Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 19: Chương 19: Ứớc Pháp Tam Chương (Ba Điều Quy Ước)




CHƯƠNG 19, ỨỚC PHÁP TAM CHƯƠNG (BA ĐIỀU QUY ƯỚC)

Tôi ngay cái giấy chứng nhận đầu bếp trẻ tuổi còn chưa biết hình dáng thế nào. Đi cái búa!

Xuống giường hoạt động gân cốt một hồi, Tiểu Ngư xoay thân mới phát hiện chăn gối hỗn loạn lúc nãy trên giường đã được thu dọn hoàn toàn, cảm giác như được “lão mụ” chăm sóc vậy. Thật muốn thuê một cái như thế trong hiện thực a! ! ! “Anh bảo tài liệu tự chế bán ở hệ thống giao dịch không được giá lắm, vậy nên đi bán ở nơi nào?”

Kiều Lân đồng chí thật nghiêm túc trả lời vấn đề này của Tiểu Ngư, bảo trì hình tượng 1m85 cao lớn ổn trọng. “Sơn Hà là trò chơi rất xem trọng kỹ năng sinh hoạt. Tuy phần lớn người chơi hứng thú với việc xoát phó bản hay đánh chiến trường, nhưng có 30% người nguyện ý thu thập hoặc chế tác các thứ này nọ để kiếm tiền. Buôn bán có lời có thể mua trang bị tốt, đương nhiên xoát phó bản hay đánh chiến trường càng được gấp đôi. Cho nên, trừ bỏ hệ thống giao dịch, lục đại chủ thành đều có một tửu lâu do hệ thống mở ra, ngoài các quy định buôn bán thường gặp của hệ thống, còn có việc thay mặt ngoạn gia bán tài liệu tự chế. Nhưng mỗi lần gửi bán đều sẽ thu 5% thuế giao dịch.”

Tiểu Ngư tính toán hồi lâu, một trăm đồng bỏ đi 5% cậu vẫn có thể chấp nhận được, nhưng nếu thu ít hơn thì càng tốt. “Thế ngoại trừ hệ thống tửu lâu thì sao? Không thể tự mình mở quán à?”

Kiều Lân nở nụ cười: “Mở quán cũng có thể. Hai ngày 1 và ngày 15 trong tháng của trò chơi là ngày tụ hội, đường phố ở các đại chủ thành là khu vực mở quán, ai cũng có thể tới đó buôn bán. Mỗi một quầy hàng hệ thống chỉ lấy thuế 1 bạc. Nhưng trên cơ bản, trừ bỏ người chơi chuyên chú sinh hoạt, người mở quầy không nhiều. Quan trọng là lúc mở quán người không thể di động sang chỗ khác, chỉ được ngồi một chỗ, ngoại trừ việc xem chưởng cơ thì không làm được gì khác, nhàm chán muốn chết. Hơn nữa, lúc mở quán, vì người mua cùng người bán đối mặt với nhau, có thể trả giá. Nhưng nếu gửi bán cho cửa hàng thì không có khuyết điểm này.”

Tiểu Ngư gật gật đầu: “Hiểu rồi, xem ra mở quán là chuyện rảnh rỗi nhàm chán mới đi làm.”

“Kỳ thật, ở chợ phiên không bán đồ cao cấp gì mấy, ngoại trừ mấy tên rảnh đến đản đau đi treo cái giá cao để khoe khoang.”

“Uhm, thế bây giờ tôi phải tìm chỗ nào tốt một tí để bán đồ ăn đây.”

“Thật ra, ngoại trừ hệ thống giao dịch và tửu lâu còn có hai loại hình thức giao dịch, một là đặt hàng. Đây là kiểu khi có khách hàng thâm niên, người ta muốn ăn bao nhiêu thì mật để đặt làm bấy nhiêu, sau đó thu tiền. Cách này thích hợp nhất, hệ thống không thu phí. Loại khác là ngoạn gia đi thuê hoặc mua đứt hệ thống tửu lâu. Bình thường gửi bán tửu lâu như vậy chỉ lấy thuế từ 2% đến 3%. Có điều bọn họ chỉ chủ yếu gửi bán cho người trong bang hội, dù sao tửu lâu cũng có cấp bậc, số người có thể gửi bán vào không phải vô hạn.”

“Vậy Cẩm Lân Đường có tửu lâu không?”

Tiểu Ngư mắt sáng rực. Dù gì đi nữa thì bang chúng đại đa số đều là hệ sinh hoạt ngoạn gia nhàn tản, cộng thêm Bang chủ đệ tam tài phú toàn trò chơi, không mua tửu lâu là không hài hòa đi!

Kết quả Tiểu Ngư thất vọng rồi. Cẩm Lân Đường cũng có thể nói là Kiều Lân đồng chí căn bản không có ý tưởng mua tửu lâu kinh doanh. Lý do vô cùng khoa học. “Bang chúng ta không có tửu lâu. Tuy giá cả không cao, nhưng phải cần xử lý sổ sách, hàng năm phải nộp thuế cho triều đình, chính là hệ thống. Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là đầu bếp của Cẩm Lân Đường cấp bậc Ngự dụng có hơn hai mươi mấy người, nhưng không nhiều người làm thức ăn tự chế, hương vị cũng rất bình thường, kém xa cậu nhiều. Cậu mở quán bán cơm cũng hiểu, hương vị các món ăn của tửu lâu là trọng yếu nhất. Đồ ăn không ngon thì ai tới? Không ai tới thì phải bồi thường tiền.”

Tiểu Ngư hắc tuyến: “Vậy anh sao không chiêu mộ thêm vài đầu bếp tay nghề tốt a?”

Bang chủ bệ hạ nhún vai: “Không cần thiết. Huống chi, bang hội chúng ta ngoại trừ người chơi nhàn rỗi cũng không có cái gì xuất sắc. Tuyệt đại đa số tình nguyện đi chiến đấu thì bang hội càng cường đại, vậy việc xoát phó bản và vào chiến trường cần phải được chuẩn bị kỹ càng hơn, cho nên đầu bếp và dược sư trị liệu tốt đều là những người tài được tranh giành.”

Tiểu Ngư mở to hai mắt: “Tôi có phải có phải loại đó hay không?”

Kiều Lân cười, dùng sức xoa xoa đỉnh đầu Tiểu Ngư: “Cưng với trẫm đồng giường cộng chẩm, còn lo bị người khác cướp đi?”

“Đồng anh cái rắm, chẩm cái đầu anh!” Tiểu Ngư đồng học lúc này nhịn không được: “Hừm! Tôi bây giờ đặt ra ba điều quy ước! Thứ nhất, anh không được gọi tôi ái phi! Thứ hai, anh không được nói với người khác hai ta có… quan hệ gì gì đó, bởi vì căn bản là không có! Thứ ba, không cho anh cứ đột ngột dựa sát vào người tôi, tôi không quen! Thứ tư, không cho ôm eo! Thứ năm, không được xoa tóc! Thứ sáu…… A…… Chờ tôi nghĩ tới rồi sẽ báo cho anh biết!”

Bang chủ bệ hạ cười ha ha: “Vậy không được, cậu bảo ba điều quy ước, chúng ta chỉ có thể quy ước ba điều. Cậu sao lại nói đến cả điều thứ năm thứ sáu, vậy phải bớt đi hai điều. Chính cậu chọn, bằng không tôi không thèm tuân thủ đâu đó!”

Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Kiều Lân, sau đó trong lòng tính toán một lúc. Không được kêu ái phi là phải có, bằng không không thể ngẩng mặt lên được với đám người đáng sợ trong bang [Kỳ thật Tiểu Ngư bé cưng cậu cũng không ngẩng lên được]. Còn có, đương nhiên không thể để anh ta nói có quan hệ gì gì đó với mình, bằng không kết cục cũng như nhau! Đột ngột dựa sát vào nhau cũng rất dễ dàng tạo cho người khác hiểu lầm! Như vậy kết quả không phải đều giống như trên? Cân nhắc hồi lâu, hành vi ôm eo loại này chỉ xuất hiện một lần, trong phòng ngủ, không ai nhìn thấy được, tính nguy hại danh dự không lớn. Loại hành vị xoa xoa tóc tuy có tính “vũ nhục”, nhưng nguy hại thấp hơn những cái khác rất nhiều. Cuối cùng bé ngoan quyết định: “Vậy….. Ba điều cũng được!”

“Phốc” Kiều Lân thật sự nhẫn rất vất vả, cho nên khi nghe được câu nói ủy khuất của Tiểu Ngư xong, rốt cuộc cười ha ha. “Tốt! Trẫm đáp ứng ba điều quy ước của cưng.”

“Nhưng là để cho công bằng, cậu cũng phải đáp ứng tôi ba điều kiện mới được nha!” Kiều Lân mân mân môi.

“Anh người này thật không có thiên lý! Rõ ràng có thể làm ba điều đó rồi còn đòi tôi đáp ứng điều kiện của anh!”

Kiều Lân nhướng mi: “Cậu không đáp ứng thì tôi cũng có thể không đáp ứng.”

Tiểu Ngư trừng mắt: “Tiểu nhân vô lại! Được thôi! Nói nhanh! Nói xong tôi còn phải đi làm đồ ăn!”

Bang chủ bệ hạ nhếch miệng: “Ba điều của tôi rất đơn giản. Thứ nhất, không có sự cho phép của tôi cậu vĩnh viễn không được rời bang. Thứ hai, khi có người khi dễ cậu dù trong hiện thực hay trò chơi đều phải báo cho tôi biết đầu tiên. Thứ ba, những thứ cậu làm lúc luyện tập kỹ năng nấu nướng phải cung ứng làm phúc lợi bang hội, dành cho đoàn đội xoát phó bản. Đương nhiên tài liệu là do bang hội cung cấp. Thế nào?”

Có người cung cấp tài liệu cho mình luyện tập sao mà không đồng ý chứ! Tuy hệ thống cũng có thể bán thức ăn không tồi, nhưng điều kiện tiên quyết là mình phải tự tay tìm kiếm rất nhiều tài liệu a! Cho nên điều kiện thứ ba này rất có lợi cho mình. Như vậy không cần lãng phí thời gian thăng cấp do phải đi tìm nguyên liệu nấu ăn! Về phần phát sinh sự kiện cậu bị khi dễ, tỷ lệ phát sinh phi thường xa vời. Thứ nhất trong hiện thực cậu không có cơ hội tiếp xúc nhiều người lắm, thứ hai cậu không có hứng thú đánh nhau với ai nên hẳn không thể đắc tội với người khác, cho dù có phát sinh thì lập tức liền nói cho anh ấy biết, vậy cũng rất thoải mái. Nếu phải nói cho ba tên kia và Phùng đại tiểu thư biết, hết giận và vân vân là bước thứ hai, bước thứ nhất chính là phải nhận sự cười nhạo tẩy lễ của bọn họ. Còn việc không rời khỏi bang kia, thật sự không có gì khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn rời bang thì chính là cùng tên này xảy ra chuyện, đến lúc đó không cần mình nói anh ta cũng phải mở miệng. Cho nên tóm lại, ba điều này đối với mình là đại đại có lợi a! Tiểu Ngư ngốc ngốc gật đầu: “Thành giao! Mỗi người ba điều! !”

Có thể thấy cậu đã quên mất bản thân đang định cân nhắc điều thứ sáu là cái gì…

Tuy trò chơi đã hoạt động hơn một năm, nhưng bang hội đi thuê hoặc mua hệ thống tửu lâu thật sự rất ít, đếm trên đầu ngón tay. Trong đó, chuỗi cửa hàng ở lục đại chủ thành tất nhiên là của [Sơn Hà] đệ nhất bang Bá Long Trang. Dựa theo lời Kiều Lân, kiếm tiền trả tiền tửu lâu đối với bọn họ không quan trọng, quan trọng là mặt mũi. Dù sao ngoạn gia RMB trong bang quá nhiều, phân hội có hơn mười mấy cái, đầu bếp giỏi đương nhiên không thiếu. Cho dù không thể chống đỡ thu chi cân bằng ở tửu lâu, kim đoàn của người ta đánh đánh mấy trang bị cao cấp cũng dư dả rồi.

Còn có một bang hội sinh hoạt khác vô cùng thần bí trong [Sơn Hà]. Đừng xem bang hội của người ta chỉ có 50 người, tên tuổi rất vang dội. “Hiệp hội Ẩm thực Trung Quốc”. Nghe đồn bang chủ bang này chính là chủ nhà hàng năm sao kiêm đầu bếp chính, cho nên việc sử dụng tiền trong trò chơi không có áp lực gì. Hơn nữa, bang chúng trong bang trong hiện thực đều là đầu bếp không tồi, trong truyền thuyết, vị đứng đầu trong bang này giấy chứng nhận đầu bếp cao cấp cũng có. Cho nên, tuy chỉ có hai nhà tửu lâu ở Dương Châu và Yến Kinh nhưng kiếm tiền rất khá. Không có biện pháp, đồ ăn ngon không nơi nào không hoan nghênh.

Bên cạnh đó còn có hai bang hội khác đều đứng sau Bá Long Trang, lần lượt là bang hội đệ nhị và bang hội đệ tam, Tiếu Ngạo Giang Hồ và Bạch Hổ Đường. Hai bang hội này cũng có dây chuyền ở lục đại chủ thành. Vì sao? Đương nhiên là vì không thể đánh mất ba phần tiền. Bất quá tửu lâu của Bạch Hồ Đường là đặc sắc nhất, lợi nhuận kiếm được chiếm 3 phần tiền bang hội. Phải biết, bang chủ phu nhân Đường Gia bảo đại tiểu thư không chỉ thao tác dẫn đầu, trang bị thuộc hàng đầu bảng mà còn là một tay nghề làm món cay Tứ Xuyên không ai địch nổi. Cho nên món Tứ Xuyên này trở thành món chủ yếu lấy tiền ở tửu lâu Bạch Hổ Đường.

Qua giới thiệu của Kiều Lân, Tiểu Ngư mở ra bảng xếp hạng bang hội nhìn một hồi. Kết quả làm cậu có chút ngoài ý muốn. Bảng xếp hạng bang hội có hai danh sách. Thứ nhất là xếp hạng chiến tích quan trọng nhất, cũng chính là số liệu chủ yếu thể hiện người chơi nhận xét XX bang hội có bao nhiêu lợi hại. Cẩm Lân Đường căn bản không ở trong top 20 này, phải qua trang thứ ba, tại hàng thứ năm mươi mấy mới thấy được ba chữ quen thuộc. So với Phi Long bang còn sau một trang. Cái khác chính là xếp hạng tài phú bang hội, cậu phát hiện Cẩm Lân Đường cư nhiên không đứng trong hàng top 10, mà là vừa vặn đứng hàng thứ 11, mà đệ nhị bang hội tài phú chính là cái “Hiệp hội Ẩm thực Trung Quốc” kia. Bởi vậy, có thể thấy, trong trò chơi nếu có thể làm ăn khấm khá, quả thật có thể kiếm tiền a!

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tiểu Ngư, Kiều Lân thật muốn bật cười: “Xem xong có cảm tưởng gì?”

Tiểu Ngư nghi vấn: “Còn cần phải phát biểu cảm tưởng sao?”

Bang chủ bệ hạ nói: “Không hối hận bị tôi mời vào bang hội, không thể gia nhập Hiệp hội Ẩm thực?”

Tiểu Ngư liếc anh một cái: “Người đứng đầu trong đó cả chứng nhận đầu bếp cao cấp cũng có, tôi ngay cái giấy chứng nhận đầu bếp trẻ tuổi còn chưa biết hình dáng thế nào, đi cái búa! Nói nhiều như vậy làm gì, nhanh nhanh nói tôi biết đi chỗ nào bán đồ a! ! Sau đó còn phải gia nhập môn phái nữa. Gia nhập xong tôi phải log out, sắp đến giờ rồi!”

Nhìn thời gian hiện thực, quả thật có chút trễ. “Được rồi, chờ cậu làm xong, tôi mang cậu đi tửu lâu Bá Long Trang gửi bán.”

Tiểu Ngư nghiêng đầu: “A? Không phải anh bảo tửu lâu do ngoạn gia mở bình thường chỉ gửi bán cho bang hội bọn họ sao?”

Bệ hạ như trước bình tĩnh cười: “Bởi vì chúng ta không phải người chơi bình thường. Không có việc gì, đám thổ hào nhân sĩ vô đức Bá Long Trang kia còn muốn theo Cẩm Lân Đường lấy tài liệu và tinh thạch đó, mấy điểm mặt mũi ấy bọn họ cũng không thể không cho.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này có thể nhận thấy thuộc tính phức tạp của hoàng đế bệ hạ không?

Kỳ thật mọi người cũng đoán được. Nội dung kịch tình trong văn này không hòa hợp cao với nội dung JQ, hơn nữa văn này còn có một phần về cuộc sống hiện thực. Có điều khẳng định sẽ có rất nhiều nhiệm vụ kịch tính bất đồng trong trò chơi.

Bay đi ~~~

————–

Carmen: Thật sao, nhưng tui muốn xem JQ cơ :((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.