Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 85: Chương 85: Khai Trương Tiệc Thịt Heo




CHƯƠNG 85, KHAI TRƯƠNG TIỆC THỊT HEO

Thật ra, cái gọi là chấp nhất với mỹ thực, hẳn cũng giống như chấp nhất trong tình cảm.

Ăn cơm trưa xong, hai người vào trò chơi, phát hiện Hồng Điệp Tri Thu đã onl game rồi. Theo lý thuyết, hắn bây giờ đã tới thành phố Z, hẳn không phải đang giáp mặt với người nhà Trình Đại Hổ sao? Không thì cũng là đang nghỉ ngơi, sao lại lên trò chơi? Kiều Lân lập tức hỏi.

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Chú sao lại onl game? Chuyện sao rồi?

Hồng Điệp Tri Thu: Tối nay tôi mới gặp cha hắn, bây giờ hắn tới công ty báo ông ấy biết trước. Tôi ở khách sạn nhàn quá, nên lên game xem chút.

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Chú ở khách sạn? Hắn không dẫn chú tới nhà à?

Hồng Điệp Tri Thu: Tôi sao phải ở nhà hắn. Hắn vui không được, tôi cũng không vui. Khi trước hắn thích con gái, tự dưng dắt về một thằng đàn ông còn bảo muốn kết hôn, cha hắn nghĩ thế nào còn chưa biết, tôi nếu bước vào nhà hắn, đi ra đi vô cũng thấy xấu hổ.

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Mấy ngày trước hắn tìm cậu, còn chưa nói với ông ta à?

Hồng Điệp Tri Thu: Nói miệng thôi, cũng chưa nói rõ ràng lắm. Dù sao cũng là chuyện chung thân đại sự, tôi mong hắn cẩn trọng, nhất định phải để cha hắn chấp nhận trong lòng. Tôi cũng không phải tìm không được bạn đời, nhưng tôi không muốn gia đình thuận ngoài ghét trong. Cậu sao? Tiểu Ngư hôm qua không khó ở chứ?

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Ê ê ê! Nói cứ như bà xã tôi là thứ gì ấy. Đương nhiên không khó ở gì, buổi chiều tụi này còn làm rượu nho nữa. Lúc ăn tết cậu nhớ về uống.

Hồng Điệp Tri Thu: Chú nghĩ xa quá. Chú yên tâm, dù tôi và Trình Đại Hổ thật sự bên nhau, tôi cũng sẽ về nhà. Đúng rồi, tôi mới nói chuyện đi làng du lịch suối nước nóng với bọn Tiểu Hồng, mấy cổ vô cùng hưởng ứng. Còn tửu lâu tôi cũng đã sắp xếp gần xong rồi, giờ không biết nên chọn thuê cấp bậc nào mới thích hợp.

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Dựa theo tính tình Tiểu Ngư, lớn quá nhất định không được, nhỏ quá tôi lại không muốn. Vậy chọn cấp ba đi, không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ. Thuê xong thì hỏi mấy người ngoài bang mình có muốn gửi bán ngoài hay không, để dành Tiểu Ngư hai quầy là được, mấy cái khác thì đem cho thuê, giá ngang bên Thiên Ngoại Phi Tiên đi, cũng không lỗ vốn. Giá tăng giá giảm khó nói rõ được, cậu biết đấy.

Hồng Điệp Tri Thu: Biết rồi. Tên đại gian thương chú thật là cuồng dại, vì theo đuổi vợ mà không tiếc bỏ lơ chuyện làm ăn.

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Theo đuổi gì chứ! Bà xã tôi đây đã vào tay rồi. Đêm qua hai ta ân ái triền miên, vừa nhớ lại trẫm liền phấn chấn hẳn ra!

Hồng Điệp Tri Thu: !!! Đệt! Vào tay rồi! Tên đần chú không làm bị thương Tiểu Ngư chứ? Tôi thấy cậu nhỏ cũng onl game.

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Kỹ thuật của trẫm, sao có thể khiến vợ nhà bị thương được!

Hồng Điệp Tri Thu:  Tôi thấy là thể tích tăm xỉa răng, ra sức bao nhiêu cũng không làm đau được thì có!

Trẫm Tâm Thậm Hỉ: Cút! Thứ tuyệt bức vĩ đại của trẫm mạnh mẽ hơn cái con hổ ủ rũ nhà các ngươi gấp trăm lần!

Hồng Điệp Tri Thu:  Chắc gì, Đại Hổ nhà chúng ta rất…. Đệt! Bị chú mày lừa rồi, tôi sao phải nói chuyện này với chú. Biến ngay! Tôi đi thuê cửa hàng.

Nhìn Kiều Lân tủm tỉm thu chưởng cơ về, Tiểu Ngư tiếp tục nghiêng đầu dọn mấy thứ trong hành trang, vừa hỏi: “Anh cười gì thế? Khâu đại ca với Trình Đại Hổ sao rồi? Có phải cha Trình Đại Hổ rất thích Khâu đại ca không?”

Kiều Lân nói: “Tiểu Thu nói nó không ở nhà Trình Đại Hổ, giờ đang ở khách sạn. Chúng ta đừng nói tới bọn họ nữa, Tiểu Thu giờ đang mướn tửu lâu cho bang chúng ta, em nghĩ xem, nên đặt tên gì mới được?”

Tiểu Ngư nhất thời liền ngây ngẩn cả người: “Anh không phải bảo thuê tửu lâu không phù hợp sao? Sao lại còn đi làm?”

Kiều Lân cười nói: “Vì em đó. Tay nghề vợ anh tốt như vậy, sao có thể lưu lạc đến độ chỉ nấu cho bọn tham ăn mặt đần trong bang được. Tất nhiên là phải làm đầu bếp của một tửu lâu. Có điều bang hội chúng ta không lớn, cho nên tửu lâu chỉ có cấp ba, thuộc loại trung đẳng, tổng cộng gồm ba mươi quầy. Anh bảo Tiểu Thu để dành em hai quầy, vậy ngoại trừ người bang ta chúng, còn lại đều cho thuê, cũng không lỗ vốn. Đỡ cho sau này lại có người tranh quầy với em, gặp phải thú lạ như Dung Yêu thì làm sao giờ. Chồng em vốn đã khôi ngô phóng khoáng tướng tá oai phong mà.”

Tiểu Ngư nôn mửa: “Thật buồn nôn!”

Ông chủ Kiều lập tức giả bộ vô cùng khẩn trương: “Muốn ói? Sao thế, đêm qua chồng em còn chưa xuất thương vào trận, em đã có rồi? Vợ anh quả nhiên là thiên phú dị bẩm!”

“Xùy! Cút ngay! Đồ lưu manh!!” Tiểu Ngư xù lông tức khắc đấm một đấm. Lực sát thương vung tới không quá lớn, nhưng lực đạo vẫn có. “Anh nếu cứ nói… cái đó như thế, tôi sẽ không thèm để ý anh nữa!”

“Phốc!” Kiều Lân bật cười: “Được được được, không nói trắng ra là được. Nhưng đợi tới đêm động phòng của chúng ta, em muốn cũng không thể ngăn cản đâu.”

Tiểu Ngư liếc mắt khinh thường: “Bỏ đi!”

Kiều Lân lắc đầu: “Không được. Bà xã đại nhân còn chưa thưởng tên tiệm. Lát nữa Tiểu Thu hỏi, anh cũng không thể bảo nó đặt hai chữ “Bỏ đi” được!”

Tiểu Ngư cũng nhịn không được nở nụ cười: “Tôi đúng là đần mới đi tranh cãi với anh! Kệ anh, anh nghĩ tên là được rồi, tôi ghét nhất là nghĩ tên.” Cho nên dù tính là Ngư Tiểu Ngư này không phải hiểu lầm đi, nhưng mấy tên game hồi trước của cậu cũng đều gọi là Ngư…

Sờ sờ cằm, Kiều Lân đắn đo ba chữ: “Ngư Nhân cư được không?”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Còn lễ cá tháng tư đấy!”

(Cá tháng tư là Ngư Nhân tiết = =|||)

“Ngư Nhân cư hay cá tháng tư cũng là tên. Chữ “Ngư” là tên trong ID game em, nó nhất định phải dùng rồi. Nghe nói ngư nhân trôi nổi trên sông nước Giang Hà ăn rất ngon, cho nên gọi là Ngư Nhân cư cũng rất tốt. Lại còn tương tư như ngày cá tháng tư mà em nói, hiệu quả quảng cáo tất sẽ không tồi. Em không biết là, chỉ cần đặc điểm dễ nhớ này thôi, chúng ta đã thắng về mặt tên tuổi rồi sao?” Ông chủ Kiều vì tên mình nghĩ ra mà biện bạch.

Tiểu Ngư suy nghĩ hồi lâu, cũng gật đầu: “Ừ. Nghe anh nói thế thật đúng là rất không tồi. Thế tại sao không thêm tên của anh?”

Ông chủ Kiều cười to: “Hai chữ Ngư Lân đứng cùng một chỗ, em nghĩ sẽ có ai tiến vào ăn à?”

Tiểu Ngư lúc này mới phát giác chữ cuối cùng của tên hai người họ đặt cạnh nhau, nếu tên mình đứng trước thì quả rất 囧.

Chuyện mở tửu lâu đã quyết định, Tiểu Ngư thật ra cũng rất vui. Có quầy riêng có thể tự kiếm tiền, cậu dù bận rộn cũng có thể thuê người khác kiếm lời, ngẫm đi ngẫm lại cũng không thấy thiệt. Hơn nữa, bọn họ cho thuê là tửu lâu cấp ba, bên ngoài nhìn chỉ có một tầng, nhưng cũng được chia thành sân trước sân sau, sâu sau còn có phòng bếp phòng ngủ. Ngoài chỗ NPC tiểu nhị chưởng quỹ ở, bốn gian phòng ngủ còn lại có thể làm chỗ cho người trong bang dừng chân, cộng thêm hai gian phòng bếp nhỏ có thể dùng, xem đây là nhà cũng không khác biệt gì. So với dinh đại trạch trong lãnh địa, nơi này lại mang cảm giác ấm áp hơn.

Có tửu lâu tất sẽ có hoạt động chúc mừng khai trương. Quy mô nhỏ thì càng phải bỏ nhiều công sức về mặt tuyên truyền. Qua cuộc điều tra của Hồng Điệp Tri Thu và Phiên Gia Hồng, trong bang tổng cộng có chín người muốn gửi bán đồ ăn mình nấu. Thật ra menu đồ ăn hệ thống cấp bậc Ngự dụng tiêu thụ cũng không tồi, đó đều là mấy thứ phải mang theo khi đánh phó bản.

Bởi vì phải gửi bán đồ ăn, nên cần phải chuẩn bị trước vài ngày trò chơi. Tiểu Ngư trừ bỏ phải chuẩn bị mấy món gửi bán, Kiều Lân còn đề nghị cậu chuẩn bị thêm một bàn tiệc đãi khách để mọi người thưởng thức miễn phí, Thứ nhất, đây là phương pháp tốt nhất để thể hiện tay nghề của Tiểu Ngư, thứ hai, thưởng thức miễn phí là thủ đoạn tuyên truyền rất hữu hiệu. Phải biết ai ai cũng tham của rẻ của hời, mà Kiều Lân lại tin rằng, tay nghề Tiểu Ngư Nhi nhà mình tuyệt đối sẽ khiến người ta ăn một lần lại muốn nếm thêm lần hai.

Tiểu Ngư onl trò chơi không nhiều lắm, cho nên nguyên liệu nấu ăn trong hành trang cũng chẳng bao nhiêu. Thứ duy nhất có thể bày ra bàn lớn chính là xác con BOSS nọ. Cậu cũng không định rủ Kiều Lân ra bên ngoài đánh quái bào đinh thêm, đến lúc đó còn phải chạy tới chạy lui, vì thế cậu hỏi: “Lân, anh nghĩ tôi lấy con heo ấy làm trư yến thì thế nào? Dùng các bộ vị trên con heo làm ra những món khác biệt. Ăn thử mà, người đến cũng ăn có một chút, toàn là thịt cũng sẽ không thấy ngấy.”

Kiều Lân lập tức gật đầu: “Anh cũng định vậy. Có điều vất vả em rồi, để anh giúp em làm vài món đi.”

Tiểu Ngư đồng ý ngay: “Được, chân giò thuộc về anh, chân cũng do anh làm, đầu heo cũng quy cho anh, ờ… Nhưng tai heo lưỡi heo là của tôi!”

Ông chủ Kiều tuyệt không dị nghị: “Được. Em nói gì chính là cái đấy, chỉ cần cuối cùng em thuộc về anh là được.”

Tiểu Ngư vừa nghe còn chưa phản ứng kịp, chốc lát hiểu được liền nhanh chóng húc đầu tới bả vai Kiều Lân một cái: “Anh không chọc tôi một chút thì khó chịu phải không?”

Kiều Lân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tiểu Ngư: “Khó chịu chứ. Nếu không phải trong trò chơi, em đã có thể nhìn thấy biểu hiện khó chịu thực thể hóa của anh rồi.”

Cảm xúc vừa ngượng vừa giận vừa囧vừa ngọt ngào thật làm cho Tiểu Ngư muốn không đỏ mặt nóng rần cũng khó. Thật ra, từ cái đêm hai người hôn hôn nồng nàn ấy, toàn bộ tâm tư Tiểu Ngư đã đặt hết lên trên người Kiều Lân. Ngoài miệng tuy không được tự nhiên, trong bụng lại ngượng ngùng, nhưng cậu cảm thấy thế này thật tốt thật hạnh phúc. Cậu trước nay chưa từng yêu đương, cái gọi là trải nghiệm ban đầu bao giờ cũng mắc nghiện… “Lưu manh!”

Lưỡi heo hầm là một món ăn tuyệt mỹ. Dùng nước canh hầm hầm chín toàn bộ lưỡi heo đã rửa sạch, sau đó tắt lửa ngâm vài giờ. Tiếp đó lại đun sôi nước canh, mười phút sau vớt lưỡi heo ra thái miếng. Chỉ cần rải vài cọng rau thơm lên trên là có thể ăn không dứt miệng. Lưỡi heo vốn không quá lớn, nhưng mọi người đừng quên, đầu con BOSS này quả thật không nhỏ, cho nên đầu lưỡi tất nhiên sẽ không quá bé, xắt miếng xong, một dĩa bày năm miếng, vậy mà còn dư những hơn ba tổ. Đương nhiên, những miếng dư những ấy đều vào miệng Kiều Lân và Tiểu Ngư.

Rau trộn tai heo nhắm rượu thì lại càng là tuyệt phẩm. Vị giòn phối kèm vị chua cay vừa phải, ăn chung với cơm cũng là một lựa chọn tốt, quan trọng là ăn không ngán. Lấy gừng phiến và hành xắt cho vào rượu, đổ vào nồi nước trong nấu chín tai heo. Sau đó chuẩn bị tỏi giã và bột ngũ vị hương, ớt làm dầu ớt. Rồi xắt lá tỏi thành sợi, tỉa ớt thành sợi, tai heo cũng được xắt thành sợi thả cùng một chỗ, thêm muối, đường, giấm đỏ, giấm trắng và bột gà trộn đều là xong. Món rau trộn này, chắc chắn là ăn ngon khi nguội.

Sườn thì được Tiểu Ngư làm thành hai món. Một món là sườn heo chua ngọt vừa miệng, một món khác là sườn heo nướng mật ong. Phương pháp làm sườn heo nướng mật ong này cũng tương tự như món cánh gà nướng mật ong Tiểu Ngư làm hồi trước, chỉ là thay một loại nguyên liệu thôi, nhưng hương vị liền có khác biệt lớn. Kiều Lân ăn thử một miếng đầu lập tức đã bị vị mặn ngọt đậm đà chinh phục mất, lập tức muốn ngày mai về nông trường nhất định phải bảo Tiểu Ngư làm món này, anh phải ăn bù trong hiện thực, trong trò chơi chung quy vẫn cảm thấy có gì đó thiếu thiếu. Cảm giác ở đây hình thành từ số liệu, rất khó làm người ta tin rằng đây là sự thật. Tựa như cảm tình của anh đối với Tiểu Ngư vậy, gần gũi trong game rất hạnh phúc, nhưng dù sao cũng chỉ là một đống số liệu giao lưu giữa mạng lưới internet mà thôi. Anh phải tóm người nọ vào trong ***g ngực mình ở hiện thực, như thế mới an tâm được, như thế anh sẽ không sợ người nọ chạy mất. Kỳ thật, cái gọi là chấp nhất với mỹ thực, hẳn cũng giống như chấp nhất trong tình cảm đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lứa đôi hòa thuận, tự nhiên phải phân công rõ ràng. *đổ mồ hôi* Vẫn chưa ghi được hết các món heo. Chương sau tiếp tục. Có điều buổi chiều tui phải ra ngoài, truyện này lại không diếm hang, cho nên chắc mai phải dừng đỡ một ngày. Hôm sau tui sẽ đăng sớm một chút. Mọi người thứ lỗi nha. Haiz, dạo nay xương cổ khó chịu, hàng hiếm hai bên dùng hết rồi. Lệ ròng…

Lại nói tiếp. Mọi người đều có món mình thích ăn chứ?

Ngoài ra, tui từ hôm qua bấm không ra khung bình luận trả lời. Chẳng biết tại sao luôn. Khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.