CHƯƠNG 79, TÂM THAM ĂN KHÔNG THỂ KHÔNG BUÔNG
Tiểu Ngư thật sự là không nhịn cười không được. “Tiểu Cường huynh, nén bi thương.”
Một lần nữa đứng đúng vị trí, Kiều Lân một tiếng “Vô!” tức khắc nhanh chóng vọt tới gần BOSS, trong vòng ba giây đã cố định cừu hận trên người mình. Lúc này những người gần đấy mới tới gần, tấn công tới tiến công, buff liên tục rồi treo liên tục.
Có bàn tiệc và các loại đồ ăn dược vật BUFF, hiệu quả lần này rõ rang tốt hơn khi nãy rất nhiều. Mấu chốt là đã quen với hình thức công kích của BOSS, phương hướng né tránh của Càn Khôn Đại Na Di mới càng nhanh gọn thêm một ít, ấy một phần là do khi nãy tử vong rất đau, cô hoàn toàn không muốn chết, cũng không thể chết rồi lại chết liên tục cùng một nơi, nó nhất định sẽ ảnh hưởng lên uy danh của cô, tuy cô cũng biết mình chẳng có uy danh gì. Lau mồ hôi.
Hiện tại Tiểu Ngư và Thanh Ninh chủ yếu phụ trách bơm liên tục cho Giải Giáp và Trình Đại Hổ, do hai người họ không ở trong phạm vị BOSS công kích, cừu hận của BOSS cũng không đặt lên người bọn họ, nên bị quăng trúng một chiêu quần công rớt máu không chịu thê thảm như Huyền Âm. Hơn nữa, Tiểu Ngư và Thanh Ninh đã ăn dược gia tăng lượng trị liệu, vì thế hiệu quả trị liệu cũng tăng lên rõ rệt. Đương nhiên, tương đối mà nói, Hồng Điệp Tri Thu vẫn không thoải mái bao nhiêu, bởi vì Áp Dữ sẽ ngẫu nhiên vẫy đuôi tới người không chịu cừu hận đầu tiên, tuy cách khoảng cách mười thước, nhưng một khi công kích tới người khác, chỉ dựa bọn Tiểu Ngư cũng không xong. Cho nên khi đánh bản, trị liệu là vất vả nhất cực khổ nhất nha!
Rốt cuộc sau hai tiếng rưỡi gian khổ, mười người sức cùng lực tận sắp muốn điên đầu cuối cùng đã hạ gục được con BOSS. BOSS ngã xuống tập thể mười người cũng ngồi phịch xuống theo. Mặc dù thể lực không hạ thấp trong phó bản, không thể xuất hiện loại hình huống thể lực không thể chèo chống được nữa, nhưng về mặt tâm lý thì chịu không nổi! Loại khẩn trương cao độ này nếu duy trì quá dài, ai cũng sẽ có chút không dễ chịu.
Lưu Hành Gặp Trở Ngại ồn ào: “Khổ quá! Khi dưng khi không thiết kế con BOSS khó đánh vậy làm cái gì. Tui còn nghĩ sẽ rất nhẹ nhàng. Đệch, phục thiệt luôn, giờ mới là BOSS đầu tiên a! Biết rõ là còn dắt người mới vào bản, bình thường một chút thì chết sao?!”
Ý kiến Không Cho Sờ ra vẻ rất đúng trọng tâm: “BOSS công kích quá dày đặc, huyết lượng lại khá bình thường.”
Hồng Điệp Tri Thu nói rất trực tiếp: “Tại vì không max cấp, cho nên mới giảm DPS, thời gian đánh tự nhiên lâu. Tuy tốc độ công kích của BOSS xác thực rất cao, nhưng vị trí chạy có thể làm quen được. Bình thường cả đám chê mấy cái phó bản cứ bình bình, giờ có một cái hơi khó khăn, còn oán giận cái gì.”
Thanh Ninh liếc nhìn thanh kinh nghiệm, tuy khá buồn bực vì phó bản này thật sự không có tác dụng lớn với mình, nhưng đền đáp phong phú khiến cô rất thích: “Nhưng kinh nghiệm BOSS cho rất nhiều ha! Hơn tiểu bản năm người nhiều. Em lát nữa đánh thêm vài con tiểu quái là có thể lên cấp 71 rồi. Ha ha ha ha ha ha ha.”
Tiểu Ngư cũng vội vàng gõ kinh nghiệm của mình, phát hiện cư nhiên chỉ còn thiếu 0.2% là up cấp 58. “Tôi vậy mà thăng luôn hai cấp! Vậy chỗ này có 6 BOSS, có phải sau khi ra ngoài tôi trực tiếp qua luôn 60 không ha!!”
Kiều Lân cũng cảm thấy vui mừng. Bởi vì thành viên mới của Cẩm Lân đường không nhiều lắm, trong hai đoàn đội của bang lại không ai không max cấp, tự nhiên cũng sẽ không biết một BOSS ngã xuống được bao nhiêu điểm kinh nghiệm. Từ đây có thể thấy được, BOSS phó bản này sở dĩ khó khăn, hẳn là do chúng nó có lượng kinh nghiệm lớn có thể khiến những người chưa max cấp thăng cấp nhanh đi? Nếu như vậy, tất cả đều xem như hợp lý rồi.
Lúc bọn họ tiến bản là vào buổi sáng chín giờ rưỡi thời gian trò chơi, đợi đánh xong BOSS thứ nhất đã là sáu giờ chiều. Chuyện kế tiếp phải làm chắc chắn là tìm địa doanh nghỉ ngơi, bọn họ vốn không định bán sống bán chết đánh phó bản, chơi đùa vui vẻ mới chính là chủ ý của bọn họ. Đương nhiên, cũng không bài trừ lý do đã lâu thật lâu chưa từng tập trung đánh bản như thế này, cho nên cần một chút thời gian xoa dịu.
Địa doanh thứ hai ở trên đường thông qua BOSS thứ hai, mà bọn họ muốn tìm thấy địa doanh, nhất định phải tiếp tục đi tiếp, mà trước khi đi, sờ BOSS là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Tiểu Ngư ôm kỳ vọng của mọi người chìa tay ra sờ thi thể Áp Dữ, kết quả nhận được một chuỗi dài đồ vật quả nhiên không hề khiến đồng bọn thất vọng. Một bao cổ tay phòng ngự Quân Cơ cao cấp kim phẩm, thuộc tính không khác gì với bộ sáo trang cực phẩm trên người Kiều Lân và Trình Đại Hổ, chỉ là không có thuộc tính sáo trang. Thứ này rất hữu dụng với Giải Giáp trước nay vẫn theo con đường tấn công PVP, cho nên Kiều Lân trực tiếp chia bao cổ tay cho Giải Giáp Quy Điền. Một trâm cài độc hệ độc của Huyền Âm, tuy phẩm chất là quất sắc, nhưng thuộc tính lại tương đối không tồi, chẳng kém cái đang mang trên đầu em gái Càn Khôn mấy, nhưng hãy tin tưởng, các cô nàng luôn có nhu cầu mãnh liệt với các trang bị có vẻ ngoài mới mẻ, vì thế cô cầm không chút thẹn thùng. Mặt khác, cây thiên trượng Hiên Thiên của Đại Bi là thứ phế phẩm không dùng được, chỉ là cây trượng này có màu vàng sáng rực rỡ, vì thế mọi người không chọn phương thức quăng điểm vô dụng, mà là áp dụng một phương thức phân phối không thuộc hệ thống trò chơi – nhiều ra ít bị kéo búa bao. Mấy bạn hỏi tại sao bọn họ ngây thơ như vậy? Là tại Tiểu Bố Đinh đã nói: “Ui ui, quăng điểm chán phèo quá chừng, chúng ta tỷ thí thịt đối thịt một lần đi!” Thế là trong khi Tiểu Ngư đang ngẫm nghĩ tỷ thí thịt đối thịt này hình như có bao nhiêu không hài hòa thì mới biết rằng kỳ thật nó chính là nhiều ra ít bị và oẳn tù tì. Tiểu Ngư nhất thời chán nản.
Trang bị nhận được còn có một chiếc đai lưng công kích của Tịch Vân cốc và một hạp cơ quan của Đường môn. Tuy Không Cho Sờ và Lưu Hành Gặp Trở Ngại không cần, nhưng căn cứ theo chức nghiệp cũng phải phân phối trang bị môn phái tương ứng cho bọn họ. Ngoại trừ trang bị, Áp Dữ vẫn rất hào phóng. Mỗi người phân cho mười kim, Tiểu Ngư còn lấy được một khối Ngưu Hoàng phẩm chất quất sắc, hai thùng tinh cương.
Người bên ngoài đến chỉ có Trình Đại Hổ, Không Cho Sờ và Giải Giáp Quy Điền, mà ba người này nhất định sẽ không tranh giành thùng tinh cương cùng Ngưu Hoàng, cuối cùng ba thứ này đều được cho vào hành trang của ông chủ Kiều. Đương nhiên, quyền sử dụng cuối cùng đều thuộc về toàn thể Cẩm Lân đường.
Tay của Tiểu Ngư là đỏ đến hỗn loạn, điều này luôn được toàn thể đoàn viên thừa nhận. Danh hiệu “tay sờ BOSS cừ khôi” hoàn toàn xứng đáng với Ngư Tiểu Ngư đồng học. Nhưng tay sờ BOSS cừ khôi không phải là điều mà mọi người chờ mong nhất, cả đám ăn hàng lần này không ít người đều lén mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn yêu thích của mình, chính là để khi nghỉ ngơi để doanh địa có thể ăn được những món ngon Tiểu Ngư làm. Vì thế mọi người phải hiểu, đối với chuyện bọn họ nhất quyết phải tìm một địa doanh nghỉ ngơi chứ không phải tiếp tục đánh bản, căn bản là chỉ để muốn ăn thỏa sức mà thôi.
Con đường thông tới lão Nhị vẫn là một mảng rừng rậm, thế nhưng càng đi, lượng hơi nước dưới chân lại càng cao, gây cảm giác lầy lội cực kì khó chịu, huống chi không khí xung quanh cũng ngày càng ẩm thấp, hô hấp dần dà cũng càng không thoải mái. Mặc dù trong trò chơi không xuất hiện tượng sinh lý chảy mồ hôi này, nhưng do ngũ cảm gần với chân thật, cho nên trên tâm lý vẫn có thể cảm giác được cái loại nhầy nhụa dinh dính khó chịu này.
Khi bọn họ từng bước từng bước tiến vào trong rừng sâu, cô nàng Thanh Ninh chợt trông thấy tấm bia đá màu xám sậm dưới tầng đằng mạn ôm sát gốc đại thụ. Địa doanh thì tìm được rồi, nhưng mọi người lại trông thấy Hạt Tử và Ngô Công đang bò qua bò lại ở phía xa xa con đường nhỏ kia. Nhất là Tiểu Bố Đinh, cô bé giống như Tiểu Ngư vậy, đặc biệt e ngại côn trùng nhiều chân, rắn thì không, nhưng cái gì mà nhện, rết, bò cạp đều là tử địch của cô hết. “A a a a a !!! Thiết kế quá vô nhân tính!! Em muốn xin đổi người!!!”
Lưu Hành Gặp Trở Ngại sau khi biết bé shota mềm mại thật ra là nữ sinh, liền biểu hiện tương đối có phong phạm nam tử hán. “Không sao, Cường ca ở đây, ngày mai ra ngoài anh sẽ nghiền nát đám côn trùng cho em!”
Đối với Tiểu Cường đồng chí lâu lâu sẽ lên cơn điên mọi người đã sớm trơ mặt. Nhưng khi Càn Khôn vài lần bắt gặp nụ cười đồng bào đặc thù của Tiểu Bố Đinh xong, cô đã biết bé gái này chính là người cùng đạo. Cho nên đả kích Tiểu Cường đồng học vẫn là việc tất yếu. “Tiểu Cường bình thường cũng ôn nhu săn sóc với người khác như vậy.”
Thu được ánh mắt Càn Khôn, Tiểu Bố Đinh lập tức nở nụ cười: “Dạ! Anh Tiểu Cường tốt bụng như vậy, tương lai nhất định sẽ tìm được một tấm chồng tốt yêu thương anh ấy!”
“Phốc!” Tiểu Ngư thật sự là không nhịn cười không được. “Tiểu Cường huynh, nén bi thương.”
Lưu Hành Gặp Trở Ngại dùng ngón tay thủ sẵn hạp cơ quan bên hông mình, gảy “cách cách”. “Không có thiên lý!!!! Đàn bà con gái thế giới này không bao giờ có thể khiến tui tin tưởng được nữa!!!”
Thanh Ninh bình tĩnh tổng kết: “Cho nên làm gay mới là ý nghĩa cuộc đời mai sau của ông.”
Tiểu Cường huynh khóc ròng.
Bố cục địa doanh căn cứ theo độ lớn nhỏ của phó bản. Đây là phó bản mười người, cho nên phòng, cũng có thể nói là sơn động cũng có mười, nhưng so với phó bản năm người, lò sưởi tăng lên ba cái, diện tích khu dùng cơm bên ngoài cũng được mở rộng gấp ba, thoạt nhìn vẫn rất rộng rãi.
Mười người phân biệt lấy ra nguyên liệu nấu ăn mình mang theo, sau đó toàn bộ đều lựa chon cùng hưởng, cứ vậy sẽ không cần lại tiến hành giao dịch phiền phức. Chỉ là Tiểu Ngư nhìn thấy gà vịt cá rau quả tươi không kể hết, cậu thật lòng muốn quỳ luôn. “Tôi nói mấy vị, mấy vị dù thấy tôi đánh bản rất vô dụng cũng không thể tra tấn tôi lúc nghỉ ngơi như vậy chứ! Mấy thứ này nếu làm hết cho mấy vị, tôi thấy tôi tự chặt hai tay cho xong!” Nói xong quay đầu nhìn về phía Kiều Lân, nghiễm nhiên một bộ “tôi thật sự là chịu không nổi”.
Kiều Lân lập tức trừng mắt: “Cả lũ hầu như bệnh hết rồi phải không! Bà xã tôi là tới chơi game, chứ không phải tới nấu cơm!”
Không Cho Sờ bĩu môi: “Lão Tam, mày xem lão Tứ của chúng ta xem, bây giờ có ông xã đủ lông đủ cánh rồi. Lười bây giờ cũng có chỗ dựa nâng đỡ.”
Tiểu Ngư xoa thắt lưng: “Tôi không phải không muốn làm, nhưng mấy người làm quá! Tôi một lần chỉ có thể làm năm món! Làm cái gì thì tự mình bàn bạc đi! Món chính cũng tính trong đó đó.”
Giải Giáp Quy Điền cười nói: “Được rồi. Thằng nhóc mày là nghiêm túc với đồ ăn. Ý chúng ta là để mày làm cùng một lượt à? Không phải lấy ra cho mày ngồi chọn sao. Vả lại, chúng ta ở phó bản không nhất định là chỉ vài ngày đâu, mày nếu làm hết, vài ngày sau sống kiểu gì.”
Hồng Điệp Tri Thu trong lòng buồn cười, vội vàng ngoắc ngoắc: “Được rồi. Còn nói thì càng chậm, bàn bạc xem rốt cuộc muốn ăn gì.”
Trải qua thương nghị của mọi người, mọi người quyết định về sau bữa sáng mỗi ngày tự thân giải quyết, cơm trưa nếu nhất định muốn ăn thì lấy đồ ăn hệ thống. Tiểu Ngư chỉ phụ trách bốn món một cơm mỗi đêm tại địa doanh. Đương nhiên, toàn bộ thi thể có thể bào đinh trong phó bản đều thuộc về Tiểu Ngư. Sau đó chuyện kế tiếp Tiểu Ngư cần làm là: mì om thịt cừu, sườn heo sả ớt, thịt xào tỏi, cá mè luộc và gan xào hành tây.
Nhiệm vụ lớn nhất của bang chủ phu nhân thật ra chính là khiến nhóm ham ăn lại càng thêm ham ăn.