CHƯƠNG 51: MÔI LƯỠI QUẤN QUÝT.
Editor: Jung Tiểu Kú
Môi lưỡi quấn quýt.
Hai người tựa hai con thú đang nổi điên, dùng sức xé rách quần áo đối phương, cho đến khi không còn bất cứ vật chắn giữa nào nữa.
Địch Vân kéo toàn bộ sách ở trên bàn xuống mặt đất, hơi dùng lực đặt Tịch Lạc Ninh lên mặt bàn, dùng cơ thể mình đè lên, để anh không thể nhúc nhích được. Lại đem chân đặt vào giữa hai chân anh, hơi nâng đầu gối lên cọ vào bờ mông Tịch Lạc Ninh, di chuyển như đang dụ dỗ người khác.
Tịch Lạc Ninh đang đắm chìm trong cơn sóng tình rốt cuộc phát hiện nguy cơ, hai mắt vì đã trầm mình trong *** còn chưa kịp tỉnh táo, giận dữ trừng Địch Vân, dùng sức giằng co.
“Lộn xộn cái gì?” Địch Vân có chút giận.
Tịch Lạc Ninh không đẩy Địch Vân ra được, trong lòng cũng rất giận, mắng: “Cút ngay cho tôi.” Anh không muốn ở mặt dưới.
Mặt Địch Vân thoáng cái đen xì, mở to hai mắt trừng Tịch Lạc Ninh.
Độ mềm dẻo của Tịch Lạc Ninh vẫn rất tốt, thấy Địch Vân một mực không nhúc nhích, không nói hai lời, nhấc chân, một phát câu lên đá vào ót của Địch Vân.
Mặt Địch Vân càng thêm đen: “Tịch. Lạc. Ninh!”
“Thả tôi ra!”
Sắc mặt Địch Vân vô cùng khó coi nhìn chằm chằm Tịch Lạc Ninh, cũng không buông anh ra, cả buổi mới cau mày nói: “Anh muốn thế nào!”
Tịch Lạc Ninh cũng nhíu mày theo, “Tôi muốn ở trên.”
“Không có khả năng.” Địch Vân không chút suy nghĩ nói.
Tịch Lạc Ninh thở dài. Anh vẫn luôn có cảm giác lo lắng. Nhưng lúc những gì lo lắng xuất hiện, trong lòng anh cũng vẫn như cũ không thể nói ra những buồn bực đó được.
Địch Vân cau mày nói: “Hôm nay cứ vậy đi.” Đại khái sớm đã chuẩn bị tư tưởng, sắc mặt Địch Vân dù rất khó nhìn nhưng không thật sự nổi giận.
Tịch Lạc Ninh thật vui mừng bĩu môi. Nhưng ngay sau đó lại ôm lấy Địch Vân, hôn lên cổ Địch Vân.
Hai người lấy tay giúp nhau giải quyết. Tịch Lạc Ninh cảm thấy Địch Vân cùng anh, cảm xúc rõ ràng không thích như lúc trước, có chăng cũng chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi.
Tịch Lạc Ninh tắm rửa, đổi quần áo khác rồi đi vào phòng làm việc.
Phòng làm việc vừa rồi bị làm lộn xộn đã được dọn dẹp rồi. Máy vi tính một lần nữa được để trên bàn, vẫn đang mở. Tất cả mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra. Nhưng Tịch Lạc Ninh biết, giữa bọn họ đã có một vết rách rồi.
Tịch Lạc Ninh rất phiền. Anh không tìm được cách nào để Địch Vân chịu ở mặt dưới. Cho nên vết rách này vẫn sẽ tiếp tục toét ra, càng ngày càng lớn, cuối cùng hai người sẽ trở lại đường cũ.
“Đứng ở cửa làm gì?” Địch Vân đột ngột xuất hiện ở phía sau anh.
Tịch Lạc Ninh giật mình, nói: “Không có gì.” Sau đó thuận tiện ngồi xuống vị trí của mình.
“Hôm nay dẫn cậu thăng lên 100 cấp. Sau đó sẽ đi phó bản mới.” Địch Vân không nói gì thêm, nhìn không ra vui buồn.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy Địch Vân thay đổi rất nhiều. Nếu vẫn là Địch Vân lúc trước, nhất định sẽ tức giận mà đập phá đồ đạc. Hoặc cứ thế không thèm để ý đến anh. Bây giờ lại không hề đổi sắc mặt nói chuyện phiếm với anh.
“Tại sao không nói gì.” Địch Vân có chút không vui nói.
Tịch Lạc Ninh hoàn hồn, thản nhiên nói: “Vào trò chơi rồi đây.”
Địch Vân hừ lạnh, không nói gì.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đại thần với chị dâu cùng lên cùng xuống, đây là có chuyện gì thế?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chẳng lẽ chị dâu và đại thần ở cùng một chỗ sao?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tâm linh tương thông a không hổ là vợ chồng gương mẫu.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cậu đều rất rỗi đúng không
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu ^^
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiếu Tiếu ^^
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: –||| Có loại cảm giác thật khó nói nha
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui cũng có cảm giác vầy đó
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vào đội đi chiến trường
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Giơ tay, cho em một suất. Tui sắp thăng lên 102 cấp rồi.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Khinh bỉ mi!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Động tác nhanh lên
Trước kia chỉ có Địch Vân dẫn anh thăng cấp. Tịch Lạc Ninh cũng thỉnh thoảng mới ra tay đánh quái.
Cũng sắp đi được phó bản mới rồi, Tịch Lạc Ninh rốt cuộc cũng có chút hứng thú, muốn tự mình đánh, tiện luyện tay luôn. Tránh cho sau này ngượng tay rồi mất mặt.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu hôm nay rất chịu khó!
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Nói vậy cũng đúng nha.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu vẫn luôn rất chịu khó mờ. Chỉ là sau khi ở chung một chỗ với đại thần, không tực chủ được mà dựa vào đại thần.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chiếp Gái Shin, hóa ra cưng cũng thông minh đó chứ.
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: (╰╯)# Tiếu Tiếu, lời này của cậu có ý gì thế?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cậu ta nói, chỉ số thông minh của cưng vẫn luôn dưới mức trung bình đó.
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –||| Chị dâu!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Hừ!
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Ngài tức giận gì thế?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Cậu cứ nói đi.
Quan hệ giữa Trầm Tiếu và anh cũng không tệ lắm, thế mà vẫn luôn gạt anh.
Không nói hắn ta hai câu, tại sao anh có thể thoái mái được chứ?
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Đại thần …
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hừ. Sớm biết đó là anh, buổi trưa tôi đã để anh đói bụng rồi.
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Hự. Cứ tưởng anh đã sớm biết là tôi rồi chứ
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Hừ.
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Biết anh là đại thần, tôi cùng rất ngạc nhiên. Không giống anh lắm. Đổ hồi hôi
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Nếu để người khác biết tôi chơi game, tôi sẽ ném anh ra núi hoang để anh làm người rừng!
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Chị dâu…
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Biết rõ tôi là ai còn dám kêu bậy!
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Không phải anh với Địch đại thần là quan hệ vậy sao?
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Vậy cũng phải gọi anh ta là chị dâu chứ (╰╯)#
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: /(ㄒoㄒ)/ Tui sợ đại thần giết người diệt khẩu lắm.
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Anh không sợ tôi giết người diệt khẩu hả!!!
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Chỉ là một cách gọi thôi mà!
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Anh để tôi gọi vậy thử xem?
[Mật] [Tiếu Nhi Bất Ngữ] nói với bạn: Được!
[Mật] Bạn nói với [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: (╰╯)#
Để anh gọi Trầm Tiếu là chị dâu không phải anh bị thiệt rồi sao!
Tịch Lạc Ninh có chút buồn bực. Thật sự là một lần sảy chân tiếc hận nghìn đời. Chỉ cần anh còn cùng một chỗ với Địch Vân, cách gọi này chỉ sợ sẽ bám dính lấy anh không thôi.
Ở trên mạng bị kêu như vậy anh có thể coi như đó là đùa giỡn, nhưng trong hiện thực vẫn bị kêu như vậy, nghe thế nào cũng không thể thoải mái được.
Cố gắng cày chiến trường hai giờ, kinh nghiệm rốt cuộc đủ rồi.
Sau một hồi bạch quang chói mắt, Tịch Lạc Ninh điều khiển nhân vật nhỏ bé múa trên màn hình một vòng.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu đang làm gì thế? Nhảy ballet?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Đầu óc Hoa Sen rốt cuộc làm sao mà lớn lên được.
[Tổ độ
i] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Thăng lên 100 cấp rồi cũng chẳng có gì đặc biệt!
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Hai số 0 kèm theo vị trí ba số khác nhau
[Tổ đội] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đây mới chính là cười đểu bậc nhất sao?
[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Ầy, Thật khó tin! Đại thần nói chuyện phiếm trong tổ đội. Chị dâu quả nhiên lợi hại.
[Tổ đội] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Gật đầu Lại có thể khiến đại thần vô cùng kiệm lời nói chuyện phiếm chứ!
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Lúc nào đi phó bản mới?
Địch Vân không trả lời mà nói chuyện trên kênh bang phái.
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chuẩn bị đi phó bản mới
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Chị dâu thăng lên 100 cấp rồi?
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ừ
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Nghe nói phó bản mới vô cùng đáng sợ!
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Gật đầu Nghe nói rất nhiều nhóm đi vào liền chết trận đi ra.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Đừng nói chuyện ghê rợn vậy chứ
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, chị biết tên của phó bản mới không?
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Cái tên kia cũng quá thiếu não luôn.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không phải là – sào huyệt của Dracula chứ?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Tại sao không phải là – pháo đài của Dracula chứ?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Trời mới biết. Trên diễn đàn đều đang kêu gào BF thật sự quá đáng sợ!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: BF?
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Tên gọi tắt của con dơi. Dracula không phải Vampire sao? Mà Vampire không phải con dơi thì là gì?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Chúng ta có muốn đi tìm người sói không?
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tìm ở đâu
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Xuyên đến một trò chơi khác
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: –||| Tại sao các cậu lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói về chuyện này!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Cái đó gọi là chồng chồng gương mẫu!
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: –||| Quen là được rồi.
Đột nhiên khung giao dịch hiện ra, Tịch Lạc Ninh tập trung nhìn lại, là một bộ trang bị thợ săn, nhớ loáng thoáng đây là một bộ trang bị cực phẩm mới ra. Người giao dịch là – Vũ Trụ Thần Thoại.
Tịch Lạc Ninh chọn đồng ý. Click vào nhìn thuộc tính một chút, so với cái lúc trrước mình mặc tốt hơn rất nhiều. Trên đó còn khắc tên người tạo ra trang bị, đó là một đại thần rất có tiếng. Xem ra Địch Vân đã sớm tìm người chế tạo nó cho anh.
Mặc dù chỉ là một bộ trang bị dùng một đống số liệu nhưng trong lòng Tịch Lạc Ninh vẫn cảm thấy vui vẻ. Anh rất thích Địch Vân ở chỗ lặng lẽ quan tâm như thế này.
Ví dụ như thay anh sắp xếp gian phòng, lại lén tỉ mỉ chuẩn bị ví dụ như quần áo của anh, tìm những nhà thiết kế anh thích làm theo yêu cầu lại ví dụ như trên bàn cơm, mỗi bữa đều có hai món ăn Tịch Lạc Ninh thích nhất… Mặc dù Địch Vân luôn rất dễ tức giận, xúc động vào cái nói chuyện cũng rất khó nghe, nhưng Tịch Lạc Ninh không thể phủ nhận, Địch Vân rất tốt.
Tịch Lạc Ninh nhớ lại cây Vô Danh kiếm đã bị chết non kia, cho tới tận bây giờ, anh hình như chưa làm được cái gì cho Địch Vân. Anh rõ ràng là trang bị sư, lại để Địch Vân chuẩn bị trang bị cho mình.
Trong sinh hoạt cũng thế. Tịch Lạc Ninh ngoại trừ buổi sáng chạy bộ cùng Địch Vân, thỉnh thoảng bưng cà phê lên cho Địch Vân, phần lớn thời gian anh đều chơi game giết thời gian. Cùng với khi mình ở nhà cũng chẳng khác nhau là mấy.
Địch Vân mỗi ngày đều bận rộn công tác, còn kiên trì ngày nào cũng login dẫn anh thăng cấp.
Tịch Lạc Ninh không phải một người dịu dàng. Nhưng Địch Vân luôn chạm vào điểm mềm mại nhất trong lòng anh.
Tịch Lạc Ninh đứng lên đến bên cạnh Địch Vân, hai tay đặt trên vai anh ta, dừng sức nhéo một cái: “Đi ra vườn dạo chút không. Ăn cơm xong hãy đi phó bản.”
Địch Vân không nói gì chỉ quăng cho Tịch Lạc Ninh một ánh nhìn nghi hoặc.
Tịch Lạc Ninh nói: “Mỗi ngày đều ngồi trước mặt vi tính, cẩn thận bị viêm vai đó.”
Địch Vân nói: “Nhận được trang bị nên biết quan tâm người khác.”
“… Anh không thẳng thắn một chút được à. Rõ ràng rất vui khi tôi quan tâm anh mà.”
“Không cần dùng chỉ số thông minh có hạn của mình để đoán ý tôi.”
Tịch Lạc Ninh đổ mồ hôi ròng ròng: “Vua gầm thét biến thành vua lời nói độc ác rồi sao?”
“Ai là vua gầm thét chứ!”
Tịch Lạc Ninh cười nói: “Anh xem, không phải gầm thét thì là gì?”