Lúc Tử La Lan tỉnh lại thì mặt trời đã lặn, nhưng từ mép rèm cửa sổ vẫn còn thấy ánh sáng yếu ớt.
Thân thể giật giật, khiến nam nhân bên cạnh cũng tỉnh lại.
“Xin lỗi,” Tử La Lan oa tại trong lòng nam nhân nhỏ giọng nói.
An Nặc cúi đầu hôn hôn tóc hắn :”Hôm nay quay về Mỹ đi.”
“Ta chưa muốn về,” Tử La Lan nhỏ giọng nói, ánh sáng trong phòng rất ám, Tử La Lan nắm lấy mép chăn nói, “chúng ta cũng không phải là không thể thông quan …”
Trong phòng rất an tĩnh, An Nặc im lặng 1 hồi, lúc La Lan cho rằng An Nặc đã ngủ, thì y lại mở miệng.
“Dã Vọng phải kết thúc, bất kể là bởi vì ta, hay là những người ngu dốt kia, hay bởi vì ngươi …” thanh âm An Nặc rất nhẹ.
“Chúng ta có thể phải vào trong tù thăm bọn hắn ..” Tử La Lan mếu máo, “Tạp Lạc Tư nói, phải có trách nhiệm với những việc mình làm.”
“Hắn nói không sai, nhưng, không ai lại mong muốn người thân mình gặp chuyện không may,” An Nặc từ trên giường ngồi xuống, “tuy ta cho rằng với tính cách của Lily, cho dù vào tù cũng tốt đi …”
“Cho nên chúng ta không cần trở về đi,” Tử La Lan tràn đầy hi vọng nhìn An Nặc, “nếu Thương Chi Lan Môn đóng cửa, cũng không có gì quan trọng đúng không.”
An Nặc xuống giường, chìa tay sờ sờ đầu Tử La Lan: “Úc, thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là khiến ta hơi khó chịu.”
“Hắc! Chờ một chút,” Tử La Lan kêu lên, “ngươi thật sự không phải muốn cùng đối nghịch với cái máy kia đi, chúng ta sẽ chết, trạm cuối là nó làm, vậy có nghĩa là có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.”
“Chính là nó làm ta bực bội,” An Nặc vẫn không để ý.
“Trên đời này không có gì hoàn hảo hết,” Tử La Lan trừng mắt nhìn hắn nói, “ngươi không cần thiết phải để ý đến mọi chuyện.”
An Nặc xoay người nhìn hắn một cái, chìa tay nhu nhu đầu Tử La Lan: “Ít nhất, ta không hi vọng có vật gì có thể làm tổn thương ngươi.”
Dưới ánh mắt sửng sốt của Tử La Lan, An Nặc rất kềm chế trong chớp mắt xoay người đi vào phòng tắm.
Tử La Lan có chút mờ mịt nhìn gian phòng trống không, nếu không hiểu sai, đó là biểu hiện cho tình hữu nghị … hay là còn hơn nữa?
Tử La Lan cầm tay mình, sau đó lại buông ra, hắn thích cảm giác ấm áp này, tuy bọn họ còn có một đống chuyện chưa giải quyết, như Dã Vọng ol, hay là Thương Chi Lan Môn, thế nhưng vẫn còn có người có thể làm bạn với mình.
Tỷ như lúc khổ sở, chỉ cần yên lặng bên cạnh, hoặc là, cho dù đã biết quá khứ của mình, vẫn như cũ có thể ở bên mình, cũng đủ thỏa mãn, tỷ như nói An Nặc.
Có lẽ khoảng cách của 2 người không phải xa như vậy. Tuy phần lớn thời gian Tử La Lan không qua hiểu suy nghĩ của An Nặc, có lẽ sẽ làm ra chút gì đó, nhưng nếu cùng An Nặc ở một chỗ thì thật tốt.
Khi bọn họ rời khỏi nhà trọ thì đã gần trưa, ăn sáng kiếm ăn trưa qua loa, rồi đi nghĩa trang.
Ở Bern cũng không quá nóng, mà rất ấm áp, thời gian ở bên cạnh ngươi lặng yên không tiếng động, thẳng đến khi ngươi tiến vào bóng râm thì mới cảm thấy khó chịu.
Nghĩa trang cực kì an tĩnh, kết hợp với ánh nắng ấm áp, khiến tâm tình trở nên bình thản khác thường.
Ôn Bá chính là an tĩnh đứng ở trước mộ bia như thế, Tử La Lan không biết tối qua hắn có trở về hay không, nhưng hắn vô không biết nên an ủi thế nào.
Đây là một giai đoạn phi thường khó khăn, đừng hi vọng có thể vượt qua đau đớn, có chút thời điểm, chúng ta nhất định phải nổ lực, đồng thìn nhìn nó được chôn sâu xuống lòng đất.
Ánh dương quang chiếu vào bức ảnh Vị Ương. Nghe nói nhà của hắn phi thường giàu có, nhưng lúc cần để cứu người, tiền tài cũng tỏ ra vô lực.
“Chúng ta phải đi về,” An Nặc nói với Ôn Bá.
Ôn Bá quay đầu, hắn thoạt nhỉn rất tiều tụy nhưng bình tĩnh, hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Cám ơn các ngươi có thể đến thăm hắn.”
“Bảo trọng sức khỏe của mình,” An Nặc nhẹ nhàng nói, “thoạt nhìn hắn rất thích ở nơi đây.”
“A …” Ôn Ba ôn nhu nói, “lúc đầu phụ thân hắn muốn đưa hắn về Trung Đông an táng, nhưng … Vị Ương trước có nói, cho dù xảy ra chuyện gì cũng muốn ngốc ở chỗ này … có lẽ hoàn cảnh nơi này thật tốt, có lúc cho chúng ta cảm giác giống như trong Dã Vọng ol.”
“… thật không?” An Nặc quay đầu về nhìn mộ bia của Vị Ương, tiếp tục trầm mặc.
Tử La Lan cảm giác tâm từng cơn co rút, hắn đã thật lâu không có cảm giác thế này.
Hắn nhớ tới sủng vật của Vị Ương — tiểu thư lúc nào cũng đối nghịch với hắn, lúc nào cũng một bộ kiêu ngạo, hắn còn đang ở trong thành chờ Vị Ương đến.
Có lẽ là thời điểm tất cả mọi người ước được cùng đi Lí Tưởng đại lục, thế nhưng hiện tại, bọn họ cách Lí Tưởng đại lục có 1 bước thì ngừng lại.
Ôn Bá đại khái sẽ không vào trò chơi nữa đi, dù sao trong trò chơi cũng không còn Vị Ương.
Lúc Tử La Lan nghĩ như vậy, bỗng khóe mắt thấy 1 mạt bóng dáng, hắn nhìn lại, thấy 1 nam nhân có mái tóc ám hồng sắc đứng đằng sau đại thụ.
Tử La Lan thấy được phản quang của mắt kính, người kia là Kiêu Ngạo.
Có thể nói là Kỵ Sĩ Chi Huyết.
Từ lúc bắt đầu chơi thì 4 người bọn họ đã là bằng hữu tốt, đương nhiên, Tử La Lan không quá xác định mình có ở trong đó hay không, dù sao mình khi đó cũng được xem là sủng vật, mà không phải ngoạn gia.
Đoạn thời gian kia chỉ có 3 tháng, thế nhưng lại khiến người ta phi thường hoài niệm.
Kiêu Ngạo hiển nhiên cũng thấy được hắn, chìa ta hướng về Tử La Lan làm đồng tác chào hỏi, sau đó trong chớp mắt ẩn vào bóng cây.
Tử La Lan do dự một chút, chạy tới chỗ Kiêu Ngạo đứng, nơi đó không còn bóng người, cái gì cũng không có.
“La Lan, phải đi!” An Nặc kêu tên hắn.
Tử La Lan mếu máo, chạy về bên cạnh An Nặc. “Ta mới vừa thấy Kiêu Ngạo.” Hắn nói.
“Thật không?” An Nặc nhìn xung quanh 1 chút, “được rồi, chúng ta nên về NY đi.”
Nghe khẩu khí của An Nặc, một kiểu không chút tin tưởng, Tử La Lan vừa định cãi lại, nhưng sau lại lại ý thức được 1 chuyện phiền phức khác: “Ta không muốn trở về.” Hắn nói ngắn gọn, bất an giãy dụa ngón tay, “ngươi xem, ở đây rất không tệ, hơn nữa ta còn muốn bồi Vị Ương một thời gian … Ta đích thực là viên chức của ngươi, kia cũng không có nghĩa ngươi cướp đoạt quyền lợi nghỉ phép của ta, mỗi năm đều có ngày nghĩ phép.”
“Luật lao động nói như thế sao?” An Nặc phớt lờ.
“Đúng —” Tử La Lan kéo dài thanh âm, để tỏ ra mình không quá lo lắng.
Đây có thể hiểu là, lúc ngươi cảm nhận được 1 mối nguy cơ, ngươi sẽ không muốn rời khỏi hắn.
Có thể nói An Nặc là người cho Tử La Lan cảm giác an toàn, rất lâu trước kia, Tử La Lan cũng không cho rằng mình cần như vậy. Đương nhiên, Tạp Lạc Tư cũng đối với mình tốt lắm, cho dù sống gần nhau mấy năm, hay mấy chục năm đều không thể đạt được.
Cùng với nói Tử La Lan không muốn rời Bern, còn không bằng nói hắn không muốn ly khai An Nặc, trở lại gian phòng tràn ngập băng lãnh cùng đống dây điện quỷ dị kia.
An Nặc vừa đẩy Tử La Lan vào trong xe, vừa cùng Ôn Bá cáo biệt, người kia có chút lo lắng nhìn bọn họ lái xe ly khai.
Ôn Bá lần nữa quay về trước mộ, nhìn bức ảnh của Vị Ương. Người cười trong bức ảnh hồn nhiên ôn nhu như thế, ngay cả mộ bia lạnh lẽo cũng trở nên nhu hòa.
Hắn bỗng nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu ngươi đã tới, sao còn ẩn núp như vậy?”
Kiêu Ngạo từ trong bóng râm đi ra, đến bên cạnh Ôn Bá: “Úc, đó là bởi vì ngươi vẫn luôn đứng ở chỗ này, làm cho ta ngay cả cơ hội bái tế cũng không có a.”
Ôn Bá quay đầu nhìn hắn, lộ ra một dáng tươi cười cổ quái: “Ta không nghĩ tới sát thủ đứng đầu thế giới lại thành vệ sĩ của Lily tiểu thư.”
“A, ta cũng thật không ngờ, người như ngươi cũng sẽ chạy đến 1 quốc gia vùng Trung Đông làm 1 bảo mẫu.”
Kiêu Ngạo cười rộ lên, chìa tay vỗ vai Ôn Bá.
Ôn Bá trầm mặc tiếp nhận loại động tác thân mật này, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta coi như là đồng bệnh tương lân đi.”
“Úc, cũng không tính là thế,” Kiêu Ngạo khoác vai Ôn Bá, “khác với Vị Ương, Lily tư chính là sống tốt lắm.”
“… nhìn ngươi như thế,” Ôn Bá ôm vai, cười lạnh nói.
“A, a đừng có vẻ mặt như thế a.” Kiêu Ngạo bất mãn kêu lên, “ngươi bây giờ còn buôn lậu súng ống không?”
“Muốn khó dễ ta sao?” Ôn Bá lạnh lùng nhìn hắn 1 cái.
“A, có lẽ có thời điểm sẽ cần,” Kiêu Ngạo cười cười, “đến lúc đó sẽ liên lạc với ngươi.”
Ôn Bá cười nhạt, xem như là trả lời.