: “Một phần ba mặt của Chí Thanh cũng rất ăn hình.“

Cao Cần: “Tóm lại đừng để người khác thấy rõ là được.“

Liên Giác Tu: “…“

Kiều Dĩ Hàng ngồi nghe bọn họ trêu chọc nhau mà mắt thì dán chặt vào cửa đại sảnh EF cho đến khi Trương Tri xuất hiện.

Liên Giác Tu tựa hồ chú ý thấy mắt hắn sáng lên, nghiêng đầu nhìn sang, lập tức khen: “Quả nhiên là hảo mầm.“

Trương Tri đi làm cũng mặc rất đơn giản. Quần jean bó càng làm bật lên đôi chân dài của hắn đứng chỗ nào cũng như hạc giữa bầy gà cộng với làn da dù có phơi nắng cũng vẫn trắng, ngũ quan góc cạnh, vô luận là khuôn mặt hay vóc người đều sánh được với người mẫu hàng đầu.

Cao Cần: “Chú ý nước miếng.“

Liên Giác Tu: “Hứ, lấy ánh mắt của một đạo diễn mà nói, hắn chỉ có thể làm bình hoa không hơn.“

Cao Cần: “Sau này ngươi có làm phim cổ trang, định đem hắn ra trang trí phòng?“

Liên Giác Tu: “Sao ngay cả chuyện bình thường ngươi cũng có thể dùng góc độ bất bình thường mà giải thích hả?“

Cao Cần: “Cho thấy rằng định nghĩa bình thường của chúng ta khác nhau.“

Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri nhìn khắp nơi tìm kiếm liền chủ động mở cửa xe.

Trương Tri lúc này mới đi tới, khom lưng lên xe.

Liên Giác Tu chủ động chào hỏi: “Hi! Ta là Liên Giác Tu.“

“Xin chào.“ Trương Tri liếc qua hắn, lúc thấy Cao Cần khuôn mặt như phủ thêm một tầng băng.

Liên Giác Tu cười khẽ. Không khí trở nên kỳ quái.

Cao Cần im lặng khỏi động xe, lái tới nhà hàng.

Vì trong xe hai người im lặng, một kẻ xem làm trò nên gánh nặng điều chỉnh không khí rơi vào Kiều Dĩ Hàng. Đầu tiên hắn giới thiệu ba người với nhau rồi bắt đầu triển khai chủ đề giao cảnh.

Nếu nói bốn người có điểm gì chung thì cảnh sát giao thông chính là một trong số đó.

Vừa nghĩ tới khuôn mặt nghiêm trang kia, khoảng cách giữa bốn người như được kéo gần lại.

Cao Cần cuối cùng hãnh diện mở miệng: “Ta kêu Tiểu Bạch lần sau thấy bọn họ đến cửa hàng mua thịt thì nhất định phải kêu giá thật đắt.“

Liên Giác Tu giật mình: “Tiểu Bạch đồng ý?“

Cao Cần: “Không, nhưng người làm trong cửa hàng đồng ý rồi.“

Liên Giác Tu cau mày ngẫm nghĩ chút: “Cái cậu bé thích ăn kẹo mút ấy hả?“

“Hắn kết hôn rồi.“ Cao Cần tỏ vẻ phản đối với cách xưng hô của hắn.

Liên Giác Tu đột nhiên nâng tay lên khoe nhẫn: “Ta cũng kết hôn rồi.“

Ánh sáng phản chiếu khiến Trương Tri cảm thấy chói mắt. Hắn đột nhiên nhớ tới đôi nhẫn bị mình giấu trong rương. Nếu giờ Kiều Dĩ Hàng cũng đeo thì tốt biết bao. Như thế hắn có thể danh chính ngôn thuận tuyên bố quyền của mình.

Nói thật, so với Cao Cần và Liên Giác Tu, hắn cảm thấy chỉ lo lắng là chưa đủ. Hai người này đều đã tự lập nên bầu trời của riêng mình, mà hắn vẫn còn phải núp dưới cánh cha mình.

Nếu Kiều Dĩ Hàng chọn bọn họ… dù hắn không muốn nghĩ vậy nhưng ý niệm này cứ điên cuồng nhảy ra. Hắn chẳng thể chối bỏ rằng, trên sự nghiệp, đừng nói so với Cao Cần, Liên Giác Tu, ngay cả Kiều Dĩ Hàng hắn vẫn còn kém rất xa.

Nghĩ tới nghĩ lui, tự ti biến thành bất mãn. Tại sao bên người Kiều Dĩ Hàng lại có nhiều người đáng ghét lởn vởn vậy chứ? Từ Lam Vũ Tình, Trương Giai Giai đến Cao Cần, Liên Giác Tu. Nam nữ đều có, thực hoa cả mắt.

Trương Tri đột nhiên rất muốn đem Kiều Dĩ Hàng khóa chặt vào lòng mình mà chìa khóa chỉ có mình hắn giữ. Đương nhiên, hắn không ngại vứt chìa khóa xuống bồn cầu xả nước.

Cao Cần dừng trước cửa nhà hàng, đám Kiều Dĩ Hàng xuống xe trước, hắn đem xe đi gửi.

Liên Giác Tu nhìn cảnh náo nhiệt trong sảnh, xúc động nói: “Vẫn còn nhiều người ghê.“

Kiều Dĩ Hàng cười: “Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất đấy.“

Liên Giác Tu: “Vì là ta mời nên Cao Cần nhất định không chọn tốt nhất mà chọn đắt nhất.“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.