CHƯƠNG 84: PHIÊN NGOẠI CHI TRỨNG TRÁNG CÀ CHUA
Editor| Jung Tiểu Kú
Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang.
Trong phòng mây đen ủ dột.
Tịch Lạc Ninh híp mắt, yên lặng nghiến răng nghiến lợi, bàn tay cầm chuột càng ngày càng siết chặt hơn. Nếu như con chuột kia là Địch Vân thì nhất định mệnh của nó đã tuyệt ngay tại chỗ, không còn trên đời này nữa rồi.
“Địch Vân chết tiệt!” Tịch Lạc Ninh rốt cục không nén giận được nữa, ném bay con chuột ra ngoài, giận đùng đùng phóng đi tìm Địch Vân, trong lòng nghĩ vô vàn phương pháp để dằn vặt Địch Vân đến chết.
Tịch Lạc Ninh đi dạo một vòng trong nhà, rốt cục ở trong vườn hoa thấy Địch Vân đang thoải mái nhàn nhã đọc báo.
Tịch Lạc Ninh gạt một cái, cướp tờ báo trên tay Địch Vân đi, không thấy anh ta phản ứng, liền giận dữ hét lên: “Địch Vân, anh lại chơi xỏ tôi!”
Địch Vân bị Tịch Lạc Ninh chắn trước người cướp đi tờ báo nhưng vẫn im lặng ngồi đó, nhẹ vươn tay cầm tờ báo về, xếp gọn gàng lên bàn, lúc này mới đẩy nhẹ gọng kính lên sát mũi, vô cùng bình tĩnh nói: “Thì thế nào?”
Tịch Lạc Ninh sớm giận đến xanh mặt. Lúc này chỉ có thể trừng Địch Vân, nghẹn một câu cũng không nói ra được!
Địch Vân lại đẩy mắt kính, im lặng cùng Tịch Lạc Ninh nhìn nhau.
“Anh… cái kịch bản đó!” Tịch Lạc Ninh nói xong, giọng nói lại lên cao vài phần, “Bên trong phần kì án hạ độc, để tôi tự mình xuống bếp là có chuyện gì vậy hả!” Vừa rồi anh có đọc kịch bản chuyển thể của “Thần Thám” phần hai, bên trong cũng là án kiện của hai người, thế mà cần anh tự mình xuống bếp.
Địch Vân vô cùng bình tĩnh nói: “Hả. Cái đó sao! Em có thể tìm đóng thế!”
“…” Chỉ là xuống bếp thôi, vậy mà cần người đóng thế, cho dù có leo núi vượt đèo anh còn chưa cần đến người đóng thế nữa đó!
Địch Vân tiếp tục nói: “Đừng xấu hổ. Không biết làm cơm thì không cần nấu, không ai cười em đâu!”
“… Em làm!” Tịch Lạc Ninh cắn răng nói: “Ai nói em không biết làm chứ!”
Địch Vân đứng phắt dậy, kéo Tịch Lạc Ninh đi, “Vậy được rồi. Anh sẽ kiểm tra năng lực của em!”
“…”
Đuổi tất cả mọi người trong phòng bếp đi, kể cả Địch Vân nghĩ mọi biện pháp ở lại để quan sát cũng không được, Tịch Lạc Ninh đứng ở trong phòng bếp yên tĩnh không nói.
Trời ơi! Anh không nên cậy mạnh như vậy.
May mắn là… May mắn là anh có lén cầm theo di động.
Tịch Lạc Ninh bắt đầu dùng điện thoại lên mạng, không chỉ có thể tìm cách làm, mà còn có thể nhanh chóng tìm một sư phụ đầu bếp dạy anh luôn.
Đầu bếp nói những nguyên liệu cần dùng, Tịch Lạc Ninh bắt đầu mở tủ lạnh. Anh rất kiêng ăn cũng rất biết ăn nhưng bởi vì từ nhỏ chưa từng bước chân vào phòng bếp nên chỉ biết những đồ ăn sau khi đã được chế biến xong. Bởi vậy biết vô cùng ít nguyên liệu.
Tịch Lạc Ninh lật tới lật lui cũng chỉ biết mỗi trứng gà, cà chua, khoai tây và cá. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của đầu bếp, anh miễn cưỡng biết rõ phần lớn nguyên liệu bên trong.
Cuối cùng Tịch Lạc Ninh quyết định làm trứng tráng cà chua. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cái đầu tiên anh biết chính là cà chua và trứng gà, nên nhìn đến hai thứ này có cảm giác vô cùng thân thiết. Mặt khác… từ chỗ đầu bếp nghe xong cách làm các món ăn khác thì chỉ có trứng tráng cà chua là dễ làm nhất.
Tịch Lạc Ninh nhớ thật kĩ cách làm của món trứng tráng cà chua, bắt đầu mặc tạp dề vào bắt tay rửa rau.
Thế nhưng… một tay anh cầm cà chua một tay cầm con dao, ngẩn người.
Rốt cục thì làm sao để thái được quả cà chua kia vậy? Ngay cả quả táo anh cũng chưa từng gọt qua. Thế mà lại bắt anh thái cà chua, thật sự rất khó cho anh rồi.
Tịch Lạc Ninh không thể làm gì khác hơn là vào mạng tìm cách thái cà chua.
Địch Vân cầm chìa khóa lén chạy vào nhà bếp thấy hai tay Tịch Lạc Ninh đang cầm dao, giơ cao mãi ở trên không trung, một bộ dạng chuẩn bị làm việc lớn.
Tịch Lạc Ninh do dự cầm dao giơ cao mấy lần, gấp gáp đến độ mồ hồi đầy trán.
Địch Vân hai tay vòng trước ngực, ung dung tựa vào trên tường, không tiếng động nhìn bóng lưng Tịch Lạc Ninh.
Vóc người Tịch Lạc Ninh thon dài, eo mảnh, phía trên quần còn nhỏ hơn. Anh vẫn đang do dự, không ngừng chuyển động thân mình, cơ thể uốn éo rơi vào trong mắt Địch vân, không thể nghi ngờ chính là con mồi của một kế hoạch quyến rũ người khác mà.
Thật sự rất muốn làm gì đó!
Địch Vân vuốt vuốt chóp mũi, đè xúc động ở bụng dưới xuống, im lặng tiến lên phía trước, ôm hông của Tịch Lạc Ninh, cằm đặt trên vai anh, “Vợ ơi, cái tư thế lui cui này em có làm một tiếng cũng không xong đâu. Em đang quyến rũ anh đấy hả?”
Tịch Lạc Ninh căn bản không chú ý Địch Vân, nghe được giọng anh ta lại càng hoảng sợ, liền giận đùng đùng nói: “Anh muốn chết. Đi đường cũng không lên tiếng. Rốt cục anh vào làm gì. Đi ra ngoài cho em!”
Địch Vân khẽ thổi khí mơn trớn cổ Tịch Lạc Ninh, thấy anh theo bản năng khẽ rụt cổ lại, lộ nụ cười vô cùng vui vẻ: “Anh đương nhiên là tới giúp em giải quyết vấn đề khó khăn rồi.”
“… Anh thật sự đến giải quyết khó khăn cho em hả?” Tại sao em lại có cảm giác anh tới để phát tình chứ nhỉ? Tịch Lạc Ninh im lặng bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Đương nhiên.” Địch Vân đắc ý nói xong, liền ôm Tịch Lạc Ninh đang cầm đao vào lòng, một tay kéo hai tay anh vào cùng một chỗ, đặt một tay khác lên quả cà chua, nhẹ nhàng nói với Tịch Lạc Ninh: “Lạc Lạc, tư thế này phải như vậy nè.”
“… Ừm.” Lỗ tai rồi cổ vẫn là chỗ mẫn cảm của anh. Địch Vân cố ý như thế khiến Tịch Lạc Ninh có chút không chịu nổi.
Địch Vân cúi lại càng gần hơn, đôi môi mềm mại chạm khẽ vào lỗ tai anh, tiếng nói nhẹ nhàng truyền vào lỗ tai Tịch Lạc Ninh, “Honey, nghiêm túc nhìn đi.”
Địch Vân cầm tay Tịch Lạc Ninh, thả tay đang cầm quả cà chua mới cắt được một nửa ra, “Muốn tự mình thử không?” Địch Vân buông hai tay Tịch Lạc Ninh đang nắm chặt ra.
Còn đôi tay của anh ta, một cái trườn lên bụng Tịch Lạc Ninh, một cái luồn vào kéo khóa quần của anh xuống.
Tịch Lạc Ninh chợt cứng đờ người, hung dữ nói: “Địch Vân, không được làm loạn.” Chỉ là hô hấp khẽ rối loạn nên chẳng có chút uy hiếp nào cả.
“Anh không làm bậy, em cắt của em đi!” Địch Vân vô cùng nghiêm túc nói xong, một bên kéo khóa quần anh xuống, cách cái quần lót, nhẹ nhàng sờ nắm.
Tịch Lạc Ninh lắc mông kháng cự.
Cái tay để không của Địch Vân ôm chặt eo Tịch Lạc Ninh, cằm đặt trên vai anh, nhẹ nhàng nói: “Lạc Ninh, Lạc Lạc, Ninh Ninh, vợ yêu, cục cưng của anh,… từ từ cắt đi!”
Nếu trong tình huống khác, nếu là ở chỗ khác, nhất định Tịch Lạc Ninh sẽ vô cùng khinh bỉ Địch Vân dùng một chuỗi những xưng hô sến sệt này. Nhưng lúc này Tịch Lạc Ninh lại không nói nên lời. Anh là đàn ông, lại còn là loại đàn ông làm việc theo bản năng.
…
Tịch Lạc Ninh bắt đầu học cách làm của Địch Vân, chầm chậm cắt từng miếng một.
“…Chà, Ninh Ninh yêu dấu, em thật thông minh. Nhất định anh sẽ thưởng cho em!” Một bên vừa cười ha ha một bên tay đã trượt vào bên trong.
Tịch Lạc Ninh cảm giác được của Địch Vân khẽ cọ anh, cách một lớp quần vật cứng rắn kia khẽ đĩnh lên, nóng hầp hập cũng khiến cơ thể anh nóng dần lên.
“Đừng ngừng, tiếp tục cắt, cắt gọn vào, anh sẽ thưởng tiếp cho em!”
…
Hai giờ sau, Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh từ phòng bếp ra, mà lúc này bên trong chỉ còn lại một quả cà chua bị cắt hỏng.
“Em sẽ không bao giờ… làm trứng tráng cà chua nữa!” Tịch Lạc Ninh vô cùng căm phẫn hét to.
Địch Vân thì chỉ thản nhiên nói: “Ừ.”
Tịch Lạc Ninh cảm thấy rất kì lạ. Phản ứng của Địch Vân quá nhạt rồi, nên không nhịn được quay đầu lại nhìn anh ta, phát hiện khóe miệng Địch Vân khẽ nhếch, lúc Tịch Lạc Ninh quay đầu lại thì chưa kịp thu hồi.
“Anh…!” Tịch Lạc Ninh tức phát điên, “Không cho phép. Xoa bóp tiếp cho em!”
Địch Vân lập tức không chút biểu tình, trầm mặc giúp anh xoa bóp.
Tịch Lạc Ninh đột nhiên chẳng biết nói gì chỉ có thể nguýt dài một cái.
Kết quả, Địch Vân cười xì một tiếng.
Tịch Lạc Ninh: “…”
“Honey. Vừa rồi em… ha ha.” Địch Vân cười nói.
Tịch Lạc Ninh: “…”
Địch Vân cười ha ha véo mông anh, mờ ám nháy mắt nói: “Vẫn luôn … ha ha.”
Tịch Lạc Ninh đen mặt, tiếp tục: “…”
Địch Vân rốt cục cười ngất trên người Tịch Lạc Ninh, “Lạc Ninh, vừa rồi em thật sự… hí hí.” Địch Vân lo lắng Tịch Lạc Ninh nổi khùng, thật sự không dám nói ra lời Tịch Lạc Ninh đòi hỏi vô độ đành phải tiếp tục vùi đầu cười trộm.
Tay Tịch Lạc Ninh đặt trên cổ Địch Vân, dừng sức véo nói: “Bổn vương hôm nay nhất định sẽ làm mi chết trên giường của ông!”
“Ha ha… khục … khụ khụ…” Địch Vân cười lớn, rốt cục vì bị bóp cổ mà không thể nào không ho sù sụ.
Tịch Lạc Ninh thấy anh ta ho đến đỏ bừng cả mặt, hếch đầu lên, không thèm quan tâm anh ta nữa.
Địch Vân túm eo Tịch Lạc Ninh, “Ngoan. Chúng ta đi ngủ đi!”
Tịch Lạc Ninh xoay người tiếp tục không thèm để ý anh ta nữa.
Địch Vân sờ mũi một cái, thầm nhủ với chính mình: quá đắc ý cũng không tốt lắm.