Võng Du Chi Nhân Yêu

Chương 39: Chương 39




Cố Tiểu Bắc cảm thấy lần trở về này đúng là quá đột nhiên, hôm qua một cuộc điện thoại Doãn Thiên Tề cũng không gọi cho cậu, chắc là tức giận. Trước lên game tìm đại thần đã, cảm giác tính tình của anh ấy ở trên game tốt hơn.

Vừa onl liền mở list hảo hữu ra, cực kỳ ngoài ý muốn, thế mà đại thần lại không online. Làm mới mấy lần, vẫn hiện lên là đang offline, tâm Cố Tiểu Bắc bỗng nhiên trùng xuống.

Từ lúc nào mà, cậu vừa onl một cái sẽ mở ngay list hảo hữu lên xem người kia có onl hay không, khi thấy hệ thống thông báo Phu quân của bạn Khuynh Tẫn Thiên Hạ login, cậu sẽ rất kích động. Mỗi lần xoát quái, chỉ cần có đại thần ở đây, cậu luôn yên tâm đi theo sau nhặt mấy thứ linh tinh.

Cũng lại từ lúc nào mà, danh hiệu của cậu, cũng biến Nương tử của Khuynh Tẫn Thiên Hạ. Doãn Thiên Tề, nếu như vậy rồi mà vẫn không rõ rằng mình thích một người, vậy cậu đúng là đứa ngốc.

Cố Tiểu Bắc không do dự nữa, bấm điện thoại gọi cho Doãn Thiên Tề.

“Doãn Thiên Tề, anh đang ở đâu?”

“Ở trên đường.”

“Em muốn gặp anh, em có điều muốn nói với anh.”

“Anh cũng vậy.”

Buổi sáng thức dậy liền thấy tờ giấy mà Cố Tiểu Bắc để lại, nói là muốn quay lại trường lấy vài thứ. Vậy mà thẳng đến tối cũng không trở về, Cố Tiểu Bắc luôn làm rùa quen, chắc chắn em ấy đã hiểu ra gì đó. Mấy gì liền không thấy cậu khiến Doãn Thiên Tề có mỗi cảm giác nhớ nhung đến thấu xương chưa từng trải qua, mặc kệ em nghĩ như thế nào, mặc kệ dù sau này có mất đi em hay không, anh cũng phải nói với em, Cố Tiểu Bắc, anh thích em, so với bất luận cái cảm giác gọi là thích nào, đều thích hơn.

Bắc Kinh đang trong cơn mưa đầu thu, tới cực kỳ đột nhiên, mọi người đều phải chạy vội vàng, chỉ có hai người, cứ như vậy an tĩnh mà đứng ở chỗ đó, bộ dáng giống như là có thể đợi cả đời.

“Doãn Thiên Tề, em có điều muốn nói với anh.”

“Vào xe đi, anh cũng có điều muốn nói với em.”

“Không cần, cứ như vậy, để em nói xong trước đã.” Cố Tiểu Bắc một khi đã cố chấp là không ai cản được.

“Doãn Thiên Tề, hình như em, thật sự, thích anh.” Có thể là càng về sau thanh âm của Cố tiểu Bắc lại càng nhỏ dần, lại có lẽ là do tiếng mưa rơi quá lớn.

“Cái gì? Anh không nghe rõ.” Phắc, Doãn Thiên Tề chắc chắn là anh cố ý.

“Doãn Thiên Tề, anh nghe cho rõ cho lão tử, em Cố Tiểu Bắc, thích anh, em TM thích anh.”

Doãn Thiên Tề nở nụ cười, khuôn mặt kia, yêu mị giống như có thể làm cho tất cả những bông hoa mạn đà la màu đỏ phai sắc.

*hoa mạn đà la = hoa bỉ ngạn

Một tay kéo Cố Tiểu Bắc vào trong lòng, cảm giác như không cử động được, gắt gao ôm ấp.

Cố Tiểu Bắc còn có thể cảm nhận được rõ hơi thở của Doãn Thiên Tề phun trên cổ mình, ngứa. Tiếng mưa rơi, tiếng gió, tiếng còi, cũng đều không che dấu được tiếng thầm thì nhẹ nhàng nỉ non của Doãn Thiên Tề bên tai cậu. Cố Tiểu Bắc, anh cũng thích em, cực kỳ thích cực kỳ thích......

Trên vai có cảm giác ấm áp, biến lạnh, sau đó, lại bắt đầu nóng bỏng.

Anh nghe người ta nói, thích một người, nếu bạn không chiếm được thì sẽ lựa chọn hủy diệt. Mà yêu một người, bạn không chiếm được thì sẽ chúc người đó hạnh phúc. Mà Doãn Thiên Tề, là thích Cố Tiểu Bắc, anh tình nguyện cùng em bước chân vào con đường luân hồi, cũng sẽ không rời khỏi em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.