CHƯƠNG 33 – ÁI DỮ HỮU TÌNH ĐÍCH ĐIỆU POLKA
(Thanh: Tựa chương kì này ta suy nghĩ dịch sao cũng không hay nên giữ nguyên)
Khi đăng nhập trở lại trò chơi, Nguyên Bảo xuất hiện trong tiểu viện Thưởng Tâm Uyển.
Nhìn tiểu viện phong cách Bắc Âu, Nguyên Bảo lại nhớ tới trần nhà đặc biệt ở Tùy Huyễn Các – chỗ ở của Du Vân. Bởi thế, Nguyên Bảo nhướng mày, tâm niệm nhất động, cứ tăng thêm một tầng nữa, mái nhà lợp bằng những cửa kính trong suốt, như vậy buổi tối có thể ngắm sao rồi!
“Bảo Bảo, phải đi chưa?” Phạm Thiên chạy lại ôm lấy Nguyên Bảo, Bảo Bảo còn đang ngửa đầu, xuyên qua cửa sổ trên mái nhà ngắm nhìn bầu trời một màu xanh mát. Khi buổi tụ hội kết thúc, Nguyên Bảo cũng đã thông báo trước cho mọi người, nói hắn sau khi đăng nhập sẽ tiếp tục lữ hành.
“Ân”, Nguyên Bảo gật đầu, “Cám ơn mọi người đã vì ta làm nhiều thứ như vậy, tiểu viện này trở nên thật xinh đẹp!” Trong viện đã có thêm không ít cây cối, nở ra rất nhiều loài hoa xinh đẹp mà hắn còn không biết tên, còn có thêm vài thứ kỳ kỳ quái quái cũng rất xinh đẹp nữa.
“Tiểu ngu ngốc!” Phạm Thiên nhẹ nhàng xoa đầu Nguyên Bảo, “Cảm tạ cái gì, chúng ta đều thích Bảo Bảo a, vì người mình thích mà làm việc này việc kia, không cần phải nói cảm ơn; Bảo Bảo cũng đã vì chúng ta làm không ít chuyện mà, chúng ta nói cảm ơn, Bảo Bảo cũng sẽ không muốn nghe có phải không? Đây gọi là bằng hữu chân chính nga, sẽ không so đo lợi ích gì đó, cũng không so đo ai trả giá nhiều ít!”
“Đúng vậy!” Thanh âm của Phần Thiên từ phía sau truyền tới, sau đó nhanh chóng đẩy Phạm Thiên ra, đem Nguyên Bảo ôm vào lòng, “Cho ta ôm một cái, Bảo Bảo lại muốn đi lữ hành, tạm thời sẽ không được ôm nữa rồi!”
“Phần Thiên đại ca!” Nguyên Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta sẽ thường xuyên trở về thăm mọi người, còn có, đến khi công thành chiến cũng sẽ trở về, bởi vì Đế Thiên thành vĩnh viễn là nhà của ta a!”
“A —— Bảo Bảo quả nhiên thật đáng yêu, thực không muốn đem ngươi tặng cho nam nhân khác, hay nhất là Bảo Bảo cả đời đừng lập gia đình, nếu không, Bảo Bảo gả cho ta là được!” Phần Thiên dùng sức cọ cọ Nguyên Bảo. Lúc này hắn đại khái cũng không kiểm soát lời nói nữa, Bảo Bảo có cho phép ngươi chưa? Hơn nữa về sau sẽ gả cho người ta thật mà!
Nguyên Bảo nghe vậy đầu đầy hắc tuyến, mà Phần Thiên ở bên cạnh, trên đầu không ngừng có tiếng gân xanh nổi lên, “Nhiều lời, Bảo Bảo có gả cho ai cũng không phải ngươi, hoa hoa đại thiếu gia!” Phạm Thiên đem Nguyên Bảo đoạt trở về địa bàn của mình.
“Ai hoa? Nếu so về hoa thì Phạm đại thiếu ngươi cũng chả thua gì!” Phần Thiên phản kích trở lại.
Trong góc sân sáng sủa có mấy người đang ngồi chồm hổm, vừa gặm cánh gà nướng do Nguyên Bảo làm, vừa thưởng thức một màn trình diễn Bảo Bảo tranh đoạt chiến, đồng thời cũng không quên nhỏ giọng bình luận một chút, cùng nhau trao đổi, tỷ như ——
“Ta cá Phạm Thiên đại phó thắng, ba cái cánh gà nướng!” Lưu Ly.
“Ta cá Phần Thiên đại phó thắng, ba con cá nướng!” Phi Thiên Ngư.
“Ta cá Phạm đại phó thắng, ba con cá nướng!” Oa Oa Ngư.
“Ta cũng cá Phạm Thiên phó bang chủ thắng, ách, hai cái cánh gà nướng!” Nãi Trà.
“…” Mấy người trừng hắn, “Không được, đặt cược ít nhất phải ba cái!”
“Nhưng ta chỉ còn có hai thôi!” Nãi Trà ủy khuất nói.
“Cái khác cũng được, chỉ cần là Bảo Bảo làm đều được!” Lưu Ly bá cổ Nãi Trà. Chỉ là để đặt cược thôi, cái chính là được thưởng thức mỹ vị do chính tay Bảo Bảo làm.
“… Được rồi, ta lại thêm một con cá nướng!” Nãi Trà đầu hàng.
“Tiếp tục, ta cũng cá Phạm Thiên đại phó thắng, ba cái cánh gà nướng!” Bát Trọng Anh.
“Đáng giận, chỉ có một mình ta cá Phần Thiên phó bang chủ thắng sao? Ta sửa lại được không?” Phi Thiên Ngư hối hận giơ tay nói.
“Không được, đã muộn!” Mọi người nhất trí phủ quyết.
“Đúng vậy, đã muộn!” Đột nhiên một tiếng nói không thuộc về ai trong nhóm nhỏ này vang lên, lại còn nghe thấy thập phần quen tai, nghe cũng giống giống với thanh âm của Phần Thiên đang “Chiến đấu” ở bên kia … a? A a? A a a?
Mọi người kinh hãi, vội ngẩng đầu, quả nhiên chỉ thấy Phần Thiên đại nhân tựa như chiến thần hiên ngang đứng cách bọn họ hai thước, đang tươi cười tủm tỉm nhưng lại lạnh buốt tới tận xương mà nhìn mọi người, phía sau hắn là Phạm Thiên phó bang chủ đang ôm Nguyên Bảo, trên mặt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa cười gian, còn Bảo Bảo là vẻ mặt bất đắc dĩ thêm chút đồng tình.
Nguyên Bảo không nghĩ tới đám người này dám lấy thức ăn hắn chế biến làm tiền đặt cược, đánh bạc bằng thức ăn! Thật là, bọn họ chẳng lẽ không biết tự suy nghĩ sao, vạn nhất để bị phát hiện, hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, nhìn xem, giờ chẳng phải là bắt quả tang tại trận rồi sao? Ai, cái bang này toàn những tên tham ăn! Nguyên Bảo ở trong lòng vì mọi người cầu nguyện!
“Mấy đứa các ngươi!” Phần Thiên nhẹ nhàng nói, “Hôm nay nếu như không thăng được hai cấp, không được phép trở về!”
“Ai? ?” Mọi người đồng loạt kêu thán.
“Còn nữa, đem tiền đặt cược toàn bộ giao hết ra đây, lần này ta cùng Phạm bất phân thắng bại, cho nên thông sát(nghĩa là nhà cái thắng), mau mau, cánh gà với cá nướng, mỗi người ba cái, đây là quy củ do chính các ngươi định ra nha, không được làm trái, mau giao ra đây!” Phần Thiên tươi cười vươn tay, vừa lúc hắn còn chưa hưởng thụ đủ tay nghề của Bảo Bảo, đám người này liền tự động dâng đến tận cửa!
Thật là ỷ thế hiếp người, mọi người đành phải đen mặt mà dâng lên toàn bộ đồ đặt cược! Ai, phải đi luyện cấp thôi, thuận tiện dành thời gian thương tâm cánh gà cùng cá nướng đã đi xa!”Tái kiến, Tiểu Nguyên Bảo!” Hướng Nguyên Bảo vẫy tay, mọi người uể oải không chút tinh thần rời khỏi tiểu viện.
Chờ thân ảnh của bọn họ biến mất, Phần Thiên mới cười hì hì bắt đầu chia của, “Đến đây, Bảo Bảo, cũng có phần của ngươi!”
Hắn cũng có? Nguyên Bảo chảy mồ hôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận, lưu trữ làm đồ ăn vặt vậy.
Lúc này, mật tần của Nguyên Bảo đột nhiên vang lên, hắn vội vàng mở ra, truyền tới là thanh âm làm cho Bảo Bảo vui vẻ, “Bảo Nhi, login? Tới chỗ của ta không?” Là Du Vân!
“Ân, lập tức sẽ đến!” Nguyên Bảo trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác xuất hiện tiếu ý khiến động lòng người.
“Hảo, vậy ta chờ ngươi! Lát nữa gặp!” Du Vân tắt mật tần.
Nguyên Bảo lại nhìn thoáng qua, sau đó mới hướng hai người nói: “Giúp ta cùng Ngạo Thiên đại ca nói một tiếng ‘Ta xuất môn’, cám ơn Phạm Thiên đại ca cùng Phần Thiên đại ca , ta đi đây!” Vẫy tay với hai người, bước nhanh ra khỏi tiểu viện, hướng tới Truyền Tống Trận.
“Này, Phạm, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy không? Không phải là ta hoa mắt chứ?” Phần Thiên đưa tay nhéo nhéo cánh tay Phạm Thiên, nhẹ nhàng hỏi.
“Ngươi không hoa mắt, ta cũng nhìn thấy!” Phạm Thiên gật đầu, nhìn bóng người đã biến mất khỏi đại môn tiểu viện.
“Chẳng lẽ Bảo Bảo thật sự phải gả ra ngoài? Không thể nào?” Phần Thiên ngửa đầu thở dài, hắn còn chưa từng thấy Bảo Bảo tươi cười tựa như xuân đến lại tựa như xấu hổ như vậy bao giờ. Xuân đã đến? Không phải đâu, hiện tại vẫn còn là hè mà!
“Còn không phải đều tại cái miệng quạ đen của ngươi!” Phạm Thiên không khách khí cho hắn một quyền, trong lòng vẫn đang suy nghĩ không ngừng, không hiểu lúc Ngạo biết được tin này, biểu tình sẽ như thế nào a, ân, thật đang chờ mong nga!
Khảm Bối Lạp thành.
“Bảo Nhi!”
Nguyên Bảo vừa ra khỏi Truyền Tống Trận, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc, đang tươi cười ôn nhu chờ hắn.”Du Vân!” Hắn vội chạy qua, đặt tay vào bàn tay to lớn đang vươn ra của Du Vân, để cho hắn nắm chặt.
“Đến chỗ của ta hay chỗ của ngươi?” Du Vân hỏi, vuốt ve tóc cùng hai má Nguyên Bảo, thật là yêu thích không buông tay.
“Đến chỗ của ta, ta muốn sửa sang lại nơi đó một chút, sau đó đến chỗ thành chủ xin mở cửa tiệm!”
“Nga? Bảo Nhi muốn mở loại tiểu *** nào?” Du Vân nắm tay Nguyên Bảo, nhàn nhã tản bộ đến nhà của Bảo Bảo ở Khảm Bối Lạp thành. Nơi đó, hắn đã từng đến một lần, là một tiểu viện rất được.
“Dược ***!”
“Bảo Nhi là dược sư? Thật là không nghĩ tới!” Du Vân thở dài, trong trò chơi chức nghiệp kiếm được nhiều tiền nhất chính là dược sư, hắn chỉ không dự đoán được Bảo Bảo cũng là dược sư. “Ta còn nghĩ Bảo Nhi theo chức nghiệp chiến đấu!”
Trong《 Truyền thuyết 》, chỉ cần chuyển chức thành dược sư, sẽ không thể nhận thêm chức nghiệp, không giống như những chức nghiệp khác, tự do hơn, có thể kiêm tu một ít kỹ năng cuộc sống phụ trợ ngoài chức nghiệp chính; tỷ như công tượng (thợ thủ công), còn có thể kiêm tu thợ rèn, hoa tượng v…v…, mà dược sư cả đời chỉ có một chức nghiệp! Đây đại khái cũng là để trò chơi được công bằng. Dù sao dược sư cũng không giống với những nghề sản xuất khác, nó sẽ mang tới một số nguy hiểm nhất định!
“Đúng vậy, bất quá ta còn chưa chuyển chức, bởi vì ta không tìm ra chiến đấu chức nghiệp phù hợp, còn dược sư chỉ là phó chức!” Bảo Bảo giải thích.
“…” Du Vân không nói gì, chỉ có thể ở trong lòng thầm than mình thật là hảo vận, tiểu đông tây này thật không giống người thường mà!
“Du Vân chức nghiệp là gì? Ta còn nhớ lần đó gặp ngươi, ngươi nói ‘coi như công tượng’? Là làm sao?” Bảo Bảo khó hiểu.
“Bởi vì công tượng cũng là phó chức của ta, chức nghiệp chính của ta… Bảo Nhi đoán thử xem?” Hắn ngập ngừng không nói.
Nguyên Bảo ngạc nhiên, lại bắt hắn đoán! Bất quá, Du Vân rốt cuộc là cái gì chức nghiệp? Một người có thể không chút kiêng nể, khắp nơi hành tẩu, xem ra cấp bậc không thấp. Không được, phạm vi rất lớn, đoán không ra, vì thế nhíu nhíu tiểu lông mi.
“Chính là triệu hoán sư!” Du Vân cười, xoa xoa mi tâm của hắn, miễn cho phải lưu lại một chữ “Xuyên” (川).
“Triệu hoán sư?” Nguyên Bảo kinh ngạc, kỳ thật trong Ngạo Thị Thiên Hạ cũng có hội viên theo chức nghiệp này, chỉ là Nguyên Bảo chưa từng qua lại với bọn họ, cho nên nghe thấy Du Vân là triệu hoán sư không khỏi có chút ngạc nhiên, “Như vậy Du Vân có thể gọi về cái gì?”
“Cái này a, chủng loại thì rất nhiều, bình thường đều là dựa vào tình huống cụ thể mà lựa chọn chủng loại triệu hồi, có chiến đấu, có trinh sát, còn có thể gọi về tử vong hệ nữa!” Du Vân biếng nhác giải thích , “Đương nhiên, lúc đầu so với các chức nghiệp khác đều thực yếu, bất quá hiện tại thì không có vấn đề gì!”
“Cảm giác thật là lợi hại! Vậy hiện tại Du Vân cấp bậc là hơn trăm đi?”
“Ân, đã được 104 !” Du Vân gật đầu, tươi cười nhìn cái miệng nhỏ không chút cam lòng của Nguyên Bảo. Nguyên Bảo mới cấp 85, cách biệt tới gần 20 cấp lận.
“Ta phải cố gắng luyện cấp!” Nguyên Bảo huy huy nắm tay, Phạm Thiên đại ca bọn họ cũng đều hơn trăm cấp rồi, hắn cũng không thể quá kém!
“Hảo, ta cùng ngươi!” Du Vân sủng nịnh cười khẽ, bắt tay nắm tay đang múa may đưa đến bên môi, nhẹ nhàng hôn một cái, sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Bảo lại đỏ bừng, “Bảo Nhi, về đến nhà, mở cửa đi!”
“A, nga, hảo!” Nguyên Bảo rũ mắt xuống, chỉ không kiểm soát được nhiệt độ không ngừng bốc lên trên mặt, Du Vân, lại…
Mở cửa, vào nội viện, lên lầu hai.
“Bảo Nhi có muốn đi Mê Tiên Cốc đánh quái không?” Du Vân ở trù phòng thuần thục pha trà, tuy rằng hắn nấu ăn so với Nguyên Bảo kém, nhưng nếu là pha trà, pha cà phê thì tay nghề tuyệt đối so với Nguyên Bảo cường hơn rất nhiều! Ở đời thật, hắn ngẫu nhiên có thể đến làm khách mời trong chương trình “Một ngày làm *** trưởng” mà!
“Ân, nơi đó thật rất được, Du Vân đã đi qua hết sao?” Bảo Bảo thì chuẩn bị bánh bích quy, bánh ngọt v…v… làm điểm tâm.
“Còn chưa đi hết, ước chừng mới nửa khu thôi.” Dọn tất cả đến bàn trà nhỏ, sau đó kéo Nguyên Bảo ngồi xuống thưởng thức, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã.
“Bảo Nhi muốn đi hết toàn bộ các khu sao? Quả thật cũng rất đáng khiêu chiến, nghe nói trong đó có hai khu là lôi khu, có không ít đội ngũ tại đó toàn quân bị diệt.” Cầm lấy một miếng bánh quy uy Bảo Bảo ăn.
“Thật vậy chăng?” Nguyên Bảo ánh mắt lóe sáng! Hắn tuyệt đối không phải phần tử hiếu chiến, nhưng nếu là trò chơi, không khiêu chiến một chút tổng cảm thấy thực có lỗi với bản thân, huống hồ Mặc Mặc đã biết, nhất định phi thường hưng phấn!
Nhìn thấy Bảo Nhi khó có được biểu tình nóng lòng muốn thử, Du Vân làm sao có thể đả kích sự hưng trí đang dâng cao trong hắn, “Như vậy buổi chiều chúng ta phải đi dạo một vòng, chuẩn bị một chút!”
“Chuẩn bị cái gì?” Nguyên Bảo thuận miệng hỏi.
“Dược phẩm, đồ dùng hằng ngày, một ít công cụ này kia.”
“Trong yêu đái của ta đều có, đầy đủ toàn bộ!” Nguyên Bảo vỗ vỗ Càn Khôn yêu đái của mình, hắn đánh quái đều nói đi là đi, rất ít khi chuẩn bị này kia.
Du Vân ngửa đầu than nhẹ, vỗ vỗ cái trán, sao hắn lại quên mất Bảo Bảo là một tiểu toàn năng, có thể gọi là bách bảo trang (a.k.a túi thần của Đoremon). Nhẹ nhàng cười, xoa xoa gương mặt non mềm của Nguyên Bảo, sủng nịnh nói: “Vậy Bảo Nhi muốn khi nào đi thì đi!”
Vì thế Nguyên Bảo thực dứt khoát.
“Ngay bây giờ!”