CHƯƠNG 33, CÒNG TAY EM
Ánh mắt của hoàng đế bệ hạ lúc này sắc bén cũng không phải bình thường đâu
Tuy là món tài liệu Tử sắc đầu tiên mà mình kiếm được, nhưng Tiểu Ngư biết đây không phải là nguyên liệu món ăn, cho nên có ném đi cũng không hề tiếc nuối. Mấu chốt là Lân mở miệng nói thẳng anh ấy muốn, nếu anh không cần, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Người ta thế nhưng là tài phú đứng thứ ba [Sơn Hà], sao có thể để ý vật nhỏ như thế! Quen biết đã lâu, việc này cậu rất rõ ràng. “Nè! Nhưng làm ra được thứ gì đó phải cho tôi xem trước đấy!” Sau đó liền vứt qua một cái giao dịch.
Châu Xác thoạt nhìn giống tảng đá, trên thực tế thì na ná tính chất của vỏ ngọc trai. Cứng rắn nhiều hơn so với trân châu, chỉ có bào đinh xác ốc trong trò chơi mới có thể thấy. Với lại, thứ này có rất nhiều ở bản đồ Nghiệt Hải 80 cấp. Tiểu Ngư tuyệt đối là nhân phẩm bạo phát mới có thể có thu hoạch này. Kỳ thật giá trị bán ra khỏang hai ba kim, nhưng so với thứ đó, hoàng đế bệ hạ càng muốn làm cho Tiểu Ngư một kiện trang sức. Dù sao hiện tại Tiểu Ngư đã cấp 27, ngay cả một trang sức cũng không có, rất ảnh hưởng đến toàn thể thuộc tính. “Các cậu ở đây ngồi hồi lam (SP) đi, tôi đi kéo thêm một đám. Lấy được bao nhiêu Vân Loa Phiến rồi?”
Tiểu Ngư trả lời đầu tiên: “Tôi mới có bảy!”
Râu Quai Nón lên mặt: “Tui đã có chín!”
Thanh Ninh cực kỳ khinh bỉ: “Tôi cũng mới bảy! Ai nhiều nhất tự mình *** chạy rông đi! !”
Râu Quai Nón lệ rơi đầy mặt: “Em gái! Em sao có thể không thục nữ như vậy!”
Thanh Ninh bĩu môi: “Thục nữ cả nhà ông! Biến! Cách chị đây xa một chút!”
Tiểu Ngư cười thật vui vẻ: “Hai người có bang hội chưa? Bằng không gia nhập bang hội chúng tôi đi! Bang hội chúng tôi đều là người như hai người vậy.”
Tiểu Ngư đột phát suy nghĩ này, vừa lúc nghênh hợp với tâm tư ba người khác. Thanh Ninh là muốn đuổi theo nhìn cơ tình giữa Tiểu Ngư và Trẫm Tâm Thậm Hỉ, Râu Quai Nón là tán thưởng thao tác của hoàng đế bệ hạ và tính cách thẳng thắn của Tiểu Ngư. Tóm lại, hai người bọn họ chơi trò chơi không phải để ôm chân bằng hữu, nhưng có thể gặp được người vừa ý mời gia nhập bang, đương nhiên không thể tốt hơn, cho nên hai người liền đáp ứng.
Kiều Lân nói: “Bang hội chúng tôi là bang hưu nhàn, không liều chết liều sống đi đánh phó bản. Bất quá phó bản mỗi tuần đều có đoàn đi, hai người sau này mãn cấp có thể tiến đoàn, đương nhiên nếu muốn đi cùng đoàn ngoài bang cũng được. Mai sau nếu cảm thấy bang hội chúng tôi quá lười, muốn đầu quân sang nơi khác tôi cũng không ngăn trở.”
Thanh Ninh lập tức lắc đầu: “NO! ! Không bị ép buộc đi đánh phó bản thì không còn gì tốt hơn! Nguyện vọng của tôi là đến chơi trò chơi, không phải đến bị trò chơi chơi!”
Râu Quai Nón nhu nhu cái mũi: “Dù sao có đoàn, chờ tui mãn cấp an bài cho tui vào một đoàn là tốt rồi! Bằng không thiệt lãng phí kỹ thuật cao siêu này!”
Vì thế Kiều Lân bệ hạ cúi đầu nói nhỏ bên tai Tiểu Ngư: “Cậu thêm bọn họ vào bang đi.”
Tiểu Ngư kinh ngạc: “Tôi hở? Tôi có thể thêm sao?” Đối với bản thân có công năng cường đại như thế, cậu chả biết cái gì hết.
Hoàng đế bệ hạ cười: “Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên có thể a. Cậu chưa từng xem qua chức danh của cậu trong bang hội sao?”
“Ô? Tôi còn có chức danh? Để xem xem đã.” Tiểu Ngư trong kinh ngạc mở màn hình hệ thống lên, xem xét thông tin bang hội, tìm được tên của mình, quả nhiên thấy được ngay cột chức vị viết — Người nhà Bang chủ. Quyền hạn tuy không nhiều lắm, chỉ có hai lựa chọn thêm người và đá người ra bang, nhưng nói chung có thể đá người là một chuyện rất khó lường! Dừng dừng, cái gì mà người nhà Bang chủ? ! ! ! ! ! “Đây là anh làm?”
Kiều Lân bệ hạ thực oan uổng: “Tôi không có nhàm chán như vậy, là Tiểu Hồng làm. Cậu cũng biết, đó là nữ ma đầu trong bang hội mà chúng ta ai cũng không thể trêu vào.” Hơn nữa anh cảm giác, cô gái ngày hôm nay thu được, có dị khúc đồng công diệu kỳ khác thường với bọn Tiểu Hồng cùng Phúc Tinh Tinh kia. Khẳng định có thể xúc tiến tình đồng chí đằm thắm hạnh phúc giữa mình và Tiểu Ngư!
Người nhà…… Người nhà…… Người nhà cái gì chứ……
Được rồi, dù sao so với Bang chủ phu nhân cũng còn đỡ hơn một chút. Chỉnh sửa tâm lý của mình hồi lâu, Tiểu Ngư vẫn nhịn không được liếc trắng mắt nhìn bệ hạ, sau đó đối Râu Quai Nón và Thanh Ninh phát ra tin tức mời nhập bang.
Hai người nhập bang, kênh bang hội lập tức có người xông đến hoan nghênh.
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Í da? Tiểu Ngư thêm người? Hoan nghênh con dân mới! ! ! Là bạn của Tiểu Ngư sao?
Phúc Tinh Tinh: Tiểu Cường, cậu sao có thể kêu thân thiết đến như vậy? Nói nghe coi! Có phải lén lén lút lút sau lưng lão đại cướp gia quyến nhà lão đại không?! Cậu bất trung phải không! !
Càn Khôn Đại Na Di: Tiểu Cường đây là bi phẫn hóa thành cấu kết, thể hiện đầy đủ tình yêu triền miên khó quên của nó với lão đại.
Phiên Gia Hồng: Càn Càn nói quá đúng. Đây là yêu ~~~~~~
Phúc Tinh Tinh: Bất quá lão đại chân tâm một lòng với mình Tiểu Ngư! Tiểu Cường, mi phóng hạ đồ đao đi!
Nhất Mạt Hồng Trần: Cái gì? Tiểu Cường chú em muốn xuất gia? Đến! Mau nhào vào vòng tay ôm ấp của lão nạp! Ca sẽ yêu thương ngươi!
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Em gái mấy người! ! ! ! Lão tử mới nói một câu, các người liền vất hết tội lỗi lên người tui! ! ! Còn có thiên lý hay không! ! ! Lão đại ngài sao có thể không quản mặc kệ bọn họ! ! ! ! ! Cứu mạng a ! ! !
Tiểu Ngư lập tức bị đám quần hóa này làm tức cười. “Nè, hai người thấy được chứ, kênh bang hội của chúng tôi thật ra luôn ở trạng thái này, bọn họ cứ lải nhải miết thôi.” Lúc này cậu không chút phát giác khẩu khí và ngôn ngữ bản thân đã vô cùng có phong phạm của Bang chủ phu nhân.
Thanh Ninh cuồng nhiệt dị thường: “Tôi vào đúng bang hội rồi! ! Quá hạnh phúc! ! ! !” Sau đó trên kênh bang hội xuất hiện một tin tức:
Thanh Ninh: Chào mọi ngươi! Tôi là người mới! Vì theo đuổi cuộc sống hạnh phúc giữa lão đại cùng Tiểu Ngư mà đến! !
Phúc Tinh Tinh: Là đồng đạo đồng đạo sao! !
Thanh Ninh: Đúng vậy đúng vậy!
Càn Khôn Đại Na Di: Tổ chức vẫy gọi ngươi!
Phiên Gia Hồng: Đến đây đi anh hùng! Đầu nhập vào hàng ngũ xem cơ tình đi!
Nhất Mạt Hồng Trần: Lão nạp bỗng có tâm tình bất an khôn nguôi, đây là vì sao? Chẳng lẽ bản bang bị đàn bà con gái chiếm lĩnh sao!
Râu Quai Nón: Con gái? Trong bang hội rất nhiều em gái sao? Em gái rất tốt!
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Em trai đáng thương, em còn chưa nhìn thấy rõ chân tướng của thế giới này!
Gia Tử Tử: Chân tướng chính là chú mày đã bị lão đại vứt bỏ!
Lưu Hành Gặp Trở Ngại: Cút cút cút! ! Tui muốn đi tìm chết tìm chết! ! ! ! Cứu mạng a! ! !
Hàn huyên trong kênh bang hội chốc lát, Kiều Lân liền dẫn bọn họ tiếp tục đi làm nhiệm vụ để ngăn đám người này tiếp tục điên loạn. Nếu không phải tâm tình Tiểu Ngư phi thường tốt, anh đã sớm cắt đứt rồi, phải biết thời gian trò chơi hiện tại đã sắp hơn 10 giờ tối, khi trước lúc này Tiểu Ngư đã sớm nằm ngủ trong ổ chăn, hôm nay anh còn muốn “đồng giường cộng chẩm” đó! Đều bị đám ngu ngốc này làm chậm trễ hết.
Râu Quái Nón nhìn kênh bang hội không hiểu mô tê gì, cậu ta phát giác trừ bỏ có thể hiểu lời của Lưu Hành Gặp Trở Ngại, còn lại lời người khác nói cứ như đọc thiên thư. Khi cậu ta “không ngại học hỏi kẻ dưới” trưng cầu em gái Thanh Ninh, đổi lại là một trận cười đầy quỷ dị: “Thế giới người lớn không thích hợp với ông đâu! Ông lo đánh quái của ông đi! !”
Râu Quai Nón thực buồn bực, bản thân đã trưởng thành lâu lắm rồi được không! Trừ bỏ lão đại, không ai đại hơn mình a! ! !
Tiểu Ngư có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai Râu Quai Nón: “Cậu coi như thế giới phụ nữ không thích hợp với cậu là được. Nén bi thương!”
Râu Quai Nón thật buồn bực: “Cái gì chứ! Thế giới phụ nữ nhất định phải hợp với tui á! Tui mới không cần đi làm gay giống cậu đâu!”
Tiểu Ngư mặt đen, nâng lên một cước đạp xuống cái mông luôn bị tập kích của tiểu bằng hữu Râu Quai Nón. Kết quả dĩ nhiên không cần nhiều lời, mọi người vừa nghe được trận thét chói tai, lần này lại càng thêm thảm thiết, chất hồ dính của Vân Loa toàn bộ bám trên mặt tiểu bằng hữu Râu Quai Nón. Cảnh tượng cực kỳ bi tráng.
Thanh Ninh lúc này cười muốn hỏng mất, nhưng dựa vào nội tâm lương thiện của nữ nhân, nhanh nhanh chạy qua đưa vải bố. Đây là vải bố thô ráp do luyện kỹ năng may mặc, là vật phẩm chuẩn bị cho trang bị dưới cấp 30. Có thể lấy ra thứ này để lau mặt, thật không dễ dàng. “Nè, cho tên khiết phích ông cầm lau mặt này! Để ông về sau nói năng phải uốn lưỡi bảy lần! Nên biết, làm gay là một loại sinh hoạt cao thâm như thế nào, là nhân sinh mỹ hảo cần hướng tới! Loại không truy cầu như ông á, là người không biết lĩnh hội!”
Tiếp nhận “khăn tay” Thanh Ninh truyền tới, nội tâm tiểu bằng hữu Râu Quai Nón nhộn nhạo vô cùng. Lần đầu tiên có một người con gái đưa cho mình khăn tay đó. Trong phim truyền hình cổ trang đều nói, một nữ nhân bình thường đưa nam nhân khăn tay để làm vật đính ước! Bất quá nhộn nhạo thì nhộn nhạo, cậu vẫn phải phản bác: “Cái gì chứ! Tui làm gì phải lĩnh hội làm gay a!!” Nhưng sau khi nhận được cái liếc mắt đầy hung hăng của hoàng đế bệ hạ, cậu ta liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Được rồi, ánh mắt của hoàng đế bệ hạ lúc này sắc bén cũng không phải bình thường đâu, khí tràng áp đảo hết thảy có biết hay không!
Một tiếng sau, bốn người đánh được kha khá, trước mười hai giờ rưỡi, rốt cuộc đã thu được tổng cộng 180 Vân Loa Phiến cho ba người.
Cả đám đều thở dài một hơi, Tiểu Ngư mệt rã cả người, hận không thể chạy nhanh tìm một ổ chăn ấm áp hảo hảo chui vào ngủ một giấc, dù sao nhìn loại quái đầy chất nhầy này đến nửa đêm, cậu ăn uống không tiêu.
Thanh Ninh cùng Râu Quai Nón cũng mệt mỏi muốn chết, cho nên thẳng thắn nhất trí trực tiếp dùng quyển trục hồi thành mà về. Kiều Lân đã đáp ứng tìm hai gian phòng cho hai người bọn họ ở trong bang hội, phỏng chừng nhiệm vụ ngày mai cũng phải cùng nhau làm.
Nghĩ đến đó lại khiến hoàng đế bệ hạ có chút buồn bực.
Trở lại lãnh địa bang hội, an bài hai người kia xong, theo Kiều Lân về phòng ngủ của mình [thật là của cậu sao?], cả người Tiểu Ngư liền chiếm đóng trên giường lớn.
“Đó giờ còn chưa thấy vất vả như vậy, nhiệm vụ thu thập quả nhiên càng ngày càng khó làm.”
Kiều Lân bệ hạ tháo một thân trang bị tỏa sáng kia ra, đương nhiên anh không thay cái khác. Nói cách khác, vào thời điểm này, đại thanh niên như anh chỉ nên mặc quần cộc trắng.
“Vậy hảo hảo ngủ một giấc đi!” Sau đó cũng trực tiếp lên giường, xốc chăn lên chui vào.
Hơ… Nhìn đến “quần áo” Kiều Lân, Tiểu Ngư lập tức liền 囧. Được rồi, cậu không phải cố ý cho rằng dáng người đối phương rất tuyệt, nhưng bản thân mình cũng là một đại thanh niên, khó tránh khỏi có khao khát thể trạng gì nha. Ai bảo mình lười chi, mới không có được cơ bắp chứ. Chỉ là nghĩ đến việc hai người cùng nằm một giường, đối phương còn khỏa… Cậu hơi ngại. “Cái kia… Anh không lạnh sao.”
Hai mắt Kiều Lân bệ hạ chứa ý cười: “Lạnh? Không có, không phải còn có chăn sao. Nhanh lên, cởi quần áo ngủ, trong trò chơi cũng đỡ mệt, chất lượng giấc ngủ của cậu rất ít. Nhanh, mau ngủ.”
Tiểu Ngư cảm thấy áp lực cực lớn, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng, cho rằng bản thân nếu trong này quái đản không cởi áo để ngủ có vẻ chính mình có tâm tư méo mó. Hơn nữa Kiều Lân anh ấy đã nhắm hai mắt lại, mình còn rối rắm cái gì! Cuối cùng dùng tốc độ cực nhanh chọn thoát vài món trang bị kia, nhanh chóng chui vào ổ chân. Ưm ! ! Ổ chăn mềm mại quả nhiên tuyệt vời!
Tiểu Ngư nhắm mắt lại, cảm thấy nằm thoải mái như thế nào ra sao, sắp chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên sau lưng truyền đến động tĩnh, sau đó cậu bị kéo vào một vòng ôm ấm áp. Cổ tay phải còn bị cầm lấy rất chặt.
“Lân…?”
Ngoại trừ khi còn bé được cha mẹ ôm vào lòng, đã nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Tiểu Ngư kề sát người khác như vậy, quan trọng là đều không mặc quần áo, tình huống phát sinh này khiến cậu cả kinh quên đi giãy dụa cùng xem nhẹ bầu không khí.
Kiều Lân cầm một cái vòng trong tay, dưới ánh sáng mờ mịt, Tiểu Ngư vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, vòng tay kia rất mộc mạc, nhưng mơ hồ mang theo một chút ngân quang. “Tiểu Ngư Nhi, đây là cái vòng tay tôi dùng Châu Xác cậu đưa làm ra, gia tăng công kích nguyên khí.” Nói xong nâng tay phải Tiểu Ngư lên, đeo vòng vào, sau đó mới chọn giao dịch. Không cần hoài nghi, bất cứ trang bị trang sức nào cũng thích hợp vô cùng.
Tiểu Ngư cảm thấy mờ mịt, theo bản năng nhấn chọn xác định, lực chú ý đều bị vòng tay ở cổ tay hấp dẫn. “Cho tôi? Không phải hữu dụng với anh sao?” Nhìn rất khá a, nguyên lai mấy cái vòng tay không phải cái nào cũng màu sắc rực rỡ lòa loẹt như cái của Hồng Điệp Tri Thu!
Anh ôm chặt Tiểu Ngư, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mà cười cười: “Hữu dụng với tôi chứ, làm xong vòng, còng lại tay cậu. Như vậy con cá nhỏ lười cậu chạy không thoát được!”
Kiều Lân bệ hạ đã áp dụng thế tiến công! Nhưng Tiểu Ngư sao có khả năng bị ăn đến miệng nhanh như thế được. Tui nói đó là si tâm vọng tưởng thôi!