Võng Du Chi Hữu Chủng Nhĩ Biệt Bào | Có Gan Em Đừng Chạy!

Chương 42: Chương 42




An Thiếu Vũ | Aki

42 ☆、Gặp phụ huynh (2)

Tiếu Khắc không nghĩ tới Tiêu Vũ Khải vừa tiến lên đã bộc phát kỹ năng, chỉ có thế cố gắng quay sang hỏi thăm sức khoẻ ba Tiêu mẹ Tiêu. Cậu thấy ông chú cảnh vệ đứng sau lưng ba Tiêu khoa chân múa tay làm một cái dấu OK, xem ra là thành công giao nộp vũ khí cho Boss.

Ba Tiêu cũng coi như là vị Boss trầm ổn, bị một cái kỹ năng đùa giỡn của Tiêu Vũ Khải bắn trúng cũng không bị chọc giận, bình tĩnh gật đầu với Tiếu Khắc một cái, coi như là chào đón cậu.

“Các con đang nấu cơm à?” Mặc dù đứng trong phòng có thể ngửi được mùi thức ăn bay ra nhưng mẹ Tiêu vẫn hỏi với giọng hoài nghi.

“Chờ ba mẹ về ăn cơm.” Tiêu Vũ Khải nói xong kéo Tiếu Khắc vào bếp, để lại ba Tiêu mẹ Tiêu trố mắt nhìn nhau.

Một lúc sau ba Tiêu mẹ Tiêu mới quyết định rửa tay vào bàn ngồi, chờ dọn cơm.

Trong phòng bếp, Tiếu Khắc đưa hai đĩa cá ướp lạnh cho Tiêu Vũ Khải cầm. Rồi lại cắt thành bốn miễng nhỏ rồi thả vào nước dùng vớt ra, rưới nước sốt lên.

“Bê ra ngoài đi.” Tiếu Khắc đưa cái đĩa cho Tiêu Vũ Khải.

Tiêu Vũ Khải mặc dù không biết nấu ăn, nhưng cũng nhìn ra món ăn này không được cầu kỳ cho lắm, nhìn đĩa cá lo lắng hỏi: “Cái này có được không đó, mặc dù ba anh thích món ăn gia đình, nhưng cái này cũng đơn giản quá đi.”

Tiếu Khắc bỏ nồi xuống, khẽ mỉm cười nói: “Anh làm.”

Tiêu Vũ Khải bê cái đĩa lùi về sau hai bước: “Mục tiêu quan trọng của chúng mình bây giờ là đối ngoại, nội bộ mâu thuẫn, bây giờ chưa phải là lúc giải quyết.”

Tiếu Khắc nhún nhún vai, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Tiêu Vũ Khải, rửa sạch nồi niêu, bắt đầu làm gia vị cho cá hấp, nồi cá bên cạnh đã hấp xong rồi.

Bốn món ăn một món canh làm xong chưa tới mười giờ đã bê toàn bộ lên bàn, Tiếu Khắc và Tiêu Vũ Khải cùng ngồi vào bàn. Bây giờ tình hình trong phòng là như sau, bàn hình bầu dục, ba Tiêu ở giữa, bên trái là mẹ Tiêu, bên cạnh Tiêu mẫu là cảnh vệ. Bên phải ba Tiêu là Tiêu Vũ Khải, cạnh anh là Tiếu Khắc.

Có thể nói, trên bàn này trừ mẹ Tieu ra những người còn lại đều là quân nhân hoặc đã từng là quân nhân. Một bàn năm người đều im lặng không tiếng động bắt đầu ăn cơm, trình độ yên tĩnh cùng tốc độ ăn cơm không khác gì phòng ăn trong quân đội.

Tiếu Khắc ở phương diện khác thì không dám cam đoan, nhưng đối với tài nấu nướng của mình rất tự tin. Cậu vừa dùng cơm vừa lén quan sát ba người còn lại, cũng không nhìn ra là thích thú, ngược lại có lúc còn cau mày một cái, làm tim Tiếu Khắc nảy thình thịch. Phản ứng của ba Tiêu thì càng làm cậu thất vọng, giống như ông chỉ ăn cơm cho no, đến nỗi mùi vị như thế nào cũng không quan tâm.

Mặc dù cuối cùng tất cả thức ăn trên bàn đều ăn hết, nhưng cảnh tượng này chẳng giống người một nhà ăn một bữa cơm trưa vui vẻ cùng nhau, giống như là có người dùng súng dí vào gáy mọi người, bắt phải ăn hết không thì sẽ cho bay đầu.

Nhìn mẹ Tiêu một chút, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn ba Tiêu một chút, mặt không biểu cảm, nhìn thêm Tiêu Vũ Khải, nhất định là con trai ruột của hai người, không sai.

Tiếu Khắc bây giờ chỉ hận không tìm được chỗ nào đó đấm cho Tiêu Vũ Khải hai cái thật đau. Ngay cả chiến lược cũng không có đã mang cậu đến khiêu chiến với Boss cấp bậc đầu lâu. Hai vị Boss này kỹ năng khác thì chưa thấy chứ kỹ năng im lặng quả là số một.

Sau khi ăn xong cơm trưa, ba Tiêu mẹ Tiêu chuyển đến phòng khách. Tiêu Vũ Khải vừa rửa bát vừa chỉ huy Tiếu Khắc bưng đĩa bánh nho ra, Tiếu Khắc đành phải chậm rãi bưng đĩa bánh xuống bàn uống nước.

Mẹ Tiêu cầm một miếng bánh cho vào miệng, bình luận: “Mùi vị không tệ.”

Ba Tiêu cầm một miếng cho vào miệng, nói một chữ: “Ừ.”

Ngay lập tức Tiếu Khắc cực kỳ hoài nghi tay nghề mình vẫn luôn tự tin. Cậu trở lại phòng bếp, hận không thể ôm Tiêu Vũ Khải nói, chúng ta về đi, đừng đánh Boss nữa. Nhưng nhìn bóng lưng Tiêu Vũ Khải nửa ngày, vẫn là thở dài, cầm một miếng bánh quy nướng lên đưa tới miệng Tiêu Vũ Khải.

Tiêu Vũ Khải bận rộn rử bát, lúc há miệng ăn bánh quy, mội chạm phải đầu ngón tay Tiếu Khắc, sau đó Tiêu Vũ Khải há miệng lần thứ hai, cắn cả bánh lẫn tay Tiếu Khắc. Tiêu Khắc giơ tay trái lên, bóp hai gò má Tiêu Vũ Khải, rút ngón tay ra.

“Tần suất bạo lực gia đình của em ngày càng tăng.” Tiêu Vũ Khải vừa nhai vừa nói.

Tiếu Khắc buông tay ra cũng không nói gì, cầm túi trái cây bắt đầu rửa. Đến khi cậu và Tiêu Vũ Khải cùng ra khỏi bếp, mẹ Tiêu đã không còn ở phòng khách, ba Tiêu thì đang ngồi một mình trên ghế sa lông đọc báo.

Tiêu Vũ Khải kéo Tiếu Khắc về phòng mình, đóng cửa sổ lại, kéo rèm.

“Ôm em yêu ngủ trưa.” Tiêu Vũ Khải ôm ngang Tiếu Khắc ném lên giường, rồi cũng bò lên theo.

Tiếu Khắc cũng rất mệt, ngáp một cái xoay người nằm trên giường. Tối hôm qua không ngủ ngon, sáng nay lại dậy sớm, lăn qua lăn lại một buổi sáng, không đến ba phút câu đã ngủ say. Tiêu Vũ Khải nằm bên cạnh không chút buồn ngủ, chẳng qua nhìn gương mặt ngủ say của Tiếu Khắc ngẩn người.

Nghe tiếng thở đều đều của Tiếu Khắc, Tiêu Vũ Khải hôm trán cậu, hôn chóp mũi cậu, hôn môi cậu.

“Khụ khụ.”

Tiêu Vũ Khải vừa quay đầu liền thấy ba Tiêu lúng túng đứng cạnh cửa, Tiêu Vũ Khải làm động tác đừng lên tiếng, sau đó rón rén theo ra.

“Ba cứ làm khuôn mặt cứng ngắc như thế doạ vợ con thú vị lắm sao?” Tiêu Vũ Khải đóng cửa lại mới dám nói to hơn.

Ba Tiêu nhún nhún vai: “Chẳng lẽ không được? Thôi đi, chúng ta đều là sói, cần gì phải giả bộ dê.”

Tiêu Vũ Khải liếc nhìn cái đĩa trên bàn uống nước, rồi lại nhìn ba Tiêu ngồi trên ghế sa lông, cười hỏi: “Ba, tay nghề của vợ con thế nào?”

Ba Tiêu dương dương đắc ý nhìn Tiêu Vũ Khải một cái, đáp: “Cũng được, nhưng không bằng tay nghề của vợ ba.”

Tiễu Vũ Khải bĩu môi một cái, không tranh luận với ông già, cầm lên cái đĩa không còn sót lại cái gì: “Còn có bánh sơn trà chua ngọt Tiếu Khắc tự tay làm đó, muốn ăn không?”

“Miếng nhỏ thôi, ba lớn tuổi rồi, răng không chịu được.”

“Thằng nhóc nhà họ Tiêu, sao lúc đó lại bị khai trừ khỏi quân đội?” Ba Tiêu hỏi.

“Những chuyện như vậy trong quân đội, ba còn rõ hơn con.” Tiêu Vũ Khải cũng không trả lời vẫn đề ngay mà ném lại cho ba Tiêu.

Ba Tiêu thở dài, dường như là rất xúc động: “Con làm ba làm sao mà ăn nói với lão Tiếu đây, ông ấy nhờ ta chăm sóc con trai mình, con nhìn con chăm sóc đến mức mang về nhà luôn.”

“Nếu như ba muốn vậy, chuyện Tiếu Khắc là hay đã không phải chuyện gì khó nói trong nhà họ Tiếu, để cho ông ấy tìm một người không biết bất cứ lúc nào cũng có thể lừa gạt tình cảm của Tiếu Khắc, còn không bằng tìm con, môn đăng hộ đối, đàn ông tốt của thời đại.”

“Không biết xấu hổ.” Đây là đánh giá của ba Tiêu sau khi nghe Tiêu Vũ Khải nói, nhưng sắc mặt ông cũng tốt hơn nhiều.

Khi Tiếu Khắc tỉnh lại đã là hai giờ chiều, ánh mặt trời bên ngoài đã không còn quá gắt. Tiêu Vũ Khải không có bên cạnh, Tiếu Khắc duỗi người ngồi dậy, mở cửa phòng ra thì thấy ba Tiêu và Tiêu Vũ Khải đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách nói chuyện phiếm, không khí thoải mái khác hẳn lúc trước.

Tiêu Vũ Khải gọi Tiếu Khắc qua, đưa cậu một cốc trà, Tiếu Khắc không biết gì về trà, chỉ thấy trà này rất thơm.

“Có hứng đọ sức một chút không?”

“Đọ sức?” Tiếu Khắc rất lâu rồi chưa có hoạt động tay chân, nghe Tiêu Vũ Khải đề nghị, ánh mắt cũng sáng lên.

Ba Tiêu, Tiêu Vũ Khải và Tiếu Khắc ba người đi tới một võ quán Thái quyền gần đó. Bởi vì những năm gần đây những môn võ thuật ở Trung Quốc vô cùng phổ biến, cho nên thành phố H có không ít võ quán như vậy. Tiêu Vũ Khải cũng lười đi chỗ khác, nên chọn võ quán gần nhà.

Kỹ năng vật lộn tự do của Tiêu Vũ Khải thì không cần nói, trừ khi Tiêu Vũ Khải nhường cho hoặc Tiếu Khắc dùng tiểu xảo, nếu không Tiếu Khắc căn bản không thể đánh bại Tiêu Vũ Khải. Đến lượt ba Tiêu, không ngờ rằng ba Tiêu tuy đã lớn tuổi nhưng cũng là cao thủ trong mặt này. Nếu không phải ba Tiêu đã hơn năm mươi tuổi, Tiếu Khắc cảm thấy cậu đã thua dưới tay ông. Ba người đánh hồi lâu, cho đến khi nằm đuỗn trên sàn không thở nổi.

“Thằng nhóc thân thủ tốt đó, lão già này có tuổi rồi, đánh không nổi, nhưng vẫn có mấy câu muốn nói. Ở trong quân đội, quan trọng nhất chính là học được sự gan dạ, có loại gan dạ này, cho dù không ở trong quân đội, làm việc khác cũng sẽ giúp nhóc được lợi. Nếu như nhóc đã học được loại gan dạ này, vậy rời khỏi quân đội cũng sẽ không còn gì tiếc nuối. Trừ nhà ra, nơi nào cũng không để cho nhóc ở lại cả đời, chúng ta đều phải đi, chẳng qua cách thức không giống nhau mà thôi. Cuối cùng, chào mừng con trở thành thành viên của gia đình ta, con trai.”

Nắng chiều xuyên vào từ ngoài cửa sổ võ quán, ba người chậm rãi ngồi dậy.

“Chúng ta về ăn cơm thôi.” Ba Tiêu nói.

“Tiếu Khắc, tối hôm nay em ăn nhiều một chút, mẹ anh nói, bà sẽ cho con rể mới vào cửa ăn sủi cảo.”

Trên đường về nhà, bóng ba người ba Tiêu, Tiêu Vũ Khải, Tiếu Khắc bị nắng chiều kéo dài ra. Trí nhớ Tiếu Khắc như trở về khi còn bé, mỗi ngày đi học để mẹ dắt tay, hai người đi trên đường về nhà, cả con đường bị nắng chiều chiếu vào như được trải một lớp kim loại màu đỏ.

Khi ba người về đến nhà, sủi cảo vừa được mang lên bàn. Mặc dù mẹ Tiêu vẫn không có vẻ mặt gì, nhưng bà toả ra một loại cảm giác ấm áp rất thật. Mẹ Tiêu cũng không phải không quen biểu đạt, mà là bà không có thói quen biểu hiện ra vẻ ôn hoà đó.

Trong bát Tiếu Khắc nhiều thêm một cái sủi cảo, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ Tiêu ngồi đối diện. Mẹ Tiêu dường như bị Tiếu Khắc nhìn có chút lúng túng, nói: “Con quá gầy, sẽ bị Vũ Khải bắt nạt.”

“Đúng vậy, em ăn nhiều một chút, mập lên chút, như vậy anh càng thích bắt nạt hơn.” Tiêu Vũ Khải trên bàn cơm lạnh nhạt nói một ít câu X ám chỉ cực mạnh, cười nhạt.

Tiếu Khắc ngồi đối diện suýt nghẹn, xoay người sang bên ôm ngực ho khan.

“Boss đánh được rồi, hay là chưa?” Tiêu Vũ Khải ngồi bên phó lái, hỏi Tiêu Vũ Khải đang lái xe.

Tiêu Vũ Khải mò trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa Tiếu Khắc: “Đánh Boss rơi ra một cặp nhẫ, thuốc tính như nhau, anh một em một.”

Tiếu Khắc mở hộp ra đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, nói: “Nhẫn tăng sức chịu đưng, đạo tặc có thể không cần.”

“Ai nói chiếc nhẫn này để tăng sức chịu đựng, thuộc tính của chiếc nhẫn này là tăng cảm giác an toàn và cảm giác hạnh phúc.” Tiêu Vũ Khải đỗ xe bên lề đường, buông tay lái quay sang bên Tiếu Khắc, nói nghiêm túc: “Chúng ta về nhà đi, không phải nhà em hay nhà anh mà là nhà của chúng ta.”

Tiếu Khắc cau mày không nói lời nào, cũng không tỏ thái độ, làm trong lòng Tiêu Vũ Khải đầy hoang mang. Nếu như lần này Tiếu Khắc vẫn không đồng ý, anh cũng không nghĩ ra cách nào nữa. Nhưng nhìn nét mặt Tiếu Khắc bây giờ cũng không giống giả vờ, chẳng lẽ mình còn có chỗ nào chưa nghĩ đến, em ấy còn có gì mà chưa mở lòng?

“Tiếu Khắc?” Tiêu Vũ Khải dè dặt gọi, rất sợ câu nói đầu tiên của Tiếu Khắc là từ chối anh.

“Anh nói…” Tiếu Khắc kéo dài âm điệu, Tiêu Vũ Khải ngừng, hồi lâu mới nghe thấy Tiếu Khắc nói tiếp: “ Tuần sau em chuyển đến, hay là tuần sau nữa, ai, thật là khó chọn.”

Tiêu Vũ Khải thở phào một hơi, vỗ một cái lên tay lái hét: “Tuần này tuần sau cái gì, tối nay luôn đi, đồ đạc nói sau!”

Hai người vừa về đến nhà, đèn còn chưa kịp bật đã đứng ở huyền quan ôm hôn, cởi quần áo đối phương.

Hơi thở Tiếu Khắc phả lên cổ Tiêu Vũ Khải, quyến rũ Tiêu Vũ Khải gần như đẩy ngã Tiếu Khắc lên sàn nhà ở huyền quan. Tiêu Vũ Khải hơi đẩy Tiếu Khắc ra, thanh âm trầm thấp: “Chúng ta vào phòng tắm.”

Tiếu Khắc đi vào phòng tắm nhưng phát hiện Tiêu Vũ Khải không theo vào, cậu mở vòi sen tắm trước. Phòng tắm vang lên tiếng mở cửa, Tiêu Vũ Khải xoạch một tiếng kéo cửa, ở trong hơi nước cho Tiếu Khắc một cái hôn thật sâu. Không biết là bởi vì nhiệt độ trong phòng tắm quá cao hay do kinh nghiệm của Tiếu Khắc chưa đủ, bị nụ hôn của Tiêu Vũ Khải làm nhũn cả chân. Đến khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện trên tay có thêm một thứ ———— còng tay.

“Tiêu Vũ Khải, mẹ nhà anh, muốn làm gì đấy!”

______________

Không ngờ mình lại tốc độ như thế, nhất định phải cho 1 like tự thưởng nhận ngày sinh nhật >v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.