Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 1: Chương 1: May Mắn Hay Bất Hạnh ?




CHƯƠNG 1- MỘT TRONG MỘT TRIỆU: MAY MẮN HAY BẤT HẠNH ?

Nguyên Bảo đứng ở bên ngoài Tân Thủ Thôn, lom lom nhìn bảng thuộc tính của mình mà ngẩn người, cho dù hắn có là lính mới, cũng hiểu được thuộc tính của mình có bao nhiêu là bất thường:

Ngoạn gia tính danh : Nguyên Bảo

Chủng tộc: ? ? ?

Cấp bậc: 0

Nghề nghiệp: ? ? ?

Thuộc tính:          HP: 100           MP: 100

Thể: 1          Lực: 1          Mẫn: 1          Trí: 9          Ngộ: 9

Mị lực:          Ẩn tàng hạnh vận:          Ẩn tàng danh vọng: 0          Thiện ác: 0

Này gọi là thuộc tính gì a? Thể, Lực, Mẫn đều chỉ có 1 điểm, phỏng chừng đến ngay cả tiểu đao tân thủ cơ bản nhất hắn cũng không thể dùng được, nói chi đến trang bị cao cấp sau này, hắn như thế nào có thể đánh quái thăng cấp a? Chẳng lẽ hắn chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa thôi sao? Mà cũng không đúng, trong bảng kỹ năng vẫn có một vài kỹ năng, hơn nữa lại là kỹ năng thực đặc biệt, đại khái chắc là có liên quan tới cái chủng tộc “? ? ?” đặc biệt kia.

Bình thường, tân thủ vừa mới khởi tạo đều không có kỹ năng gì, bảng nghề nghiệp cũng có thể là “Vô”, sao của hắn vẫn là “? ? ?”; mà trừ bỏ chủng tộc đặc biệt khác với những người khác, hắn cũng không cần phải đợi tới khi đạt đến cấp 10, mới có thể học được một ít kỹ năng sơ cấp. Cho nên, rất có thể đây là đại vận, triệu người có một hay thập chí là tỷ người có một, để hắn lại gặp phải trường hợp này!

Kỹ năng: Câu Tự Thuật: Bắt lấy linh hồn đối thủ, thu làm con rối, thay mình chiến đấu trong 5 phút. Khả năng thăng cấp:  hiện tại cấp 1, cấp độ cao nhất là cấp 6, mỗi lần thăng cấp thời gian sử dụng con rối tăng thêm 5 phút;

Tuyệt Tự Thuật: Kỹ năng công kích, trực tiếp thương tổn đến đối thủ. Khả năng thăng cấp: tùy cấp bậc mà uy lực tăng theo;

Phong Tự Thuật: Hạn chế hoạt động của đối thủ trong một phút. Khả năng thăng cấp: Hiện tại cấp 1, cấp độ cao nhất là cấp 10, mỗi lần thăng cấp thời gian khống chế đối thủ tăng thêm 1 phút;

Nguyên Bảo nhìn kỹ năng của mình, mặt đầy hắc tuyến, nửa ngày cũng không hiểu được là đang xảy ra chuyện gì. Quên đi, không nghĩ ra thì cứ tạm gác sang một bên, vẫn nên xem thử Hệ thống tặng cho hắn vật phẩm gì đây. Bởi vì khi vừa mới vào trò chơi, mỹ nữ NPC có nói qua, hắn là người chơi may mắn thứ 6666666, cho nên Hệ thống có tặng lễ vật. Mở ra cửa sổ vật phẩm, bên trong trừ bỏ Tân thủ tiểu bao khỏa (một cái gói nhỏ), Tân thủ tiểu đao, còn có một cây bút lông, hơn nữa đầu bút không nhỏ, ngoài ra còn có một đôi khuyên tai.

Nguyên Bảo trên mặt hắc tuyến giờ lại có thêm mồ hôi, cây bút lông cùng khuyên tai kia rốt cuộc là cái gì a, vì sao mà hai thứ này thoạt nhìn đã cảm thấy có điểm quỷ dị? Hắn chậm rãi mở xem thuộc tính, kết quả bị dọa đến thiếu chút nữa quăng đi, trên bảng thuộc tính viết:

Tên vật phẩm: Tử Kim Chu Sa Phán Quan Bút. Thánh Khí. Công kích +50%. Hắc ám hệ công kích +80%. Chủng tộc bắt buộc trang bị: (không có). Không trọng lượng. Không thể giao dịch cùng bỏ đi.

Tên vật phẩm: Thần Chi Bảo Hộ. Thần Khí. May mắn +5. Mị lực +5. Các hệ ma pháp phòng ngự +80%. Mỗi giây hồi 99 huyết. Không trọng lượng. Nhận chủ. Không thể giao dịch cùng bỏ đi.

Phán Quan Bút? Nguyên Bảo hắc tuyến suy nghĩ, trong trò chơi có loại vật phẩm này sao? Hắn có phải đã không cẩn thận chọn phải chọn phải chủng tộc cấp cao hay cấp thấp nhất của trò chơi đây? Tuy trò chơi này là tác phẩm giao hòa văn hóa Đông Tây, nhưng Phán Quan Bút này chắc chắn là theo văn hóa phương Đông rồi. Sao lại có cảm giác giống với vũ khí trong tay Diêm Vương Quỷ Phán thường được miêu tả trong các tác phẩm kinh điển? Không thể nào? Sau gáy nhất thời đổ mồ hôi.

Còn đôi khuyên tai kia, một cái là hồng bảo thạch, một cái là lam bảo thạch, tạo hình giọt nước trông chẳng bắt mắt chút nào, nhưng công năng lại thật sự cường đại, vô cùng biến thái, mà lại là Thần Khí, có nó, về sau sẽ không cần phải mua quá nhiều dược thủy, có thể tiết kiệm được N tiền a, thật cũng không tồi a. Mà là tối trọng yếu là hai khỏa vật phẩm đặc biệt này đều không có trọng lượng, cực phẩm trang bị a, bằng không hắn cũng sẽ chỉ nhìn xem qua mà thôi. Nếu có thể trang bị, Nguyên Bảo liền đem hay kiện vật phẩm tiếp nhận, sau đó mới hậu tri hậu giác trì độn nhớ tới mấy kỹ năng kia nên dùng như thế nào, quả nhiên là phải phối hợp với vật phẩm đặc biệt —— Phán Quan Bút! Không hổ là đặc thù của ẩn tàng chủng tộc, Nguyên Bảo không biết nên cười hay là nên khóc đây! (Thanh: Gặp mình chắc là đã làm thêm 1 tài khoản tạo 1 con khác để chơi òi, điểm kỹ năng chi mà nó thấp quá chừng. Phong: trùi ui, cái đó mừng còn chưa đủ chứ sao lại đổi,hứ)

Chậm chạp đi vào trong thôn, nhìn xunh quanh ngẫu nhiên có nhiều người chơi khác chạy qua, phần lớn là từ trong thôn hướng ra ngoài, như hắn đi hướng ngược lại thật không nhiều lắm. Lúc Nguyên Bảo tiến nhập trò chơi, đã là ngày thứ bảy sau khi 《 Truyền Thuyết 》 chính thức phát hành, mà phiên bản Beta đã được cho ra mắt trước một tháng rưỡi rồi, đại đa số người gian đã tham gia từ lúc trò chơi được ra mắt, mà chờ đến bây giờ mới bắt đầu chơi thì không có nhiều người. Chỉ dựa vào hướng dẫn của trò chơi, cùng với kinh nghiệp chơi game ít đến đáng thương của mình, Nguyên Bảo tổng kết, Tân Thủ Thôn có không ít ẩn tàng nhiệm vụ, hết thẩy đều cần có điều kiện nhất định, cộng thêm vận khí của người chơi mới có thể kích hoạt. Nguyên Bảo tự nhận vận khí của hắn rất khá, hơn nữa khả năng tấn công cùng phòng ngự của hắn đều thấp đến đáng thương, muốn đánh quái vẫn còn phải chờ hắn thăng thêm mất chục điểm khí lực đã rồi nói sau, nếu không bị quái cấp thấp đánh sẽ rất mất mặt.

Quy mô của Tân Thủ Thôn cũng không quá lớn, có chút giống với thế ngoại đào viên thường thấy trong những bức tranh sơn thủy mạc, cổ kính, dân phong thuần phác, trong thôn chỉ có một con đường lớn, hai dẫy cửa hàng theo hai hướng nam bắc, những nơi khác đều là tư trạch (nhà ở) của NPC. Tuy rằng chỉ có một con đường lớn, nhưng trong Tân Thủ Thôn lại có đầy đủ  từ khách ***, tửu lâu, thiết tượng (thợ rèn), thương ***, dược ***, tài phùng *** (Y phục), chỉ cần là những thứ tân thủ cần, nơi này đếu có. Nguyên Bảo chỉ dùng vài phút đã đi hết các nơi trong thôn, sau đó quyết định đi tìm NPC nói chuyện phiếm, xem có thể gặp được nhiệm vụ ẩn tàng hay không.

Có lẽ là do vận khí của hắn so với người bình thường đại hảo, chỉ trong chốc lát liền nhận được vài cái nhiệm vụ, tuy rằng không phải là đại nhiệm vụ gì, nhưng thà có còn hơn không, so với đi dã ngoại đánh quái vẫn tốt hơn nhiều. Vì thế, Nguyên Bảo bắt đầu thực hiện liên hoàn nhiệm vụ trong thôn! Trong khi những người chơi khác vẫn cố gắng đánh quái thăng cấp, thì Nguyên Bảo đồng chí nhà chúng ta lại không ngừng chạy đi chạy lại làm nhiệm vụ, thăng cấp tuy rằng khá chậm, nhưng cũng không phải không có thu hoạch.

Mười ngày sau.

Ở bên hồ, Nguyên Bảo đem con đại cá chép thứ hai mươi còn đang tươi rói rói giãy đành đạch nhét vào trong giỏ cá, đây là nhiệm vụ mà đại thúc thợ rèn trong thôn yêu cầu, mười con là vật phẩm nhiệm vụ giao cho đại thúc, còn mươi con kia hắn tự có chỗ dùng đến. Đem giỏ cá vừa tha vừa kéo trở về thôn, đến chỗ của thợ rèn đại thúc để trả nhiệm vụ. Chuyện này hắn cũng không có biện pháp, do hắn thân hình tinh tế, khí lực lại ít, chỉ có thể vừa tha vừa kéo cái đống cá đó về. (Thanh: Tân thủ không có túi chứa đồ sao ta? Phong: có chứ, nhưng ít chỗ chứa lắm)

“Ô, Nguyên Bảo đã về rồi, làm việc thật nhanh a!” Thợ rèn đại thúc đang ngồi trước cửa uống trà vui vẻ lên tiếng, trên vai đang quàng chiếc khăn mặt.

“Đại thúc, đây là mười con cá chép của ngài!” Nguyên Bảo lấy cá ra, bỏ vào mộc bồn (thùng gỗ a) mà đại thúc đã chuẩn bị từ sớm, cả đám cá vui vẻ bơi lội. (Thanh:Mấy con này sống dai thật. Phong: lê lết từ ngoài sông mà vô tới làng vẫn sống, khá quá =)))

“Thật vất vả, Nguyên Bảo!” Đại thúc vừa lòng gật đầu, “Nguyên Bảo a, nếu không phải thấy ngươi khí lực quá nhỏ, ta thật muốn đem y bát truyền cho ngươi, đáng tiếc.” Câu nói này đại thúc lần nào nhìn thấy Nguyên Bảo đều lập lại, một ngày có khi đến mấy lần, “Bất quá, xem ngươi làm việc luôn cố gắng, đại thúc sẽ tặng cho ngươi một món lễ vật, cũng xem như là quen biết đã lâu!”

A? Lời thoại này chưa từng nói qua nha, Nguyên Bảo trong lòng nói thầm, đôi mắt to ngập nước nhìn về phía thợ rèn đại thúc.

Đại thúc lấy từ trong *** ra một cái ngân sắc yêu đái (đai lưng màu bạc), hình thức thực mộc mạc, đưa cho Nguyên Bảo, “Cầm đi!”

“Tạ đại thúc!” Nguyên Bảo tiếp nhận, hắn biết thịnh tình không thể chối từ, nếu không nhận sẽ làm đại thúc mất hứng. Nhìn xem thuộc tính của yêu đái, dọa hắn nhảy dựng: Càn Khôn Yêu Đái. Không gian lưu trữ vật phẩm 1500 ô, mỗi ô có thể chứa 100 vật phẩm cùng loại. Không trọng lượng, vật phẩm cố định, không bị đánh rơi.

“Đại thúc, thứ này… thứ này, rất quý giá!” Nguyên Bảo thực cảm động, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hồng hết cả.

“Đừng khách khí, cầm đi, là ta cố ý làm cho ngươi, ai kêu ngươi một chút thể lực của không có! Ai, nếu không ngươi không thể kế thừa y bát của ta…” Đại thúc lại một lần nữa cảm thán.

Nguyên Bảo thấy thế, vội tạ ơn đại thúc rồi chạy mất tăm, không muốn tiếp tục nghe đại thúc cảm thán. Đi ngang qua tài phụng ***, Nguyên Bảo tặng cho tài phụng đại nương hai con cá, bởi vì đại nương luôn thực chiếu cố hắn, đã tặng không cho hắn vài bộ bạch trang của tân thủ, còn nói chờ đến lúc hắn rời khỏi Tân Thủ Thôn sẽ tặng cho hắn một bộ tân thủ trang đặc biệt.

“Nguyên Bảo, từ từ!” Đại nương vội gọi lại Nguyên Bảo, từ dưới quầy xuất ra một bộ đạm lam sắc cổn vân biên tân thủ “Bạch bản” trang.”Cầm lấy, này là lần trước đã nói sẽ làm cho ngươi!”

“A?” Nguyên Bảo kinh ngạc, không phải đã nói là chờ khi nào hắn phải rời đi sao? Chẳng lẽ? Không đúng nha, hắn còn chưa quyết định sẽ đi mà. Bất quá, vẫn nên nhận lấy, “Cám ơn đại nương!” Nguyên Bảo muốn trả tiền cho nàng, liền bị đại nương cự tuyệt, chỉ chỉ mấy con cá nói là hoàn lễ. Không có biện pháp, Nguyên Bảo đành phải cảm ơn rồi nói lời từ biệt.

Hắn tới nhà thợ mộc đại thúc, cũng như lần trước đưa ra hai con cá, thợ mộc đại thúc cũng tặng lại cho hắn tiểu lễ vật : hai đoạn gỗ bất đồng tính chất, dài khoảng một thước, một đầu được bao bọc tinh tế, hoa văn rất kỳ quái, ít nhất là Nguyên Bảo chưa từng thấy qua, không biết là dùng dùng cái gì.

Sau đó tới nhà thợ săn đại thúc, đại thúc lại tặng hắn một thanh tiểu đao lột da, hình tam giác (ta cũng ko tưởng tượng ra được đao gì mà kỳ thế), phi thường sắc bén, lột da tốc độ +35%. Nguyên Bảo lần nữa trì độn, rốt cục cảm thấy có một chút quỷ dị, tại sao những người này hôm nay đều hết thảy cùng nhau tặng đồ cho hắn chứ? Trong lòng mang theo nghi vấn, Nguyên Bảo cuối cùng đi tới dược ***, hắn đã từ đây học được thải dược thuật (thuật hái thuốc), biện dược thuật (nhận biết thảo dược).

Trong dược ***, lão dược sư tiên phong đạo cốt đang ngồi trên ghế trúc, vuốt ve chòm râu, trên mặt mỉm cười. Nhìn thấy Nguyên Bảo, nói: “Hài tử, lão hủ chờ ngươi đã lâu rồi!”

Quả nhiên. Nguyên Bảo đưa tặng cá, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Hài tử, ngươi đã học xong biện dược, thải dược thuật, lão hủ thấy ngươi ngộ tính cực cao, rất có thiên phú, không biết ngươi có nguyện ý theo ta học y, gia nhập môn hạ của ta?” Lão nhân hỏi.

Đồng thời, bên tai Nguyên Bảo truyền đến thanh âm của Hệ Thống: Thần Y Tái Hoa Đà muốn thu nhận người chơi Nguyên Bảo làm đồ đệ, người chơi Nguyên Bảo có đồng ý trở thành đệ tử thứ mười một của Tái Hoa Đà không? Đồng ý/ Không đồng ý

Cái này —— Nguyên Bảo nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, lâm vào nghi nan. Một lúc lâu sau: “Nếu ta làm Dược sư, về sau còn có thể chuyển nghề nghiệp khác không?”

“Đương nhiên có thể!” Lão nhân đáp, “Lão hủ sư môn không giống như các môn phái khác, bình thường các Dược sư sau khi nhận nghề nghiệp chỉ có thể là Dược sư, nhưng đệ tử trong môn hạ của ta có thể nhận thêm nghề nghiệp khác!”

“Vậy nếu ngài không chê cười, ta liền nhận lời làm đệ tử của ngài!” Nguyên Bảo yên tâm, cười nói, cũng cung kính hướng lão nhân thi lễ, “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy!”

“Hảo hảo!” Lão nhân vui mừng lại khuây khoả cười, tự tay nâng Nguyên Bảo dậy, “Hài tử, vi sư liền truyền y thuật cho ngươi.” Lão nhân từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách, lại từ sau quầy xuất ra một bộ chế dược, một bộ dụng cụ hái thuốc đưa cho Nguyên Bảo.

“Tạ sư phụ!” Nguyên Bảo tiếp nhận, tinh tế đánh giá, đồng thời bên tai nghe được hệ thống thông báo:

Chúc mừng người chơi Nguyên Bảo trở thành đệ tử thứ mười một của Thần Y Tái Hoa Đà, học được Chế dược thuật, Đề thuần thuật  (thuật tinh chế, tinh luyện), Luyện đan thuật, bởi vì được thần y thừa nhận, cho nên cấp bậc Dược sư của người chơi Nguyên Bảo trưc tiếp thăng trung cấp Dược sư, đặc biệt thưởng: Danh vọng 1000, Kim tệ 50.

Người chơi Nguyên Bảo được sư môn tặng cho Tử kim dược cụ một bộ, Lục la dược lâu một cái (giỏ đựng thuốc), Bách thảo dược sừ một cái (cuốc đất), kỹ năng thư một quyển.

Bởi vì người chơi đã thành công hoàn thành tám mươi mốt nhiệm vụ liên hoàn của Tân Thủ Thôn, đạt đủ điều kiện cho nhiệm vụ tiếp theo, cho nên thỉnh người chơi Nguyên Bảo lập tức đến nhà thôn trưởng để nhận nhiệm vụ, lĩnh thưởng!

Nguyên Bảo nghe xong trên mặt đầy hắc tuyến, nguyên lại hắn bất tri bất giác đã chạy hết 81 cái nhiệm vụ cho tân thủ, còn được phần thưởng đặc biệt, ngẫm lại cũng không tồi.

“Hài tử, trong này là y đạo vi sư đã nghiên cứu cả đời, bây giờ truyền lại cho ngươi, hy vọng ngươi hảo hảo tự học tập. Y thuật vô nhai, y cảnh khôn cùng, hy vọng ngươi sau này có thể tuân thủ y đạo nghiêm ngặt, vì dân tạo phúc. Ngươi ngộ tính cực cao, tuệ căn thâm chủng, tương lai thành tựu chắc chắn bất phàm, hài tử, tự giải quyết cho tốt!” Lão nhân thân thiết nói.

“Tạ sư phụ dạy bảo!” Nguyên Bảo lại bái.

“Hài tử, ngươi còn có việc thì cứ đi trước, khi nào rảnh rỗi trở về thăm vi sư cũng được. Đi đi!” Lão nhân ôn nhu vỗ vỗ vai Nguyên Bảo.

“Thị, sư phụ! Như vậy, ta đi trước, ta nhất định sẽ trở lại thăm ngài, bảo trọng, sư phụ!” Nguyên Bảo nói lời từ biệt sư phụ, hướng nhà thôn trưởng mà đi.

Trên đường đi, hắn lấy ra kỹ năng thư được sư phụ tặng, mở tra xem thử, kết quả hệ thống lập tức thông báo hắn đọc được y điển 《 Dược Vương Kinh 》. Sau đó, cuốn sách liền biến mất, biến thành tri thức hiển hiện trong đầu hắn. Nguyên Bảo trảo trảo tóc, cảm giác mình thật sự có điểm giống lão trung y, không biết khi đụng vào thực tế sẽ như thế nào. Lại nhìn xem mấy thứ dược cụ này, tất cả đều có thuộc tính là Thiên khí, hơn nữa là chuyên dùng cho Nguyên Bảo, trên mỗi loại dụng cụ đều có tên của hắn, xem ra người khác không thể nào dùng được, cho dù có bị thâu (cướp, đánh cắp), thì người khác cũng không thể sử dụng. Nhìn mấy món bảo bối này hắn thật muốn lập tức thử xem, đặc biệt kia là cái dược lâu cùng dược sừ (giỏ thuốc, và cuốc đất), thoạt nhìn phi thường tốt dùng. Trong nháy mắt, đã tới nhà thôn trưởng rồi.

P/S: Cho ta chút com com cảm tưởng nhá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.