CHƯƠNG 57, ANH ĐỒ LỪA GẠT!
Trẫm có thể ôm cưng nằm trên giường lớn cùng nhau chơi trò chơi rồi!
Thứ năm và thứ sáu này, Tiểu Ngư bận bịu không ngớt.
Sáng thứ sáu vừa ngủ dậy là phải cưỡi xe đạp chạy vội tới chợ bán sỉ, không cần hoài nghi vì sao cậu lại không lái xe, bằng lái xe có, xe cũng có, tuy nhiên do nhớ đường và đủ thứ linh tinh khác quả thật không phải điểm mạnh của Hiểu Ngu, sau khi lạc tầm bốn lần cậu đành dằn lòng cho xe vào kho. Mặc khác, xe đạp thế nhưng đã trở thành phương thức đi lại siêu bảo vệ môi trường lưu hành nhất trên thế giới, Hiểu Ngu tự nhận, bản thân đây là đang thực hiện đóng góp nhỏ nhoi vì sự phát triển tiến lên của toàn nhân loại.
Là một người yêu tiền, khi cần mua nhiều đồ tất nhiên sẽ tới chợ bán sỉ. Cho dù chợ bán sỉ cách quảng trường phục cổ nhà cậu ba khu dân cư, đạp xe đạp ít nhất cũng tốn bốn mươi phút, cậu vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá.
Đêm qua xác nhận số người đi với Đậu Trình Hưng xong, Hiểu Ngu hôm nay định chuẩn bị các thứ không ít. Nông trường Thủy Khê Loan có hồ cá và sông nhân tạo tạo điều kiện cho du khách câu cá, đây là một trong những hạng mục giải trí của bọn họ, cho nên cậu không cần mua cá. Thịt bò thịt dê cũng không cần mang theo, vì cậu có nghe nói trong nông trường cơ hồ đều nuôi dưỡng đầy đủ gia cầm gia súc, hơn nữa lại tuyệt đối bảo đảm hương vị và chất lượng thịt cực kỳ thuần thiên nhiên. Tuy là vậy nhưng Hiểu Ngu vẫn muốn mua năm cân thịt bò, bởi vì cậu phải chuẩn bị món cà ri thịt bò, đây là đòi hỏi chỉ đích danh của Đậu Trình Hưng. Quan trọng hơn, cậu cảm thấy năm cân thịt phân chia cho bảy người nhất định không đủ dùng, nhưng cậu đã mua thêm cánh gà a, lại câu thêm vài con cá góp vào, mua vài ổ bánh mì và những thứ khác cũng tốn không mất bao nhiêu tiền. Như vậy là có thể tiết kiệm không ít rồi.
Hiểu Ngu tính toán tỉ mỉ lựa chọn ba mươi cái chân gà xong rồi rời khỏi khu thịt, hôm nay cậu còn có một nhiệm vụ trọng đại khác, đó chính là mua nguyên liệu bánh Trung thu, chủ yếu là nhân bánh. Tuy bánh đậu đỏ cậu tự làm ăn rất ngon, nhưng quả thật cậu không có thời gian, nên đành phải vào một tiệm trông vừa mắt mua một cân bánh đậu và hai cân mứt táo, lại tới tiệm trái cây mua thêm nửa cân ngũ nhân [1] trộn sẵn. Nghĩ đến Kiều Lân hay nhắc bánh Trung thu lòng đỏ trứng, cùng với lời nói cuối tuần này tôi không bận cứ quanh quẩn trên miệng của anh ta, cậu liền không chút do dự mua hai mươi quả trứng vịt muối! Đương nhiên đây cũng là nguyên liệu đắt tiền nhất trong cái bánh Trung thu, thế nhưng trong lòng Hiểu Ngu lại không có chút xíu nghĩ ngợi gì.
[1] Ngũ nhân: là chỉ loại nhân bánh, gồm năm loại nhân đậu phộng, nhân hạt vừng, hạnh nhân, nhân hạt dưa rang kỹ với nhau rồi dập nát, cuối cùng cho thêm đường phèn điều chế mà thành. Có hình dạng màu xanh đặc sệt. Gọi là ngũ nhân nhằm mang hàm ý viên mãn, tròn trịa. Đây là loại nhân bánh Trung thu rất được hoan nghênh ở phương Bắc, Quảng Đông, Quảng Tây ở Trung Quốc.
Mua toàn bộ các nguyên liệu xong, đồng thời đem mấy món ở trong tiệm về nhà, nhét mấy thứ vào trong tủ lạnh lớn rồi vội vàng lấp đầy bụng đói. Lúc này đã là buổi chiều, cậu leo lên trò chơi tiếp tục cùng Tiểu Hỉ Tử bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ Trung thu tiếp theo.
Sang ngày thứ bảy, mọi việc lại càng rộn ràng hơn, sáng sớm thức dậy, Hiểu Ngu liền bắt tay làm món bánh Trung thu.
Khuấy đều nước kiềm và dầu cùng nước đường cho hòa hợp, dùng rây mảnh lọc bột mì mịn, sau đó hai tay nhẹ nhàng nhào nặn thật đều đặn. Cường độ không thể quá lớn hoặc quá yếu. Vo bột thành viên tròn, tiếp đến lấy màng bảo vệ (phải vệ sinh màng bảo vệ sau khi sử dụng nhiều lần) phủ kín cẩn thận ủ trên một giờ đồng hồ.
Chuyện tiếp theo là phải chuẩn bị nhân bánh. Do mứt táo và bánh đậu đã có sẵn, nên chỉ cần tách ra chia đều là xong. Ngũ nhân còn lại thì khá phiền phức một chút, cần có nước đường, bột mì trộn ngũ nhân lại thành cục, trong đó còn bỏ thêm một lượng muối thích hợp để tăng vị. Hiểu Ngu cực kỳ không thích vị thanh ti mân côi [2], cho nên từ nhỏ khi cậu ăn bánh trung thu, cha Vu đều sẽ dùng mật ong ngâm và vỏ bưởi cắt sợi để thay thế, khiến Hiểu Ngu hằng năm đều sử dụng loại thủ pháp này.
[2] Thanh ti mân côi: là một loại nhân điểm tâm truyền thống, thông thường là làm nhân bánh Trung thu, bánh trôi. Trong đó, thanh ti là mơ xanh cắt thành sợi, làm nhân bên trong điểm tâm, hoặc là rắc trang trí lên món ăn; mân côi là dùng cánh hoa hồng ngâm thêm đường cho nhão rồi chế thành
Nhân lòng đỏ được bóc ra nguyên vẹn, nhưng nhìn hai mươi lòng trắng trứng vịt muối kia, Hiểu Ngu liền cảm thấy bữa sáng của mình trong tương lai nửa tháng sau sẽ trở nên đơn điệu chưa từng có. Cơ mà thôi vậy, nếu Kiều Lân dám can đảm nói bánh Trung thu mình làm khó ăn, hù hừ, hai mươi lòng đỏ trứng muối này sẽ được vinh hạnh tống vào miệng anh ta! Nghĩ thế, Hiểu Ngu liền bật cười, sai lại ủ rũ trong giây lát. Bởi vì cậu vốn dĩ không biết Kiều Lân có thể thật sự xuất hiện trước mặt mình cuối tuần này hay không, gặp mặt qua điện thoại hả, cái đó làm gì có cảm xúc chân thật a!
Một tiếng sau, Tiểu Ngư bắt đầu gói bánh Trung thu theo hướng cơ giới hóa. Nếu không phải cậu luôn có cảm giác hưng phấn với việc nấu nướng, dựa theo tính người lười như cậu căn bản không có khả năng ngồi ở bàn gói bánh hết một giờ.
Gói nhân, áp khuông, quét trứng, nướng lửa. Sau khi hoàn thành một loạt động tác này, Tiểu Ngư cơ hồ mệt gục xuống bàn. Không có cách nào, tuy cậu làm không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là ít. Điểm chết người chính là khuôn bánh Trung thu nhà cậu đều là cỡ nhỏ, lấy cái miệng rộng hai hàm của Đậu Trình Hưng một phát là có thể diệt sạch một cái, cho nên khiến lượng công việc của cậu gia tăng gấp bội. Đương nhiên, mấy thứ này không có khả năng mang đi hết, có mang thì cũng chỉ mang một phần ba mà thôi, giữ một phần ba ở nhà để mình và cả nhà bác Phùng cùng ăn. Còn lại… tư tâm Tiểu Ngư tự nhiên là muốn giữ cho Kiều Lân một phần, đương nhiên Khâu Phong cũng có phần. Dù sao có người ăn là được rồi!
Mấy người nghĩ làm xong bánh Trung thu thì thôi sao? Sai rồi! Còn phải thái thịt bò, rửa sạch cánh gà. Cánh gà mua trong hiện thực mang về không có khả năng sạch sẽ hoàn toàn, Tiểu Ngư tuyệt đối không thể chịu đựng được loại chuyện đang gặm cánh gà, đột nhiên phát hiện còn dư chút lông. Đương nhiên, cho dù ăn phải cậu cũng sẽ không phun, chỉ hung hăng tự trách bản thân một hồi rằng, công phu xử lý không tới nơi tới chốn!
Chờ cậu ướp thịt bò và cánh gà ổn thỏa xong cho vào hộp nhựa nhét vào tủ lạnh thì đã hơn bốn giờ chiều rồi, vì vậy lại bắt đầu dùng những miếng thừa khi nãy thái thịt bò xào hẳn một dĩa. Mệt mỏi cả ngày trời, bữa cơm tối này cậu ăn vô cùng sạch sẽ, còn thiếu điều liếm chén dĩa luôn.
Khoảng bảy giờ lên trò chơi, Kiều Lân đồng chí vừa lúc đang ngồi trên giường lớn cầm chưởng cơ không biết đang nói chuyện gì với ai, sung sướng thì hiện rõ trên mặt thế kia, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy hàm răng hơi ngứa ngáy. “Cười thật buồn nôn!”
Kiều Lân bệ hạ không thu hồi chưởng cơ, mà cứ thế trực tiếp vòng tay qua ôm chặt Tiểu Ngư bên cạnh vào trong lòng, sau khi cố định người nọ trên người mình xong mới tiếp tục thao tác lên chưởng cơ, “Mấy cái kim quáng hồi trước thu mua đã bán hết rồi, lời đến một trăm bảo. Xem ra không phải bận bịu vô ích.”
Nhìn hình ảnh chưởng cơ trống rỗng trước mặt, trong lòng Tiểu Ngư thập phần không thoải mái. “Anh có tiền như vậy, còn thiếu chút đó tiền chắc?”
Bệ hạ mẫn cảm phát giác khẩu khí Tiểu Ngư có hơi lên men liền giật mình, lập tức thu chưởng cơ lại, cúi đầu hôn xuống vành tai Tiểu Ngư một cái: “Tiền thì không thiếu, nhưng người trong bang hội nhiều như vậy, tiền công mỗi tháng đều không ít. Không kiếm thêm chút đỉnh, cũng không thể tự móc tiền ra trả, đúng không?”
Lỗ tại vừa nóng vừa ngứa, Tiểu Ngư tức thì quên sạch niềm chua xót trong lòng đến Nam Thiên Môn rồi. “Vậy… Vậy cũng phải.” Nói xong cũng kéo chưởng cơ ra, liếc thấy lịch sử nói chuyện của bang hội, quả nhiên Lân vừa mới tán gẫu với bọn trong bang hội xong. Bứt rứt trong lòng bỗng biến mất đâu không thấy. “Tôi phát hiện bang hội chúng ta đều là kỳ tài, mỗi ngày có thể chọc người cười chết.”
Kiều Lân ôm chặt eo Tiểu Ngư, cằm chống lên vai đối phương. “Ai! Nhìn không thấy nội dung trên chưởng cơ của cậu thật chán quá.”
Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy mình báo được thù, thầm vui vẻ không thôi: “Đừng hòng rình xem chuyện người khác! Ờm, tôi hôm nay làm việc cuống cuồng cả ngày, mệt mỏi muốn chết, lên mạng là muốn nói với anh một tiếng, ngày mai ngày mốt tôi không thể lên trò chơi được.”
Kiều Lân lập tức một bộ thương tâm: “Ai! Thật bực mình. Rõ ràng là cục cưng nhà trẫm, lại phải đi hẹn hò với đám thô tục Phi Long kia! Trẫm đau lòng a! Không được gặp cậu lâu như vậy, tôi sẽ mắc bệnh tương tư mất!”
Tiểu Ngư khóe miệng run rẩy: “Anh nói nhảm nhí gì đó. Chúng ta nhiều người ra ngoài chơi sao có thể gọi là hẹn hò, đồ mù chữ! Còn nữa, đừng có buồn nôn như vậy được không, còn bệnh tương tư cơ đấy, anh không phải vẫn bận bịu công tác sao!”
Kiều Lân mỉm cười: “A? Vậy ra ngoài với tôi mới gọi là hẹn hò đúng không?”
Tiểu Ngư trợn trắng mắt: “Tôi vô cùng khinh thường trả lời vấn đề ngây thơ đó của anh. Như vậy cũng được, cùng lắm thì tôi mang mũ giáp theo, lúc nghỉ ngơi sẽ lên trò chơi xoay một vòng.”
Kiều Lân tức khắc cắn một ngụm lên khóe miệng Tiểu Ngư: “Tiểu bảo bối thật hiểu chuyện! Nhớ rõ phải mang đó!” Sau đó trẫm có thể ôm cưng nằm trên giường lớn cùng nhau chơi trò chơi rồi! Khặc khặc khặc!!! [Bệnh thần kinh!]
Chủ nhật, Tiểu Ngư dậy lúc bốn giờ rưỡi sáng. Bởi vì tối hôm qua chơi với Kiều Lân chơi trễ một chút, cho nên lúc logout đã hơn mười hai giờ khuya rồi. Đi chơi hai ngày liền đương nhiên phải mang một chút vật phẩm thiết thực, nên cậu phải dậy sớm thu dọn đồ đạc mới được. Cực kỳ không tình nguyện rời giường, cậu một bên mơ mơ màng màng nhét áo lót sạch vào trong túi hành lý, một bên nhịn không được thầm mắng: Kiều Lân đồ mất nết! Lúc mình bình thường không chuyện gì thì cứ lải nhải đi ngủ sớm một chút, chất lượng ngủ của cậu không tốt, ngủ thiếu giấc sẽ không thoải mái, tôi đau lòng lắm. Kết quả đã biêt rõ mình ngày hôm sau phải khởi hành lúc sáu giờ sáng, thế mà lại quấn quýt mình đòi chơi thêm một chốc. Rõ ràng đã đáp ứng anh ta sẽ mang theo mũ giáp, lại còn buồn nôn hề hề bảo không nỡ.
Đương nhiên cậu cũng không thể không mắng lập trường bản thân không kiên định, chỉ cần Kiều Lân nói một câu “không nỡ”, chính cậu cũng sẽ không nhẫn tâm, lại chêm thêm một câu “Sẽ rất nhớ em” liền giơ tay đầu hàng ngay trức khắc. Cảm giác này quả thật là vừa ngọt ngào chết tiệt, vừa đáng ghét cực kỳ a!!!
Sáu giờ hai mươi phút, Đậu Trình Hưng và Phùng Tiếu cùng nhau mở cửa phòng đồng học Vu Hiểu Ngu. Hai người trông thấy Hiểu Ngu đã sắp xếp vô cùng gọn gàng, thế nhưng lại đang ngồi ngơ ngác ngồi trên giường gật gà gật gù, hai mí mắt đánh nhau liên tục liền bật cười. Đậu Trình Hưng cầm hai cái hộp nhựa giữ tươi lớn ra ngoài trước, Phùng Tiếu thì đeo túi hành lý phình to ổn thỏa trên lưng Tiểu Ngư xong thì kéo người ra ngoài. “Lát nữa lên xe rồi hẵng ngủ tiếp, chưa thấy qua đứa nào như vậy, ngồi cũng có thể thần du.”
Hiểu Ngu thấy sao vàng cứ chớp chớp: “Hôm qua mười hai giờ rưỡi em mới ngủ a, bây giờ em đứng cũng ngủ được luôn á!”
Phùng Tiếu bĩu môi: “Đáng đời! Biết sáng hôm nay phải đi còn ngủ trễ như thế! Không phải nhóc con nhà em chơi trò chơi chơi đến ma chướng luôn đi? Hồi đó nhóc ghiền cỡ nào cũng không quá mười hai giờ đêm.”
Hiểu Ngu vô lực phản bác: “Gần gần giống thế.” Không phải cũng là ma chướng sao.
Chỗ ngồi phía sau xe Đậu Trình Hưng vô cùng rộng, trên xe vốn cũng chỉ có ba người họ, cho Tiểu Ngư một mình nằm phía sau thì vừa đủ. Cuối cùng gió sớm phà phà thổi vào, xe lái tới chỗ phần mẩu đất cậu thường thường lui tới, cơn buồn ngủ cũng dần dần lui xuống. Hơn nữa chốc chốc lại nhận được điện thoại lão nhị và lão tam, đặc biệt còn nhận thêm một tin nhắn chào hôn buổi sáng đến từ Kiều Lân đồng chí, buồn ngủ của Hiểu Ngu triệt để hõm sâu xuống đáy biển. Trên mặt ức chế không được cười ngây ngô không dứt.
Nếu là bình thường, Phùng Tiếu nhất định sẽ là người đầu tiên chú ý hành động khác thường này của Hiểu Ngu. Chỉ tiếc, hôm nay người lái xe là Đậu Trình Hưng, lực chú ý của cô không thể không bị phân tán. Được theo đuổi gì đó cũng không nhất định rất thích ý a!
Bất quá có người rất thích ý, khi ba người Hiểu Ngu họ dừng xe lại, mang theo các thứ tụ họp với bốn người còn lại thì, lối vào nông trường đột nhiên xuất hiện một người. Không ngờ chính là người mặc áo sơ mi chữ T, lại mặc theo một chiếc quần bò vừa người đến cực điểm mà Hiểu Ngu đã nhìn trong video, ánh nắng mai dường như làm choáng mù hai mắt cậu. Cho đến khi Đậu Trình Hưng còn cùng Kiều Lân đồng chí chào hỏi một cái đi vào bên trong, Hiểu Ngu vẫn đứng đó sững sờ tại chỗ.
Kiều Lân thấy thế, lập tức tiến lên một bước chìa tay cười nói: “Tôi là Kiều Lân, ông chủ nơi này. Hoan nghênh quang lâm nông trường của chúng ta!” Hai chữ “chúng ta” này tất nhiên bao hàm biết bao nhiêu thâm ý.
Hiểu Ngu cuối cùng thoát khỏi kinh ngạc, trong óc còn không kịp nghĩ tới phản ứng khác, theo bản năng vươn tay ra đập thẳng vào tay người đối diện. “Anh đồ đại lừa gạt!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xem đó, gặp mặt rồi. Có điều sau quá trình gặp mặt còn phải đi tiếp, gặp gia trưởng chẳng hạn *bỏ chạy*