Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 3: Chương 3: Phí Hỏi Đường Là Cái Quái Gì Thế?




CHƯƠNG 3: PHÍ HỎI ĐƯỜNG LÀ CÁI QUÁI GÌ THẾ?

Không cần cảm tạ, đưa tôi phí hỏi đường là tốt rồi!

Một đoàn ánh sáng chói mắt vụt qua, Vu Hiểu Ngu phát hiện mình đang ở trong một khu rừng. Xoay người lại nhìn xung quanh, tòa nhà với ngã tư đường đã biến mất không thấy tung tích, chỉ thấy một tấm bia đá có khắc chữ “Du Lâm thôn”. Sờ sờ tấm bia vài lần, không thấy có phản ứng gì, xem ra phải tự đi một đoạn vào.

Đầu tiên Hiểu Ngu chăm chú xem xét hành trang của mình. Tham tiền như cậu, vô luận thế nào cũng phải chỉnh lý tài sản trước đã, trong trò chơi sao, hiển nhiên không ngoại lệ.

Ở trong rừng xoay a xoay, tìm một nơi vắng vẻ mở ra hành trang, bên trong có một đống lớn bừa bộn. Cậu phát hiện một bản thuyết minh giống như bí tịch võ công, bắt đầu xem:

Hư Nghĩ Chưởng Cơ(máy cầm tay hư cấu) – phương tiện tán gẫu mật, thu và phát thư tín. [ngoại trừ bản thân không ai có thể sử dụng.]

Kiếm gỗ đào của tân thủ — vật phẩm trừ tà. Thuộc tính: Công kích vật lý 10-50. Công kích nguyên khí 10-50. [ra khỏi tân thủ thôn vật phẩm tự động tiêu hủy]

Đai lưng trữ vật – vật phẩm tùy thân, khảm được 99 trữ tàng thạch. Thuộc tính: Cất giữ 25, tân thủ trữ tàng thạch 1: +25. Lưu ý: duy nhất, Ghi chú: không thể tiêu hủy, không thể bán đi, không thể giao dịch (đai lưng vô hình)

Bao công cụ của tân thủ — sau khi mở ra lựa chọn một trong hai loại công cụ. [ra khỏi tân thủ thôn, Bao công cụ tự động tiêu hủy. Lấy ra công cụ, bao công cụ tự động tiêu hủy. Công cụ có thời hạn vĩnh cữu]

Bản đồ [Sơn Hà] – ghi lại thế giới Sơn Hà chính xác đến từng cành cây ngọn cỏ. Vật dụng chuẩn bị để hành tẩu giang hồ. Lưu ý: chỉ có một cái [mỗi lần chạm vào một thạch bi, hệ thống tự động hiện ra nội dung bản đồ]

Bánh bao thịt của Bao Nhị – bổ sung giá trị đói khát 100. Huyết lượng gia tăng 30%, hiệu quả trong 1 giờ. Lưu ý: chỉ có một cái [có thể sử dụng sau khi hoàn thành nhiệm vụ “Đến tân thủ thôn tìm Bao đại ca”]

Bao cải trắng – bổ sung giá trị đói khát 50. Bao Đại ở tân thủ thôn cung cấp miễn phí. Lưu ý: 50/99 [ra khỏi tân thủ thôn vật phẩm tự động tiêu hủy]

Nước sôi để nguội – bổ sung giá trị khát nước 50. Bao Đại ở tân thủ thôn cung cấp miễn phí. Lưu ý: 50/99 [ra khỏi tân thủ thôn vật phẩm tự động tiêu hủy]

Kim sang dược sơ cấp – bổ sung huyết lượng 120. Lưu ý: 50/99

Bách Linh lộ sơ cấp — bổ sung nguyên khí 120. Lưu ý: 50/99

Xem xong mấy thứ này, Vu Hiểu Ngu đã cơ bản hiểu được tình cảnh của mình.

Quá nghèo!

Sau khi rời khỏi tân thủ thôn, cần phải mua vũ khí mới. Thức ăn nước uống phải tự kiếm. Bản thân phải tìm được điểm truyền tống thì bản đồ mới hiển thị nội dung, cái này căn bản là gạt người có đúng không đúng không? Ngay cả một đồng cắc cũng không cấp, thật sự là keo kiệt đến nhân thần cộng phẫn! Không được, phải đòi tiền! Đòi tiền!

Loay hoay mang đai lưng trữ vật thiệt chắc, đeo Kiếm gỗ đào của tân thủ trên lưng, đem đống vật phẩm loạn thất bát tao gì đó bỏ vào trong đai lưng. Hiểu Ngu dựa theo phương pháp sử dụng trong bản hướng dẫn, buộc Hư Nghĩ Chưởng Cơ chặt vào tay trái, nhất thời trên ngón tay út trái liền xuất hiện một vòng hoa văn. Chỉ cần đụng vào hoa văn rồi mặc niệm trong lòng, một chưởng cơ bộ dạng sách buộc chỉ liền xuất hiện trước mặt. Thoạt nhìn giống màn hình máy tính bình thường, cách thao tác cũng thật dễ dàng, phía bên hông có thể lôi ra một bàn phím, cũng có thể trực tiếp viết tay ở mặt trên. Trừ bỏ liên lạc với người khác hay nhận bưu kiện hệ thống ở ngoài, cũng chỉ có một ít thông cáo của hệ thống và nhật báo [Sơn Hà]. Đương nhiên cũng có thể xem xét thuộc tính của bản thân, do người khác không thể nhìn thấy nên không phải lo là sẽ phá hư thị giác của người khác, hơn nữa nếu không nhìn màn hình, kỳ thật nhìn xa cùng với việc cầm quyển sách không khác biệt gì mấy. Kể ra cũng không tệ. Cậu vốn đã cảm thấy gọi hô xuyên không gian rất lừa tình rồi.

Gọi hệ thống, trong đầu lập tức xuất hiện một loạt các hạng mục làm cho Vu Hiểu Ngu gà mờ lần đầu tiên mò mẫm toàn tức võng du kinh sợ một phen. Bất quá rất nhanh liền bình tĩnh trở lại . Chọn thêm hảo hữu, viết ID của lão Nhị: Không Cho Sờ.

Hệ thống nhanh chóng truyền ra tin tức “Đối phương đã đồng ý thêm bạn làm hảo hữu”. Sau đó trước mặt cậu xuất hiện một loạt kí tự cùng với một đống dấu chấm than.

“Oắt con! Mày dám đến muộn hơn 2 tiếng! Muốn bị đập sao? ! ! ! ! Còn không mau nhận lỗi với các anh!!”

Vu Hiểu Ngu hắc tuyến vạn phần: “Tao ngủ dậy phải rửa mặt chải đầu, đói bụng phải ăn cơm, ăn xong rồi phải xem cách sử dụng mũ giáp, sau đó phải qua khu tân thủ thành lập nhân vật. Mày có biết NPC phiền phức bao nhiêu không?”

Không Cho Sờ: “Xem như mày lợi hại! Giờ ở tân thủ thôn sờ sờ quái làm quen một chút, xong rồi các anh trai sẽ đi đón mày, sau đó gia nhập bang hội. Trong tân thủ thôn không thể kéo người, tụi tao đi cũng vô ích.”

Ngư Tiểu Ngư: “Ờ. Tao cũng không định kêu bọn bây lại đây kéo. Vô bang hội và gì gì đó thì tính sau đi. Tao cũng không cần bọn bây đón, tao chỉ muốn hỏi là tiền tệ trong trò chơi này tính như thế nào?”

Không Cho Sờ: “1000 đồng là một bạc, 100 bạc là 1 vàng, 100 vàng là 1 bảo.”

Ngư Tiểu Ngư: “Vậy được rồi. Ba đứa tụi bây mỗi đứa cho tao 5 vàng đi. Cũng không nhiều lắm.”

Không Cho Sờ: “Nhiêu đó mà không nhiều? ! ! Cho mày 5 vàng là tốt lắm rồi! Không được cò kè mặc cả! Mày xài cũng không hết! Ra tân thủ thôn rồi nhớ thu bưu kiện. Trong tân thủ thôn cấm giao dịch hay lấy bưu kiện. Nhanh đi thăng cấp, đừng có lười biếng!”

Ngư Tiểu Ngư: “Biết rồi, quỳ an đi!! Nhớ gửi tiền đó.”

Không Cho Sờ: “Thằng nhóc thối! Đi thăng cấp nhanh, đến 15 cấp là có thể ra khỏi tân thủ thôn. Đến lúc đó các anh sẽ mang mày đi du lãm Sơn Hà, giúp mày tìm một cô vợ ngoan hiền!”

Ngư Tiểu Ngư: “Trừ vợ ra mày còn biết cái gì?! Cút mau cút mau!!”

Không Cho Sờ: “Anh lăn ngay đây, có điều anh đây muốn biểu đạt nội tâm sung sướng, tên nhân vật của chú em lần này rất có hỉ cảm đó nha ~”

Ngư Tiểu Ngư: “…”

Ngư Tiểu Ngư: “Tao cút đi vậy……”

Xem xét thuộc tính bản thân, Tiểu Ngư buồn bực, cấp bậc cư nhiên là 0, có cần phải vậy hay không, 0 cấp với 1 cấp chênh lệch rất lớn nha! Thôi, trước tiên nên tìm Bao Đại, hương vị bánh bao một chút cũng chưa mất, cất ở trên người thiệt kích thích vị giác.

Toàn tức võng du có đặc điểm lớn nhất chính là những vật thể bạn nhìn hay tiếp xúc đến đều được thiết kế rất chân thật, bộ dáng không khác gì trong thế giới thực. Rừng rậm, hoa cỏ, suối nước róc rách, tiếng chim líu lo. Thậm chí trong rừng từng ngọn cây cọng cỏ đều rất sống động. Vu Hiểu Ngu là một cậu nhỏ lười, thật sự lười nhưng cậu vốn thích ở ngoại ô, hoàn cảnh nơi đây khiến cậu thích đến nỗi không nói nên lời. Thật sạch sẽ, nhưng cũng thật thuần túy.

Từ tấm bia đá đến thôn trang là một con đường rừng không dài không ngắn. Ở rừng cây bên cạnh không thiếu người đang đi qua đi lại, hoặc là đang tìm kiếm các loại thực vật, thú nhỏ. Gà rừng, vịt hoang, thỏ hoang này đó đều là những động vật thường thấy. Tiểu Ngư còn thấy được mấy con rắn, làm cậu một thân nổi da gà, chạy nhanh ra xa. Đành chịu, tuy rằng cậu đã hai mươi tuổi, nhưng lại siêu cấp sợ hãi động vật không chân, trừ bỏ cua với tôm, nhiều chân cậu cũng sợ. Bản năng của sinh vật thuộc loại không thể chống cự, cho nên cậu một chút cũng chưa từng thấy có cái gì mà không dọa người.

Tại chỗ nối tiếp thôn trang và khu rừng, có một cây cầu gỗ vắt ngang qua. Có cầu liền tự nhiên có sông.

Sông không cạn lắm, nhưng trên thực tế không sâu. Mặt sông trong suốt có thể thấy các loại bèo đang sinh trưởng, còn có vài con cá bơi qua bơi lại. Trong mắt Tiểu Ngư, cá này có thể ăn được!

Đứng tần ngần quan sát con sông một lúc, cậu vừa định cất bước qua cầu thì thấy có một con cá chép dài gần 20cm đang tới gần. Tuy rằng có thể khẳng định cá chép không có biểu tình gì, nhưng giờ phút này, Tiểu Ngư cảm thấy con cá này đang khinh bỉ mình. Cho nên cậu quyết định, phải làm thịt nó! Nướng lên! Được rồi, cậu thừa nhận cậu đang muốn thử nướng cá.

Lấy kiếm gỗ đào sau lưng, Tiểu Ngư thập phần cẩn thận đi đến bờ sông. Phát hiện con cá chép cư nhiên không vì mình xuất hiện mà chạy trốn, trong lòng cậu vui vẻ, sau đó tay nâng kiếm lên… Phập, mũi kiếm trực tiếp đâm vào thân con cá. Nhất thời Tiểu Ngư nhận được 2 tin tức.

Thứ nhất: Kích sát [Du Ngư], kinh nghiệm +20, lịch duyệt +1.

Thứ hai: Chúc mừng người chơi “Ngư Tiểu Ngư” thăng cấp.

Cái gì??? Con cá chép đáng khinh này té ra là quái? Quái có thể ăn được không? Áp chế tâm tình thấp thỏm không yên, Tiểu Ngư dùng kiếm đem con cá đến dưới mũi mình ngửi ngửi. “Thật tanh.” Giống y như thật! Nhất thời kích động, cậu đem việc “con cá này là quái” vứt ra sau đầu, tiếp tục đâm! Không phải nghe nói trong trò chơi làm gì cũng được sao? Giết nhiều một tí, nói không chừng sau khi ra tân thủ thôn lại luyến tiếc muốn ăn, cá này còn có thể bổ sung giá trị đói khát nha. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngư nhét cá chép vào trong túi trữ vật, sau đó tiếp tục tìm kiếm con cá chép khác bự một chút.

Khiến cậu kinh hỉ là con cá này thật là quái. Giết một lần, kinh nghiệm với lịch duyệt đều tăng lên. Nhưng không có tiền đồng rơi xuống, khiến cậu thoáng có chút buồn bực. Đến khi cậu giết cá thăng lên 5 cấp, cảm thấy có chút mệt mỏi, vì thế cậu ngồi bên bờ, mở ra túi trữ vật, xem xem mình thu được bao nhiêu con cá. Kết quả thật ngoài dự kiến “Cái gì đây! ! ! Đều cùng là một loại cá sao mỗi con lại chiếm mất một ô? Lừa đảo! ! !” Nhìn số cá sắp lấp đầy hết túi trữ vật, Tiểu Ngư bắt đầu đau đầu.

Lại chú ý thấy giá trị đói khát, cư nhiên từ 100 giảm xuống 50. Quả nhiên là hoạt động nhiều có thể dễ dàng đói sao? Quên đi, vẫn là đi tìm Bao Đại, sau đó có thể ăn bánh bao!

Mang theo một thân ẩn ẩn mùi cá (đương nhiên là do Tiểu Ngư đồng học tự cảm thấy), Tiểu Ngư vào thôn.

Du Lâm thôn tuy là tân thủ thôn, nhưng NPC cũng rất đông. Thoạt nhìn giống như thôn trang bình thường, nam nữ già trẻ súc vật ruộng đất đầy đủ mọi thứ, ngay cả nông cư cũng có. Tiểu Ngư đối với nơi này có cảm giác thật thân thiết.

Tìm người? Dễ thôi. Không giống như trong trò chơi bàn phím có thể tự động tìm đường, vậy hỏi thăm. Vì thế Vu Hiểu Ngu đồng học “chặn lại” một vị đang đi tới thôn, ngốc hề hề hỏi thăm “Vị đại ca này, xin hỏi ngài biết Bao Đại ở đâu không?” Trong lòng còn nói thầm, đây là toàn tức trò chơi, người sao lại đẹp như thế! Thôn dân này mặc dù mặc đồ cũng không khác gì mình, nhưng khí chất này dung mạo này thân cao này dáng người đều không giống. Chẳng lẽ sau này còn có nhiệm vụ tìm hậu duệ lưu lạc dân gian linh tinh?

Khi Tiểu Ngư đang YY trong đầu, thôn dân cười ha hả trả lời: “Bao Đại sao, hắn bán bánh bao trong thôn chứ đâu.”

Tiểu Ngư hồi thần, NPC cười thật có hương vị! Hình dung như thế nào nha? Đúng rồi, đầy nam tính! Vì thế Tiểu Ngư đồng học không cam lòng yếu thế cũng giơ lên khuôn mặt tươi cười sáng lạn: “Cảm ơn đại ca ca!”

Thôn dân nhất thời sửng sốt, nhưng sau giây lát liền thay đổi thành một nụ cười đầy ý tứ: “Không cần cảm ơn. Đưa tôi phí hỏi đường là được rồi!”

Tiểu Ngư kinh sợ. Nhất thời vị NPC thôn dân dung mạo đang tươi cười bỗng chốc biến thành gian trá.

“Cái gì??? Hỏi đường mà còn muốn trả tiền? Đồ lửa đảo!!!”

Thôn dân nở nụ cười: “Nhìn cậu như vậy cũng biết là tân thủ không có tiền. Không sao, tôi đây vừa thấy cậu bắt được không ít cá, thế liền nướng mấy con cho tôi ăn là được, coi như là phí hỏi đường đi.”

Tiểu Ngư hắc tuyến chảy dài ba ngàn thước ||||||||. Chẳng lẽ đây là nhiệm vụ tân thủ trong truyền thuyết sao???

Tác giả có lời muốn nói: Woa hahahaha~~~

Cá tháng tư vui vẻ ~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.