CHƯƠNG 47: HEO À, HÔN MÔI CŨNG SẼ KHÔNG…
Editor| Jung Tiểu Kú
Mặc dù ngoài miệng Địch Vân không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Khi Tịch Lạc Ninh ngồi xem kịch bản, Địch Vân liền ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt lạnh lùng chằm chằm anh. May là Tịch Lạc Ninh đủ mạnh mẽ, hoàn toàn không có áp lực, một lúc thì đọc xong kịch bản.
Tổng thể mà nói, Địch Vân không hổ là tác giả nguyên tác, thể hiện tính cách của nhân vật một cách khá nổi bật. Chỉ là có một vài cảnh, đối thoại của các nhân vật không đủ sắc bén.
Tịch Lạc Ninh nói ý kiến của mình, vẫn là một bộ dạng chúng ta cùng giải quyết công việc chung.
Địch Vân khinh bỉ liếc anh. Trầm mặc nghe xong ý kiến của Tịch Lạc Ninh, dùng bút đỏ khoanh những chỗ cần sửa. Rất có thành ý.
Địch Vân không phải người không tiếp thu ý kiến đóng góp của người khác. Chỉ cần người kia nói đúng, anh ta cũng sẽ nghiêm túc lắng nghe và sửa chữa.
Tịch Lạc Ninh ngồi bên cạnh nhìn, người đàn ông nghiêm túc quả thật rất quyến rũ. Tịch Lạc Ninh không nhịn được hôn anh ta một cái.
Từ sau lần hôn nhau trong phòng làm việc của Địch Vân đó, thỉnh thoảng anh cũng chủ động kéo tay anh ta, hôn nhẹ đủ kiểu.
Tịch Lạc Ninh biết Địch Vân thích từ từ vun đắp tình cảm. Anh cũng rất hưởng thụ cảm giác ngọt ngào khi hai người ở chung như thế này. Tịch Lạc Ninh cười nói: “Anh nói chúng ta có phải rất có duyên hay không?”
Địch Vân mím chặt môi, nói: “Nghiệt duyên.”
Tịch Lạc Ninh cầm tay anh ta lên, cười nói: “Nghiệt duyên cũng là duyên.”
Địch Vân hôn anh một chút, nói: “Tôi đi viết kịch bản. Cậu cứ đi chơi game trước đi.”
Địch Vân không phải không thừa nhận, mình với Tịch Lạc Ninh thật sự là nghiệt duyên.
Thời còn đi học, anh ta với Tịch Lạc Ninh vì một tình huống ngoài ý muốn mà có quan hệ. Sau đó dây dưa qua lại chính là ba năm liền.
Khi Địch Vân chia tay với Tịch Lạc Ninh cũng rất không nỡ. Không phải không có tình cảm với nhau mà là hai người không thể ở chung được. Ai mà muốn một cuộc sống ngày nào cũng long trời lở đất chứ?
Hiện tại lại quấn quýt ở chung một chỗ, lại còn ở trên mạng gặp nhau, không phải nghiệt duyên thì còn là gì nữa?
Tịch Lạc Ninh theo Địch Vân lên tầng. Địch Vân viết kịch bản, anh đến phòng bên cạnh chơi game.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Hôm nay đi cái gì?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chiến trường đi, Vũ Trụ không có ở đây, đi SD rất khó.
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Vũ Trụ . . . Cách gọi rất xa lạ. Không phải nên gọi chồng à?
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cậu cho rằng ai cũng giống mình hả?
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Suất Suất thiếu nam, cưng lại hung dữ với người ta.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Há, tình huống chi đây?
Tịch Lạc Ninh thật sự kinh ngạc. Cũng mới chỉ bao lâu, hai người thế mà đã ở chung rất tốt rồi?
Shin – chan có chút năng lực nha. Trong lòng Tịch Lạc Ninh nghĩ vậy.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, quen là được rồi.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Thật sự đã lâu không được nghe những lời này rồi.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vậy rốt cuộc bao giờ hai người kết hôn?
[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Bọn ông là quan hệ vô cùng trong sáng nha. Bọn mi đừng có dùng đôi mắt sắc ma để dòm bọn ông.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Không được rồi. Muốn nôn quá!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Mời đi đường vòng, đừng ô nhiễm môi trường.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chiếp[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: gạt lệ Chị dâu chị phải làm chủ cho em. Suất Suất bội tình bạc nghĩa. Nhớ năm đó thằng cha này còn cùng giường chung gối với em …
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]:: –||| cùng giường chung gối!
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chỉ là đến nhà tên đó, ở tạm vài ngày mà thôi.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^^ Đó cũng là cùng giường chung gối rồi. Suất Suất, thế cưng thích người nào vậy?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiếu Tiếu, cưng vô cùng âm hiểm
Tịch Lạc Ninh đang nói chuyện vô cùng hăng say.
Khương Tá đột nhiên tới gõ cửa: “Ngài Tịch, có người tìm anh.” Hắn hiện tại hoàn toàn coi Tịch Lạc Ninh là một vị chủ nhân khác của căn nhà này. Suy nghĩ của Địch Vân hiện tại đã quá rõ ràng rồi.
“Vào đi.”
Văn Hữu đi theo Khương Tá vào phòng, nói với anh: “Ngài Tịch, đồ ngài cần đang ở ngoài cửa. Cần mang vào luôn cho ngài không ạ?”
Thứ anh chờ cuối cùng cũng đến rồi. Tâm trạng Tịch Lạc Ninh rất vui vẻ nói: “Không cần, chờ tôi 1 phút.”
Tịch Lạc Ninh xoay người chào tạm biệt bọn Shin – chan.
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Có chút việc, tôi chọn đi theo Tiếu Tiếu chút.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu chị rất không tốt nha. Bọn em đặc biệt giúp chị thăng cấp thế mà chị lại lẻn đi!!!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Có việc quan trọng
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Quan trọng như thế nào?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc về lâu về dài của chị dâu các người!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đại thần, mau tới đây. Trong nhà anh có biến rồi.
[Tổ đội] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: –||| Chị dâu, chị muốn đi xem mắt sao?
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sờ cằm Chị dâu đi tìm đại thần ha!
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui vô cùng ngạc nhiên!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đánh quái cho tôi (╰╯ )#
Tịch Lạc Ninh gửi tin xong, cũng không để ý đến đám người đó nữa. Quay qua đám người đang khuân đồ nói: “Mang đến phòng làm việc của Địch Vân đi.”
Tịch Lạc Ninh đẩy cửa đi vào, Địch Vân liền cau mày nói: “Không phải đã nói đừng làm phiền tôi sao?”
“Đem cho anh một ít đồ.”
Địch Vân có chút hứng thú, “Cái gì thế?”
“Nhìn sẽ biết.” Tịch Lạc Ninh chỉ huy đám người khuân đồ đặt ở bên cạnh, sau đó đuổi tất cả ra ngoài, ngồi xuống mở nắp rương ra, nói: “Anh cứ viết tiếp đi. Chờ chút nữa đến coi cũng được.”
Địch Vân thấy chuyện này rồi còn đâu tâm trí để viết nữa. Trực tiếp save lại, thu dọn một chút rồi đi qua bên đó.
Tịch Lạc Ninh tùy ý nhặt lên một thứ, đưa cho Địch Vân nói: “Anh xem chút đi. Đây là kịch bản tôi sưu tầm đó.”
“Kịch bản chuyển thể từ sách của tôi hả?” Địch Vân nghi ngờ nhìn anh.
Tịch Lạc Ninh có chút kinh ngạc. Anh chỉ tùy ý rút ra một quyển, không ngờ chính là kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết của Địch Vân. Nhưng anh không nói nhiều, chỉ nói: “Anh đọc trước một chút đi.”
Địch Vân lật giở quyển kịch bản, bên trên còn có rất nhiều chú thích, “Những ghi chú này là cậu làm hả?”
Tịch Lạc Ninh nói: “Ừ, hầu hết đều là suy nghĩ ngay lúc đó. Cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.”
Địch Vân có hứng thú, ngồi xổm xuống, lại chọn ra hai quyển nữa, nói: “Cùng lên tầng đọc sách đi. Tiện ăn thêm một chút gì đó?” Tịch Lạc Ninh đặc biệt kêu người mang những gì anh sưu tầm được đến đây tặng anh ta, trong lòng Địch Vân có chút hưởng thụ, nói chuyện cũng dịu dàng hơn ba phần.
“Tốt.”
“Phim cậu diễn cũng không tệ.” Địch Vân nhìn kịch bản, thình lình nói một câu.
Tịch Lạc Ninh ngẩn người, cười hỏi: “Anh xem qua phim của tôi hả?”
“Tôi sợ cậu sẽ hủy tiểu thuyết của mình.” Vẻ mặt Địch Vân cậu suy nghĩ nhiều rồi nói.
Tịch Lạc Ninh nháy mắt mấy cái, nói: “Có phải mê tôi rồi không?”
“Suy nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sự không mê tôi hả?”
Địch Vân ngẩng đầu nhìn anh, mắng: “Cậu rất phiền.” Thuận tay kéo Tịch Lạc Ninh lại, hôn sâu.
Hôn xong, Địch Vân vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi nói: “Cậu thật là một yêu tinh.”
Tịch Lạc Ninh cau mày: “Thích thì là thích. Không thẳng thắn chút được sao?”
“Suy nghĩ nhiều rồi.”
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, Địch Vân không được tự nhiên anh đã quen rồi.
Tốc độ đọc sách của Địch Vân rất nhanh, gấp hai lần của Tịch Lạc Ninh.
Địch Vân đọc mấy quyển kịch bản tương đối hay liền muốn tiếp tục viết.
“Không xem nữa à?” Tịch Lạc Ninh hỏi, chắc đã cho người đem cả gia sản qua đây rồi.
“Không cần.” Anh ta đã xem qua không ít kịch bản, đủ các thể loại. Tịch Lạc Ninh đặc biệt gọi người đưa tới những quyển anh tâm đắc nhất, phần lớn đều là kịch bản đã được anh chú thích.
“Tôi đi chơi game. Anh cứ từ từ viết đi.” Tịch Lạc Ninh một chút cũng không nóng nảy, tiến độ viết kịch bản của Địch Vân hoàn toàn vượt qua dự tính của anh. Chỉ sợ trước khi ký hợp đồng đã viết trước một ít rồi.
“Nếu muốn cậu có thể lưu lại. Nhưng đừng phát ra tiếng làm phiền tôi.” Địch Vân mặt không chút thay đổi nói.
Tịch Lạc Ninh dừng lại, cười nói: “Muốn tôi ở lại thì cứ nói thẳng ra.”
“Đừng luôn nghĩ nhiều như thế.” Địch Vân nói xong, tiện tay cầm hai quyển sách mình thích đưa cho Tịch Lạc Ninh, “Cậu có thể đọc sách nhưng không được phát ra tiếng.”
Tịch Lạc Ninh chọn lông mày, nhận sách, ngồi bên cạnh, mở ra từ từ đọc.
Bấm save văn bản, Địch Vân dựa vào ghế, theo thói quen nhéo nhéo sống mũi, nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
K
ể từ ngày đó, Địch Vân viết kịch bản, Tịch Lạc Ninh đều ở bên cạnh đọc sách. Sách Địch Vân có rất nhiều, đủ các thể loại. Tịch Lạc Ninh trước giờ không đọc tiểu thuyết cũng tìm được thú vị trong đó.
Tịch Lạc Ninh nghe vậy buông sách trong tay xuống, chuyển màn hình máy tính qua trước mặt mình, xem một lượt những gì Địch Vân vừa viết xong. Không thể không nói năng lực tiếp nhận của Địch Vân rất mạnh, cơ hồ đều hấp thụ được tất cả những ưu điểm trong những kịch bản đã từng xem qua.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy biên kịch Trầm Tiếu, người được coi là tốt nhất hiện nay, cũng không thể viết nên kịch bản hay như vậy.
Tịch Lạc Ninh thuận tay tắt máy tính, hỏi: “Chắc là cũng sắp viết xong rồi nhỉ?”
Địch Vân hơi thoáng châm chọc, nói: “Nếu như cậu không lãng phí thời gian của tôi, nhất định có thể viết xong trước hạn định.” Anh mỗi này đều bỏ ra chút thời gian để chơi game cùng Tịch Lạc Ninh.
“Bản thân không có năng lực, mời đừng đổ hết trách nhiệm lên người khác.” Tịch Lạc Ninh nhún nhún vai, khiêu khích nói.
Địch Vân há mồm như muốn nổi giận, nhưng dưới ánh mắt đùa cợt của Tịch Lạc Ninh, lập tức nhịn xuống, kéo Tịch Lạc Ninh đặt lên tường, hôn ngấu nghiến, cuối cùng còn nhằn nhằn môi anh như đang trừng phạt.
Tịch Lạc Ninh bị đau, nhăn chặt lông mày, mắng: “Heo à, hôn môi cũng không phải như vậy.”
“Hừ” Địch Vân hừ một tiếng, không để ý khiêu khích của Tịch Lạc Ninh, cũng không hề tức giận như anh muốn. Bởi vì lo cho cơ thể của Tịch Lạc Ninh, Địch Vân cố gắng giảm số lần tức giận của mình, thường xuyên nín nhịn đến mức ngực luôn buồn bực.
Hiện tại anh ta đã tìm được biện pháp giải quyết vấn đề này. Trong lòng không thoải mái, ôm Tịch Lạc Ninh, hôn sâu như đang trừng phạt, nội tâm lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
Tịch Lạc Ninh vuốt nhẹ đôi môi đang rần rần đau, trong lòng giận dữ. Nhìn về đôi môi trơn bong, lấp lánh mê người bởi vì còn lưu nước miếng của mình, cũng hôn ngấu nghiến tựa như đang trừng phạt.
Cuối cùng cũng học Địch Vân cắn môi anh ta để kết thúc nụ hôn này.
Địch Vân liếm chỗ môi bị cắn đau, lại ép Tịch Lạc Ninh vào tường, tiếp tục hôn sâu.
Anh tới em tới…
Hôn đến đầu lưỡi tê dần, cắn đến miệng vết thương trên môi đối phương bể ra, đến không còn chỗ nào lành lặn nữa mới kết thúc trò chơi trừng phạt bằng nụ hôn này.
Tịch Lạc Ninh liếm đôi môi đau nhức, thấy miệng Địch Vân chỗ nào cũng có vết thương, còn có chút máu, đôi môi thì sưng đỏ, nhìn vô cùng buồn cười, Tịch Lạc Ninh hừ lạnh nói: “Đáng đời.”
Địch Vân cúi đầu, ghé sát người Tịch Lạc Ninh, liếm liếm môi anh, thỏa mãn nói: “Trừ độc.”
“Cút.” Tịch Lạc Ninh trừng anh ta, lại tiếp tục cắn nữa.
Địch Vân đau đến nhíu chặt lông mày, “Yêu tinh nhẫn tâm.”
Tịch Lạc Ninh đắc ý huýt sáo.
Hai người bôi chút thuốc, người giúp việc thấy bộ dạng hai người có chút muốn mà không dám cười, khiến cho Tịch Lạc Ninh vốn rất để ý hình tượng chỉ có thể buồn bực trừng Địch Vân.
Bình thường cũng không có việc gì chính là sẽ làm mất hình tượng đó.
Lúc ăn cơm mới thấy đây quả là địa ngục trần gian. Môi đau, đầu lưỡi cũng đau, ăn cơm không khác gì bị tra tấn.
Tịch Lạc Ninh ăn bát cơm cũng không nuốt trôi, tức giận trừng Địch Vân, mắng: “Anh liền ngây thơ vậy đó.” Đi thẳng lên tầng chơi game.
Mặt Địch Vân tối sầm lại, ném đôi đũa đi, cũng đi theo lên tầng.
Mỗi người đều đi vào phòng làm việc của mình.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vũ Trụ Thần Thoại, cút tới Kính Hồ. Hôm nay nhất định sẽ xử lý anh!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Lại nữa rồi . . .
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Aiz!
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Aiz!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Tui đã quen thấy đại thần và chị dâu mỗi ngày login lại diễn một màn yêu nhau lắm cắn nhau đau.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Quen là được rồi.
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Đến rồi
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (╰╯ )#
Mấy hôm trước Địch Vân chú ý thân thể Tịch Lạc Ninh, số lần giận dữ giảm mạnh xuống, tức giận cũng chỉ tự hờn dỗi, Tịch Lạc Ninh vẫn cảm thấy thích thú nữa kìa.
Hai ngày sau, Địch Vân lộ nguyên hình.
Cái gì dịu dàng quan tâm cùng Địch Vân bắn đại bác cũng không tới. Hiện tại Địch Vân tìm được phương pháp giải quyết mới, chính là sử dụng bạo lực. Đã thế còn là bạo lực kèm sắc tình. Hôm nay đôi môi bị thương chính là chứng cứ hùng hồn nhất.
Chỉ là Tịch Lạc Ninh mắng cho một trận nữa mà thôi. Căn bản chẳng thay đổi gì cả! Tịch Lạc Ninh hung dữ nghĩ.
Tịch Lạc Ninh cũng từng phân cao thấp với Địch Vân. Mấy hôm trước còn giả vờ dịu dàng, lấy nhu thắng cương. Nhưng thế nào thì anh cũng không phải một người dịu dàng, không đến hai ngày liền mất hết sạch kiên nhẫn.
Đối với một Địch Vân độc miệng, cay nghiệt, mỗi ngày đều chỉ vì một vài chuyện lặt vặt mà hành hạ nhau, chỉ là đem mắng nhiếc nhau công khai, đập phá đồ đạc, một tiếng liền giết hai tiếng liền giết thành âm thầm so tài.
Thường thường cuối cùng đều là cả hai cùng thương tích đầy mình, không phân thắng bại. Mà hôm nay bị thương chính là cái miệng.
Mỗi ngày trôi qua náo loạn như vậy, cũng chỉ vì những chuyện lặt vặt mà cãi nhau, nhưng không được tự nhiên này rồi đến không được tự nhiên kia mà cố gắng, thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả.