Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 49: Chương 49




“Ta là tới đem tổ viên của ta về,” Tạp Lạc Tư nói.

“Hắn ở chỗ này theo ta nói chuyện phím.” An Nặc cười cười, có vẻ ôn hòa khéo léo.

Tạp Lạc Tư nhìn Tử La Lan nhíu nhíu mày: “Hắn còn có việc chưa làm xong.”

“Nhưng hiện giờ đã hết giờ làm. Hắn có thời gian tự do.” An Nặc nhún nhún vai, “Tạp Lạc Tư ngươi có chút quá phận.”

“Còn chưa tới thời gian tan ca, chủ tịch” Tạp Lạc Tư lạnh lùng nhắc nhở An Nặc.

“Hiện tại ta cho hắn tan ca,” An Nặc ôn nhu nói, “mà ngươi, Tạp Lạc Tư tiên sinh thân ái, ta nhắc nhở ngài, ngài còn đang trong giờ làm việc.”

“… Xin lỗi,” Tạp Lạc Tư rốt cuộc buông miệng, hắn nhìn thoáng qua Tử La Lan, cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

“Tạp Lạc Tư sinh khí.” Tử La Lan thở dài nói, ghé vào trên bàn, “ta không nên khiến hắn lo lắng.”

“Ta không thích hắn,” An Nặc nói, “hắn đem hồ sơ của ngươi che giấu, cho nên ta cũng không nghĩ đã gặp qua ngươi ở đâu, thế nhưng vẫn không tìm được tư liệu liên quan.”

“Hắn chỉ là lo lắng cho ta ..” Tử La Lan nói.

“Không sao cả, được rồi, chúng ta đi thôi.” An Nặc đứng lên, cầm lấy áo khoác.

“Bây giờ?” Tử La Lan cũng đứng lên, hắn đã có thói quen đi theo An Nặc — nhất là An Nặc hiện tại thực sự xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn từng thấy hình dáng thực sự của An Nặc qua Thực Chi Kính, tóc kim sắc, con mắt lam sắc, cười nhã nhặn ôn hòa, nhưng tính cách luôn luôn cho là đúng.

Lúc Tử La Lan ngồi trong xe An Nặc, hắn có chút lo lắng nhìn về phía sau — Tạp Lạc Tư quả nhiên đứng trước cửa sổ nhìn hắn.

Hắn khoác tay áo, biểu thị chính mình tạm thời không quay về, lại thấy sắc mặt Tạp Lạc Tư càng thêm bất hảo.

Hắn nên hiểu ta, ta chính là khó có được một bằng hữu. Tử La Lan nghĩ thầm.

Nói tóm lại, cơm trên máy bay đối với Tử La Lan rất không thích, nhưng nếu như là chuyên cơ riêng, có đầu bếp chuyên gia thì khác.

Khi máy bay vững vàng phi hành trên bầu trời, Tử La Lan thấy vô tận bóng đêm ngoài cửa sổ, đám mây bởi vì đèn chiếu vào mà hiện ra một loại đạm tử sắc.

Hắn có thể thấy những tầng mây xinh đẹp này.

Chúng nó nhanh chóng lướt qua tầm nhìn. Buổi tối yên tĩnh như thế, ngoại trừ tối ra, cái gì cũng không nhìn thấy, bầu trời càng thêm rộng lớn.

Những tầng mây này trải rộng khắp bầu trời, nhưng ngươi vĩnh viễn không tìm ra những cái giống nhau, tựa như ngươi vô phương tìm được một An Nặc trong toàn bộ nhân loại.

Cũng vô phương tìm về cái loại tin tưởng này.

Tử La Lan không biết An Nặc tìm hắn đi Thụy Sĩ làm chi, cũng không xác định có đúng hay không bọn họ thật sự bay đến Thụy Sĩ. Sau buổi chiều đó, hắn chưa thấy qua An Nặc.

An Nặc cư nhiên là chủ tịch của Thương Chi Lan Môn, Tử La Lan nghĩ chính mình cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Về phần An Nặc là cái thân phận gì, hắn một chút cũng không quan tâm. Đương nhiên, hắn có lưu ý một chút, bởi vì thân phận An Nặc rất đặc biệt, địa vị chủ tịch ngoài ý muốn sẽ có nhiều người không có hảo ý tiếp cận.

Nhất là y trẻ tuổi như vậy, mà tuổi trẻ có nghĩa thiếu khuyết kinh nghiệm xã hội.

Tử La Lan không biết mình trong mắt An Nặc không có ý đồ khác biệt.

Hơn nữa là cùng công ty, ông trời đúng là an bài, hắn thế nào lại trong tay An Nặc?

Hắn lừa dối y, khiến y tin tưởng hắn chẳng qua là sủng vật trong trò chơi. Hệ thống sẽ không thiết lập sủng vật làm phản, giống như phượng hoàng biết rõ Kiêu Ngạo sẽ có một ngày ly khai, chính là vẫn giúp hắn ngăn lại thương tổn, hóa thành một cọng lông vũ không hề có sinh mệnh.

Hắn nghĩ hắn hiểu được, y có thể hoàn toàn tin tưởng hắn, thiên sứ thỏ hay là tử thần, chỉ là một NPC mà thôi.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Lúc máy bay đáp xuống sân bay tại Thụy Sĩ, thì trời đã gần trưa.

Khi An Nặc đi tìm Tử La Lan, phát hiện bởi vì thời sai khác biệt, nên Tử La Lan đang ngồi ngủ.

Y chìa tay ôm lấy Tử La Lan, hắn thoạt nhìn ngủ rất trầm, không nghĩ gì, cho nên An Nặc không thể làm gì khác hơn là ôm hắn xuống phi cơ.

Đó là lí do mà khi Tử La Lan mở mắt ra, đã là buổi chiều.

Mạn giường được buông xuống, bảo trì ánh sáng trên giường mờ mờ, hắn lười biếng duỗi thắt lưng, xoay thân chuẩn bị ngủ tiếp…

Nhưng lúc hắn xoay người, thoáng cái giựt mình. Lúc mơ mơ màng màng xoay người lại, thì phát hiện có một người ngủ bên cạnh, cho dù là ai cũng đều kinh ngạc.

Tử La Lan trừng mắt nhìn An Nặc vô tội ngủ.

Sơi tóc kim sắc mềm mại rũ xuống trên cái gối bạch sắc, tựa như ánh dương quang, lông mi rất dài, thành thật mà nói lúc y ngủ, nhìn qua thân thiện hơn nhiều.

Hắn thử thăm dò vươn tay, tại trước mặt An Nặc động đậy, sau đó chuẩn bị xuống giường.

Thế nhưng lúc thân thể hắn di chuyển, mới phát hiện mình được An Nặc ôm vào trong ngực.

Nói chung, An Nặc không cho phép sủng vật ngủ trên giường. Tử La Lan nhớ rõ lúc mình là con thỏ chỉ có thể ở trong cái giỏ sủng vật, đương nhiên lúc biến thành tử thần, tối đa cũng chỉ là ngồi trên giường một lúc…

Đây là ý nghĩ trong truyền thuyết sao, Tử La Lan ủy khuất nghĩ, bởi vì bất công trong trò chơi khiến La Lan trong hiện thực sinh ra một loại ý kiến trái với quyền lợi.

Tử La Lan chìa tay nhấc lên một góc mạn giường, bên ngoài vẫn là ban ngày, ánh dương quang lẳng lặng rơi trên thảm, là một gian phòng xa lạ.

“Ngươi tỉnh sao…?” thanh âm An Nặc từ bên tai truyền đến, Tử La Lan quay đầu, thấy con mắt mơ màng hiện ra của An Nặc.

“Ách… xem như là…” Tử La Lan thì thào nói.

“Ta còn muốn ngủ một chút.” Nam nhân bên cạnh nói.

“Đương nhiên, chênh lệch thời sai đúng là đáng ghét,” Tử La Lan rất săn sóc nói, “ngươi có thể ngủ thêm một chút, bây giờ quay về còn sớm.”

“Ngô …” An Nặc vô ý thức lên tiếng, lại nhắm mắt, đem Tử La Lan kéo vào trong ngực.

Tử La Lan không biết An Nặc vì sao có thể đem cái loại hành động thân mật này làm đến tự nhiên như thế.

Hắn trừng con mắt nhìn An Nặc, nghĩ muốn tìm ra nguyên nhân, nếu như hắn không đang nằm mơ. Quan hệ bọn họ hiện tại hẳn là phi thường tệ — ít nhất không xem là hảo hữu.

Hắn lừa dối y, đồng thời theo góc độ của đối phương có thể hiểu lầm thành có ý đồ tiếp cận cùng lừa gạt.

Cái người này sao có thể đem quan hệ nguy hiểm như thế không nhìn cho kỹ? quả thật làm cho kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là còn hơn người bình thường, sự tồn tại của An Nặc càng làm kẻ khác khó có thể lý giải a, Tử La Lan không nhịn được xúc động.

Tử La Lan trong lòng ngực của An Nặc giãy dụa muốn đứng lên, người kia bất mãn tiếp tục kéo trở về.

“Ta không buồn ngủ,” Tử La Lan reo lên, “ta cả người đều khó chịu.”

An Nặc nhu nhu huyệt thái dương, buộc lòng phải buông Tử La Lan ra, chính mình từ trong mền tiếp tục ngủ.

Tử La Lan nhảy xuống giường, sau đó mới phát hiện, bố trí nơi này tuy rằng không tệ, nhưng là một khách sạn xa hoa.

Hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh dương quang phá lệ xinh đẹp, từ trước cửa sổ có thể thấy được pho tượng trong quảng trường, còn có thể xa xa thấy đỉnh giáo đường.

Cái thành phố xinh đẹp này lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy ngốc cảm, vô luận là đá trải hay xe ngựa, đường phố cổ xưa cùng tường bạch hồng ngói của nhà cửa.

Thành phố yên lặng cùng thanh nhàn không tạp âm.

“Đi tắm, thay y phục,” không biết từ lúc nào, An Nặc đã tỉnh lại, đồng thời đứng ở phía sau hắn.

“Làm sao vậy?” Tử La Lan hỏi.

An Nặc tựa bên cửa sổ, ôn nhu nói: “Chúng ta tới thăm 1 bệnh nhân.”

Sau khi ăn xong cơm chiều, bọn họ tới bệnh viện.

Tử La Lan vẫn rất kinh ngạc, cho nên tại hành lang bệnh viện, hắn kéo An Nặc lại hỏi: “Ngươi dẫn ta đến Thụy Sĩ thăm bệnh?”

“Không sai.” An Nặc nói, đồng thời tại quầy tiếp khách hỏi số phòng bệnh.

“Cáp Đức Lan? Ta không quen người này.” Tử La Lan nói, trong đối thoại của An Nặc cùng hộ lý, hắn nghe được 1 cái tên.

An Nặc trừng mắt một cái: “Tại bệnh viên, xin yên lặng.”

Tử La Lan bất mãn xoa miệng, đi theo An Nặc vào thang máy.

Đây là thang máy chuyên dụng của tầng 60, nơi ấy là khu vip, chỉ có một ít bệnh nhân có thân phận tôn quý hoặc trọng yếu.

Bọn họ vào một gian phòng, bố trí ấm áp như trong nhà, ngay cả trong không khí cũng tản ra hương thơm cây cỏ.

Bạch sắc ở đây không làm người chán ghét, ngược lại là … một lam sắc nhu hòa khác.

Tử La Lan biết lam sắc có thể ổn định tâm tình.

Hắn thấy một thiếu niên đang nằm trên giường bệnh, mặc kệ giường làm thế nào cũng không giống kiểu dáng giường bệnh, kia vẫn chính là giường bệnh.

Thanh niên kia có mái tóc dài đạm tử sắc, chúng nó ưu nhã mềm mại trên đệm, làm nổi bậc y phục trắng. Tay hắn đang được truyền nước biển, thoạt nhìn có chút quá mức tinh tế.

Lông mi hắn rất dài, nhẹ nhàng rung rung, mắt phải mang theo một cái che hắc sắc.

“… Vị Ương?” Tử La Lan kinh ngạc gọi.

Âm thanh hắn khiến một người từ trong phòng bên cạnh đi tới — Ôn Bá.

Ôn Bá hướng An Nặc bắt tay, nghi ngờ nhìn Tử La Lan.

“Ta nghĩ lúc thăm bệnh, không nên đem tình nhân theo.” Ôn Bá ngồi xuống cái ghê bên cạnh giường, nhìn An Nặc nói.

“Hắn là La Lan.” An Nặc rất bình tĩnh nói, cũng không có phản bác lại câu nói của Ôn Bá.

Ôn Bá trừng mắt nhìn Tử La Lan nửa ngày mới nói: “Thương Chi Lan Môn hơi quá đáng, bọn họ ngay cả ngoạn gia cùng sủng vật cũng không làm cho rõ ràng…”

“Vấn đề này sau này hãy bàn đi!” Tử La Lan rất nhanh nói, “Này, Ôn Bá, lần đầu gặp mặt, ngươi trong trò chơi rất giống nhau.”

“Ngươi cùng trong trò chơi không có giống …” Ôn Bá thì thào nói.

“Cám ơn,”Tử La lan sửng sốt một chút nói, “Kia … Vị Ương làm sao vậy?”

“… Thân thể hắn vẫn bất hảo,” Ôn Bá khe khẽ nói, “tuy rằng phần lớn thời gian làm cho bác sĩ vây quanh, nhưng …”

Ôn Bá nói đến đây thì trầm mặc xuống, Tử La Lan quay đầu nhìn An Nặc, y cũng đồng dạng trầm mặc.

“Rất … nghiêm trọng sao?” Tử La Lan cẩn cẩn dựt dựt hỏi. Hắn chỉ biết thân thể của Ám Dạ Vị Ương trong hiện thực không tốt lắm, trong trò chơi không thể nào nhìn ra tình hình cụ thể, chỉ là hiện tại … tình huống thoạt nhìn vô cùng gay go mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.