Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 69: Chương 69: Cầu Hôn Không Có Kết Quả




CHƯƠNG 69, CẦU HÔN KHÔNG CÓ KẾT QUẢ

Được lắm, dám đánh lén! Xem anh phản kích!

Trình Đại Hổ tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Trên giường đôi không có ai, nhưng gối đầu và chăn bên cạnh vẫn còn, chứng tỏ hôm qua có ai đó ngủ bên cạnh y. Vừa nghĩ người kia là Khâu Phong, Trình Đại Hổ đồng chí lập tức thanh tỉnh đầu óc, cả người phấn khởi, kết quả bật dậy quá nhanh, cơn đau đầu sau say lại khiến y nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương.

Cẩn thận đánh giá chung quanh, khung ảnh treo trên đầu thu hút y. Trong khung không phải là ảnh chụp người vật, mà là một bức vẽ. Trên bức vẽ ấy không có con người, mà là một tòa thành quỷ quái như ẩn như hiện trong rừng rậm. Vô số các điểm hoặc sáng hoặc tối lập lòe giữa tòa thành khiến con người ta nhìn qua có một loại cảm giác rất bình yên nhưng cũng rất rực rỡ. Lúc trước trong trò chơi, Trình Đại Hổ đã biết Khâu Phong làm nghề nguyên họa sĩ, vì thế, suy nghĩ đầu tiên của y chính là đây là tác phẩm của Khâu Phong. Bức vẽ vốn đã không tồi nay càng cảm thấy càng thêm hấp dẫn người.

Khâu Phong về phòng, chợt nhìn thấy Trình Đại Hổ đang ngồi trên giường, cui đầu chăm chú nhìn một trong các tác phẩm tốt nghiệp của mình.Đó không phải là bức hắn vừa lòng nhất, bây giờ liếc thoáng qua có quá nhiều tỳ vết, nhưng cũng là thương phẩm lần đầu tiên được bán, nên vẫn được xem như một hồi kỷ niệm. Xem ra tên ngốc này rất thích. Hứng thú nổi lên, hắn đặt đôn chung đang cầm trong tay lên bàn, cất bước tới bên giường, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trình Đại Hổ, sức nặng toàn thân đều dựa hết lên người đối phương. “Thích không?”

Trình Đại Hổ dùng sức gật đầu: “Thích! Cực kỳ thích!” Không thể không đề cập tới trạng thái hiện tại của Đại Hổ huynh, lão nhân gia y đây chỉ mặc độc một cái quần cộc lớn, cho nên anh Khâu đẹp trai bây giờ trong lòng Đại Hổ đồng chí chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nhiệt độ cơ thể linh tinh, cơ hồ lập tức truyền qua bên người đối phương.

Khuôn mặt Khâu Phong cọ cọ lên đầu vai Trình Đại Hổ, cảm giác nóng hôi hổi, không tồi, cơ nhục người này tuy không quá nổi trội, nhưng so với cái loại tất cả đều ẩn hết dưới da như Kiều Lân, hắn đương nhiên càng thích thân thể mạnh mẽ lộ ra ngoài của Trình Đại Hổ hơn. “Là thích tôi hay thích bức vẽ?”

Cái đãi ngộ tốt đẹp này chính là điều mà Trình Đại Hổ đồng chí trước nay đều tha thiết ước mơ nhưng chưa từng thực hiện qua. Phải biết, y theo đuổi hắn không biết bao nhiêu năm trong trò chơi, mỗi một lần mình chỉ nhận được những câu nói đáp trả lạnh lùng. Hảo ngôn hảo ngữ ngẫu nhiên vài lần cũng là bởi vì các loại tình huống mà thay đổi theo. Trong hiện thực đột ngột được đối xử vô cùng thân mật khiến y thẩn thờ hồi lâu mới phản ứng lại được.Đúng rồi. Tiểu Thu đã đồng ý thử quen biết với mình, nhìn xem, chính y còn chưa kịp phản ứng đâu! “Thích, nhưng càng thích em hơn.” Nói xong còn tự nhéo đùi mình một cái, để thử xem bản thân rốt cuộc có phải đang nằm mơ hay không.

“Phì!” Bị hành vi của Trình Đại Hổ chọc cười, tâm tình Khâu Phong càng thêm vui vẻ. Hắn đã lâu thật lâu không được hưởng thụ loại cảm giác có thể hoàn toàn yên tâm dựa vào và kề cận bên nhau. “Trình Đại Hổ, anh thật sự không ngại tôi là nam? Cha mẹ anh cũng không để ý?” Chính là vì chưa bao giờ ôm tâm tình vui đùa một chút, cho nên hắn chỉ có thể từ chối. Vậy, nếu bây giờ đã tiếp nhận thì không thể không lo lắng tới.

Trình Đại Hổ đặt khung hình qua một bên, xoay người đỡ lấy bả vai Khâu Phong. “Tiểu Thu, tôi có thể ôm em một cái không?”

Khâu Phong cười, thân mình tự nhiên ngã vào ***g ngực lõa lồ của Đại Hổ huynh: “Nếu anh không ngại, cũng không cần hỏi ý của tôi. Tôi không thích đàn ông khúm núm.” Đây có lẽ là thói quen người kia dưỡng cho mình đi, ngoại trừ thời gian làm việc, hắn rất thích cảm giác được người khác chăm sóc, dù là bị ràng buộc cũng không sao, đó không phải là một biểu hiện được người quan tâm được người coi trọng sao.

Vươn hai tay ôm Khâu Phong vào trong ngực, Trình Đại Hổ tham lam hít mùi cơ thể đối phương tỏa ra, hương dầu gội cũng giống như y thế nhưng lại dễ ngửi dị thường. Y cảm thấy mình có chút xúc động sáng sớm rồi. Bất quá không sao, Tiểu Thu nói em ấy không thích đàn ông khúm núm, hẳn là y có thể tự chủ biểu đạt suy nghĩ chân thực của mình đi? Thật tốt.Tiểu Thu chấp nhận mình tốt hơn cả Tiểu Thu chán ghét mình ngày trước. “Hôm qua tôi đã nói với cha tôi trước, tuy ông vẫn mong tôi có thể có đứa con ruột của mình, nhưng ông vẫn tôn trọng ý muốn của tôi. Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng kiểm soát cuộc sống của tôi. Ông cũng chưa từng yêu cầu tôi nhất định phải học chuyên nghiệp phát triển năng nguyên, mọi thứ đều theo ý muốn của tôi. Em cũng vậy, chỉ cần là tôi lựa chọn, chỉ cần tôi cho rằng là đúng là tốt rồi, em không cần lo về nhận xét của cha tôi.Hơn nữa, em xuất sắc như thế, ông nhất định sẽ thích em.”

Nghe xong thật đúng là đàn ông có chủ kiến.Vậy y đối với mình là loại cảm giác từ sâu trong sinh mệnh, là rất thích rất thích đi. “Vậy mẹ anh?”

Trình Đại Hổ cười khổ: “Mẹ tôi đã ly hôn cha tôi từ năm tôi lên bảy, bây giờ đang định cư ở nước X, con cháu đã có hết, làm sao có thể để ý tôi tìm bà xã như thế nào. Dù sao, 24 năm nay, bà chưa bao giờ quan tâm tới tôi. Tiểu Thu, em cũng không thể không gả cho tôi? Tôi sẽ yêu thương em chăm sóc em, luôn làm bạn bên em.”

Khâu Phong nghe được lời cầu hôn của Trình Đại Hổ, lập tức ngây ngẩn cả người. “Anh… không nói đùa?”

Trình Đại Hổ siết chặt tay, một bộ nghiễm nhiên không cho phép Khâu Phong chạy thoát ra khỏi lòng mình. “Tôi đương nhiên không phải nói đùa.Lúc trước trong trò chơi tôi không biết em là nam, nhưng tôi đã từng ảo tưởng rất nhiều lần, nếu đời này có thể lấy được em, dù sống thiếu mười năm tôi cũng bằng lòng. Bây giờ tuy có đôi chút chênh lệch với ảo tưởng khi trước, nhưng tôi lại càng không muốn buông tay em ra. Em ưu tú như thế, nếu lỡ buông tay đã không thấy tăm hơi, tôi sợ bản thân sẽ chịu không nổi.”

Khâu Phong thở dài: “Nếu khi trước anh cũng thích nam, tôi có thể không hoài nghi như vây giờ. Có lẽ bây giờ anh mới tiếp nhận giới tính của tôi, tôi cũng vừa mới đáp ứng anh, cho nên mới nhất thời xúc động. Chúng ta vẫn nên quen nhau một thời gian rồi tính sau đi.”

Trình Đại Hổ nhíu mày: “Tiểu Thu, tôi thật sự rất nghiêm túc.”

Khâu Phong ngẩng mặt, nhìn ánh mắt nôn nóng khẩn thiết của Trình Đại Hổ, cười cười: “Bởi vì tôi biết anh rất nghiêm túc, cho nên mới cự tuyệt. Tôi không muốn anh phải hối hận, lại càng không muốn anh ân hận sau này rồi hận sự đồng ý của tôi. Tôi ước ao một hôn nhân nhất sinh nhất thế, chứ không phải tốt thì tới không tốt thì ly. Anh hiểu được ý của tôi không?”

Trình Đại Hổ tự hỏi hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng làm em nhận ra, tôi là thật tâm muốn cùng em cả một đời! Tiểu Thu, vậy em cũng không thể thành thân với tôi trước trong trò chơi?”

Khâu Phong có chút khó hiểu: “Vì sao? Anh là sợ tôi vừa quen anh, vừa có thể đi tìm một người khác yêu đương?” Về cảm tình, hắn tự nhận bản thân một lòng đến độ cố chấp, nếu không phải mối tình đầu nhiều năm thời quá khứ bị chà đạp nát bét như thế, hắn có khả năng sẽ yêu tên rác rưởi kia cả đời. Bây giờ buông xuống chuyện cũ, đối mặt với Trình Đại Hổ, hắn cũng nghiêm túc như thế.Lại nói tiếp, thời gian quen biết nhau trong trò chơi tuyệt đối còn dài hơn cả những ngày gặp gỡ của hắn cùng Hứa Tân.Tuy hiện thực và trò chơi có chênh lệch rất lớn, nhưng hắn nguyện ý cho Trình Đại Hổ cũng như cho bản thân một cơ hội tin tưởng lẫn nhau.

Trình Đại Hổ vội vàng lắc đầu: “Không không không, tôi chỉ là muốn gọi em là bà xã, được không?”

“Khụ…… Khụ……” Nghe Trình Đại Hổ trả lời, Khâu Phong suýt chút bị nước miếng mình sặc chết.

Vội vã vỗ vỗ lưng Khâu Phong, Trình Đại Hổ động chí bị dọa sợ. “Tiểu Thu, em sao rồi? Tôi đi rót nước cho em!”Nói xong định xuống giường lấy bình trà.

Khâu Phong một phen níu lại tayTrình Đại Hổ, ngẩng đầu hôn lên miệng đối phương: “Đần, đần độn! Khụ… Đừng đi, không có gì.” Bởi vị trí hai người thay đổi, chăn bên hông Trình Đại Hổ rớt xuống, Khâu đại soái ca lại lôi kéo như vậy, cơ thể hai người một lần nữa dán sát vào nhau. Không còn tấm chăn trở ngại, trạng thái thân thể của người nào đó trực tiếp chọt lên đùi Khâu Phong.

Trình Đại Hổ nhất thời xấu hổ không thôi, ngay cả cổ cũng đỏ bừng: “Tôi… tôi…”

Bắt gặp bộ dạng ngốc phì phì của Trình Đại Hổ, sự ngượng ngùng của Khâu Phong lập tức bị một trận cười che lấp.Tên ngốc này, hắn không phải là thuần thẳng đi? Có lẽ ông trời thấy mình hắn thật cô đơn, cho nên mới ban thưởng đầu đất này cho hắn cũng không chừng. “Trình Đại Hổ.”

Đại Hổ huynh đơ người, nhưng Hổ nho nhỏ vẫn một mực tư thế không hề muốn cúi đầu nhận sai. “Tiểu…… Tiểu Thu……”

Khâu Phong ngồi chồm hổm bên mép giường, nhoài người tới thầm thì vào tai Trình Đại Hổ: “Có muốn tôi giúp anh không?”

Giúp…giúp…giúp mình? Trình Đại Hổ nháy mắt liền hiểu được ý của Khâu Phong, bỗng chốc như có một ngọn lửa từ gót chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, sau đó hội tụ tại nơi thiên linh cái không chỗ phát tiết ra bên ngoài, cả người phấn khởi không yên. “Tôi… cũng muốn giúp em.”

Còn tưởng đồ đần nhà anh sẽ trì độn một chút đâu! Quả nhiên, nhắc tới phương diện này, phản ứng đàn ông đều nhanh chóng như vậy a! “Ngốc muốn chết, vậy anh còn chờ cái gì!”

Thế là, tiến trình của hai người nhanh chóng như thế…

Trong lúc hai người Trình Đại Hổ và Khâu Phong cầu hôn không kết quả trực tiếp nhảy sang “hỗ trợ” lẫn nhau, thì ông chủ Kiều và “cô” vợ bé nhỏ của anh đang trong rừng gian nan hành tẩu.

Mưa to hôm qua cũng không khiến đường lên núi lầy lội mấy, nhưng không có nắng mặt trời và bốc hơi nước, mặt cỏ trở nên rất trơn nhẵn.Cơn mưa sau thu vẫn gây cảm giác ngột ngạt khó chịu, dầu rằng nhiệt độ không quá cao, nhưng khiến người ta hô hấp không thoải mái trong rừng rậm. Có điều, đối với Hiểu Ngu mà nói, vị mốc lan tỏa khắp rừng vừa lúc khiến cậu nhớ tới mùi nấm, cộng thêm vừa vào núi đã hái được hai quả nấm rơm trắng to bằng bàn tay, cũng khiến cậu tràn ngập chờ mong về cuộc hành trình ngày hôm nay.

Kiều Lân đưa Tiểu Ngu một nhánh cây khô tầm một thước năm làm gậy, kỳ thật không phải dùng để chống, mà là để khẩy các lùm cỏ. Trên núi có rắn, anh cũng không bảo trước cho Tiểu Ngư. Thứ nhất là lo cậu nhỏ sợ hãi, thứ hai là không dễ dàng gặp phải như vậy, nhưng loại đánh rắn động cỏ này vẫn nhất định phải làm. Đương nhiên, anh cũng không phủ nhận, nếu thật sự có rắn, anh lại có thể đi làm “anh hùng cứu mỹ ngư”. Biết đâu, hai người đêm nay có thể có một đột phá lớn cũng không chừng. Đương nhiên, nếu anh biết bây giờ thằng anh em tốt của mình đã có đôi chút đột phá cùng Trình Đại Hổ, chắc chắn sẽ phun một búng máu tức khắc.

Thời tiết tháng chín đúng là thời điểm tốt để thu thập nấm thông, Kiều Lân quả nhiên là một người quen thuộc với phiến rừng này, anh dắt Hiểu Ngu men theo con đường nhỏ xuyên rừng không có thôn dân ở phụ cận song lại có rất nhiều nấm mọc hoang. Chẳng những có nấm, cậu còn phát hiện táo chua dại, nho dại. Sơn tra dại trong núi quả thực chỉ lớn bằng một phần ba quả trong vườn trái cây nhà họ Kiều, nhưng độ chua lại cao hơn rất nhiều. Hiểu Ngu mới cắn một ngụm, toàn thân đều run cả lên. “Tôi thấy cái này không quá thêm thì tốt, rất chua, phải lãng phí bao nhiêu đường chứ. Nhưng mà đem về phơi nắng, trộn chung với thịt hầm nhất định không tồi. Táo chua kia ngược lại ăn rất ngon.” Nói xong lấy hai quả từ cái bao bố nhỏ phía sau lưng ra nhét vào miệng.Nhai luôn thịt quả không dày và vỏ, sau lại dùng sức phun hột về hướng Kiều Lân.Sau khi đánh lén thành công còn đứng đấy cười ha ha.

Nhìn Tiểu Ngư Nhi nhà mình bộ dáng thả lỏng thoái mái, Kiều Lân cảm thấy quyết định hôm nay của mình quả là chính xác. Vì thế cũng móc hai quả táo chua từ trong túi cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Được lắm, dám đánh lén! Xem anh phản kích!” Tiếp đến cũng phun một hột bắn trở về. Đương nhiên, anh không nỡ bắn lên người cục cưng mình.

Kết quả hai người cứ thế ấu trĩ náo loạn ầm ĩ trong rừng, thoạt nhìn vô cùng thoải mái thích ý. Nhưng nếu ông chủ Kiều biết, giờ này khắc này trong phòng Khâu Phong hai người kia đang vẻ mặt hạnh phúc ôm lấy nhau, hoàn toàn một bộ biếng nhác thỏa mãn sau khi phóng thích, lão nhân gia đây nhất định sẽ ghen tị đến nổi điên. Anh cũng rất muốn lấy phúc lợi của vợ mình nha…

Không phải là tôi không post bài, mà là rất vất vả mới hiện lên. Bực quá… Khóc ~ ! ! ! ! !

Mặt khác, đây là chương ngọt ngào giữa Đại Hổ huynh và Khâu Phong đồng học. Không nên trách tiến triển bọn họ nhanh, thật ra, bọn họ cũng chỉ mới bắt đầu hạ thủ mà thôi…. [đen mặt]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.