Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 54: Chương 54




“… Không phải đâu? Bây giờ đi làm nhiệm vụ này sao?” Tử La Lan sửng sốt trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

“Nhiệm vụ yêu cầu 4 người, chúng ta hiện tại vừa đủ.” Kiêu Ngạo nói.

“Thế nhưng … trước kia các ngươi đã từng làm sao?” Tử La Lan hỏi.

“Vài lần, chỉ có điều chưa đến 1 nửa thì về,” Lôi Na Tư nhún nhún vai, “phi thường không xong chính là, bởi vì chúng ta xông vào, cho nên vong linh mới xuất hiện.”

“Vong linh?” Tử La Lan cảnh giác, “vong linh là từ nơi này xuất hiện?”

“Không sai, hắn sẽ biến thành hình dạng của bất cứ ai, cho nên về sau muốn tiến vào trạm kiểm soát phải đặc biệt cẩn thận, cho dù là đồng bạn cũng phải cảnh giác,” Kiêu Ngạo nhẹ giọng nói, “vong linh sẽ phục chế lại số liệu, nếu có điều kiện hoàn cảnh, nhất định phải nhìn xem đối phương có bóng hay không.”

“Giống hệt phim kinh dị,” Ngải Tư nhún nhún vai, “nói thật, ta còn chưa có gặp qua vong linh, chỉ có nghe các ngươi nhắc tới thôi.”

“Ngươi sẽ không muốn gặp hắn,” Kiêu Ngạo ôn nhu nói, “hắn rất mạnh.”

“Ta hoàn toàn không muốn thấy hắn,” Ngải Tư thở dài, “nhưng cần phải gặp mặt 1 lần, liên lạc cảm tình một chút.”

“Chờ một chút, ta nghĩ ta cần quay về tra số liệu 1 chút …” Tử La Lan lập tức nói.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, An Nặc đã mang hắn đi vào thông đạo vuông hắc sắc.

“Ta còn chưa nói xong mà!” Tử La Lan kêu lên.

“Ngươi có thể tiếp tục nói,” An Nặc ôn nhu nói.

“…Hiện tại nói thì có ích gì,” Tử La Lan nhìn cánh cửa thông đạo từ từ đóng lại.

Ánh sáng trong thông đạo rất ám, nhưng miễn cưỡng cũng có thể làm cho người ta thấy rõ, tựa hồ là bởi vì ở phía dưới vách tường có đài tiển phát quang. (đài tiển = rêu)

Thông đạo này căn bản nhìn không thấy cuối, trên dưới đều là đá thô ráp, ngươi thậm chí có thể thấy được mặt ngoài khoáng thạch phản quang thô ráp.

Bề rộng của thông đạo có thể để 2 chiếc xe song song, cho nên cho dù là 4 người đi thành hàng ngang cũng không có thấy chật.

Thông đạo không có gì, nhưng rất dài, cuối thông đạo là 4 phiến cửa, chúng ta cần tách ra đi, 1 phiến cửa chỉ vừa đủ cho 1 ngoạn gia đi, chỉ có 4 ngoạn gia cùng đồng thời đứng ở cửa, cánh cửa mới có thể mở.” Kiêu Ngạo khe khẽ nói, tiếng vọng âm thanh trong thông đạo thật kỳ lạ, khiến cả thông đạo càng thêm quỷ dị.

Tử La Lan ghé vào trên lưng An Nặc, thấy 3 vị ngoạn gia còn lại cũng không có đem sủng vật phóng xuất, 1 bộ dạng thông đạo rất an toàn.

Từ khi bắt đầu tiến vào, kết cấu nơi đây chính là toàn bộ thành viên của tổ khai phá cũng không biết, ngay cả Tử La Lan cũng không biết. Lão chủ tịch đã từng nói, chỉ cần một người vào cửa, mà cuối cùng là ai kiến tạo là trạm cuối cùng này đây. Tạp Lạc Tư chưa từng đề cập qua chuyện tương tự như vậy, có lẽ hắn cũng không biết.

Bởi vậy, chỉ có lão chủ tịch, cũng chính là phụ thân của An Nặc mới biết đi, hẳn là nên tìm cơ hội đề xuất với An Nặc 1 chút, để y đi tìm phụ thân hỏi thì tốt hơn.

Lúc Tử La Lan đang suy nghĩ, bỗng trên đầu có vật gì xẹt qua.

Đây là 1 loại cảm giác lạnh lẽo rất nhanh, khiến cho lông măng toàn thân của Tử La Lan dựng thằng lên.

“Có cái gì…” Tử La Lan ở bên cạnh An Nặc nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” An Nặc ngoảnh đầu hỏi, hắn đi ở bên cạnh, cho nên cũng thuận tiện nói chuyện với Tử La Lan nhiều hơn.

“Nơi này rất kỳ quái.” Tử La Lan nói, “ta nghĩ … chúng ta nên đi ra ngoài thì tốt hơn, ta đi tra số liệu 1 chút …”

“Từ khi bắt đầu, trừ phi tử vong, bằng không thì vô pháp ly khai.” Kiêu Ngạo thình lình lên tiếng.

“Như thế trực tiếp log out được không?” Tử La Lan nhịn không được hỏi.

“Úc, nếu người trong đội ngũ không log out khi tử vong, sẽ bị mất gấp đôi kinh nghiệm, nếu log out thì tổn thất khi tử vong là gấp 3,” Lôi Na Tư than thở nói, “ngươi con thỏ này thật là, còn chưa bắt đầu mà, đã nghĩ đến chạy trốn.”

Được rồi, xem như không có khí thế … Tử La Lan ngoan ngoãn ngậm miệng, cũng lắm thì rớt kinh nghiệm 1 lần, cũng không hề gì, dù sao ngày mai Dã Vọng cũng không có bị đóng cửa, kinh nghiệm lúc nào cũng có thể luyện lại.

Nhưng, cái loại cảm giác vừa rồi … Tử La Lan có chút bất an tại trên vai An Nặc giật giật, người kia lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn.

Đây được xem như dỗ dành sao? Tử La Lan có chút hoang mang nghĩ, An Nặc chính là một bộ dạng bình tĩnh.

Y không muốn bị giữ lại cũng không muốn kinh nghiệm, mấy thứ này từ sau khi đến Li Tưởng đại lục đã không còn đáng 1 đồng. Kiêu Ngạo, hội trưởng Phổ Lộ Ngang Đức thì ở bên cạnh, đây mới là chuyện quan trọng.

Nam nhân có mái tóc ám hồng sắc này nhìn qua thật tao nhã, không giống một Kiêu Ngạo trong truyền thuyết có phong phạm. Nhưng người này đã từng ở chung với bọn họ rất lâu, thiếu niến như ánh dương quang, thỉnh thoảng khi dễ con thỏ, có 1 con kim sắc phượng hoàng xinh đẹp, cũng là 1 du ngâm thi nhân.

Thiếu niên kia tại 1 mảnh hắc ám trong Hoa Đô di tích biến hóa thành Kiêu Ngạo, ly khai khỏi bọn họ, mà hắn cũng là người duy nhất biết rõ muội muội của An Nặc ở nơi nào.

Tạp Thác Nhĩ từng nói bí mật của Phổ Lộ Ngang Đức sẽ bị phát hiện, khi đó tất cả cũng sẽ kết thúc. Tử La Lan phát hiện mình căn bản không thể nào hiểu ý những lời này, dù sao trong 1 cái nghiệp đoàn của trò chơi mà có thể phát hiện ra chuyện trọng đại là rất giỏi đi?

Cuối thông đạo là 1 mảnh đất trống rộng lớn, có lẽ phải gọi là thảo nguyên.

Ánh dương quang từ trần nhà rọi xuống,.

Bọn họ đi trên thảo nguyên, ánh nắng làm cho ngươi cảm thấy ấm áp, thậm chí có thể thấy những hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng phiêu phù trong không khí.

Tử La Lan ngẩng đầu nhìn, từ kẻ hở của hòn đá, có thể thấy bầu trời xanh thẳm.

“Ở đây có thể đi lên sao?” An Nặc nhìn thoáng qua hỏi.

“Chúng ta đã thử, nhưng, trần nhà thoạt nhìn rất mỏng, nhưng chỉ là trông như thế mà thôi, trên thực tế giống như 1 cái kết giới.” Lôi Na Tư dùng cự nhân chi kiếm chọc chọc trần nhà, phát ra âm thanh kim loại chạm vào nhau.

Đây rốt cuộc vẫn là trong dự liệu đi, dù sao cũng là trạm kiểm soát cuối cùng a.

Tử La Lan quay đầu hướng về thông đạo hắc ám kia nhìn thoáng qua, mơ hồ có 1 bóng người, chợt lóe lên 1 cái trước mắt Tử La Lan rồi không thấy tăm hơi.

“Được rồi, nơi này có 4 phiến cửa, tùy tiện đi vào 1 cái.” Kiêu Ngạo nói.

Trên phiến đất trống có 4 phiến cửa bất đồng.

Chúng nó chẳng qua là có hình dạng của cánh cửa mà thôi.

4 phiến cửa đồ sộ được dàn hàng cùng 1 chỗ, ở trên mặt không có gì. Nếu như không phải Kiêu Ngạo nói đây là cửa, cho dù là ai cũng nhìn không ra.

Nhìn chỗ đó, quả thực giống như 1 bức tranh to lớn đặt dựng đứng.

Cánh cửa dường như được làm từ gỗ cây cao su, ngay chỗ lõm xuống cũng giống như 1 bức tranh.

Ở trên bức tranh, 2 người đưa lưng vào nhau, cho nên 2 bức tranh đều là mặt nghiêng.

Người thiếu niên bên phải mặc áo choàng, hắn đội mũ lật, vành mũ ép vào, nhìn không thấy vẻ mặt hắn, chỉ có thể thấy được cái cằm tinh xảo, sợi tóc nhu thuận từ trong vành mũ buông xuống, theo đường cong của áo choàng. Trong tay hắn cầm theo 1 cái lưỡi hái thật lớn, lưỡi hái dài gấp đôi hắn, chiếm 1/4 cả bức tranh.

Cho dù đây là 1 bức tranh, vẫn khiến cho người ta cảm giác được đao phong bén nhọn, tựa như lưỡi hái của tử thần trong truyền thuyết.

Thiếu niên bên trái mặc trường sam bạch sắc, khuôn mặt hắn không bị tóc ngăn trở, nhưng hắn cũng bị 1 cái gì đó to lớn ngăn trở.

Hắn cũng có tóc dài, hoa văn trên trường bào bạch sắc cũng được miêu tả cực kì tinh tế, trong tay thiếu niên này nắm 1 thanh trường kiếm bạch sắc tinh xảo.

Thanh kiếm kia khiến người ta có cảm giác nhu hòa, phảng phất như vũ khí hắn cầm trong tay không phải để đả thương người, giống như biểu tượng của quang minh pháp trượng.

“Bức vẽ điển hình của thiên thần cùng tử thần,” Lôi Na Tư nhún nhún vai, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Tử La Lan kinh ngạc nhìn bức vẽ kia, An Nặc quay đầu lại nhìn hắn: “Ta sao lại cảm thấy tử thần trên bức vẽ kia giống ngươi như vậy?”

“……Thật khéo a, ta cũng có cảm giác như vậy.” Tử La Lan thì thào nói, cùng lúc đó, An Nặc đã mở cửa ra đi vào trong, đi vào nhìn một mảnh đen kịt bên trong.

Chờ đến khi An Nặc khôi phục lại tầm nhìn, đã đứng giữa một cánh đồng hoang trống trải, y ngẩng đầu nhìn, dĩ nhiên là một mảnh trời sao.

An Nặc chưa có gặp qua bầu trời như vậy, cho dù công ty y cao như vậy, cũng không thấy được bầu trời xinh đẹp như thế.

Căn bản mà nói không thể thấy được bầu trời đêm mỹ lệ như thế trong thành thị.

Cho dù là ở trong trò chơi, vẫn tồn tại 1 loại cảm giác chân thật không gì sánh được, y không quá xác định có thể nhìn được cảnh tượng như vậy trong sinh hoạt hiện thực hay không.

Những ngôi sao này đã trải qua hàng trăm triệu năm, chứng kiến sự ra đời cùng tử vong của loài người bọn họ, mà ánh sáng vẫn luôn lấp lóe cho đến lúc lần nữa xuất hiện.

Không khí nơi này tươi mát như thế, số liệu trong trò chơi lại cho người ta cảm giác chân thật như thế. An Nặc thật sự rất ngạc nhiên, tổ khai phá lại có thể có năng lực lợi hại như vậy, có thể đem 1 cái không gian hư cấu làm cho chân thật mỹ lệ.

Một ngôi sao rơi xuống, rực rỡ xinh đẹp như vậy, kéo theo cái đuôi ưu nhã rơi xuống theo đường cong, thấy cách đó không xa có 1 cái thủy đàm.

Y thấy 1 bóng người ở nơi này, vừa quay đầu nhìn, con thỏ của mình cũng không còn trên vai, thế là hắn nhanh bước tới.

Đi tới vài bước mới phát hiện đó là 1 cái di tích thần điện, các cây cột cao lớn nghiêng ngã, đã bị bỏ hoang từ lâu.

Trước địa phương này có 1 cái ao thật lớn, chờ đến khi An Nặc đi tới mới thấy Tử La Lan đang ngơ ngác ngồi trong nước.

Cái ao thật cũng không lớn, nó có lẽ đã bị khô cạn từ mấy trăm năm trước, chỉ có 1 tầng nước thấp, có lẽ chỉ tới mắt cá chân An Nặc.

Tử La Lan ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hắn đã khôi phục lại hình người, vẫn mặc áo choàng hắc sắc của tử thần, sợi tóc hắc sắc từ trên bên vai rơi xuống, rơi xuống trong nước. Cổ áo rộng thùng thình tựa như không có gì chế trụ, lộ ra làn da trắng nõn.

Hắn ngẩng đầu, con mắt hắc sắc nhìn chằm chằm vào ngôi sao trên trời, trong nháy mắt như vậy, An Nặc suýt chút nữa cho rằng là do ánh sáng rơi vào mắt y, cư nhiên lại rung động lòng người.

Cái cằm duyên dáng từ trong tư thế của hắn lộ ra khỏi cái mũ, hắn ngơ ngác ngồi ở nơi đó, hiện ra 1 nét quyến rũ mê người.

“La Lan …?” An Nặc khe khẽ kêu tên hắn.

Tử La Lan dường như không có nghe thấy tiếng gọi, con mắt vẫn nhìn lên trời.

Lúc này lại có 1 ngôi sao băng rơi xuống, vẽ ngang bầu trời đêm, Tử La Lan duỗi tay ra, quang mang của ngôi sao phản xạ vào mặt nước giống như viên kim cương trân quý.

“La Lan!” An Nặc lần nữa kêu tên hắn, nhìn cái hình ảnh đẹp như vậy, y sợ nếu cứ tiếp tục nhìn nữa, sẽ rơi xuống 1 cái tình cảnh vạn kiếp bất phục, sẽ không phân biệt được giới tuyến giữa huyền ảo và chân thực.

“Ngôi sao … rơi xuống ..” Tử La Lan thì thào nói, âm thanh trầm tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu, lộ ra 1 cái dáng tươi cười quyến rũ.

Dáng tươi cười này khiến cho người ta rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, mà An Nặc đột nhiên cảm thấy ngọt như đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.