Võng Du Chi Phi Thường Đạo (Quyển 1)

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27

Nghe nói có đấu giá hội, người chưa có kiến thức qua như Tuyết Sinh nên vô cùng hưng phấn, tuy rằng không có tiền mua, nhưng nhìn cũng tốt a. Soái Vô Chỉ thấy hắn hưng phấn như thế liền đem sách hướng dẫn chụp về đấu giá hội mà hắn mua được đưa cho Tuyết Sinh.

Sách hướng dẫn này chính là được mua ở chỗ đăng kí bán đấu giá tư chất nguyên liệu của bản thân sở hữu, những ngoạn gia không ngừng đem đồ vật của mình đến bán đấu giá, trong sách hướng dẫn này không những ghi lại toàn bộ các tư chất nguyên liệu được bán nó còn có thể thường xuyên cập nhật, tuy rằng một quyển tốn mất 5 lượng bạc hoàng kim, nhưng nhờ vậy mà làm cho phách mại thành trước khi đấu giá hội được mở ra buôn bán không ít lời.

() bán đấu giá

Tuyết Sinh say sưa cùng Vân Sinh cùng nhau lật xem những bức chụp trong sách hướng dẫn, sách hướng dẫn này cũng không phải là sách bình thường, mà nó giống như một tiểu đài triển lãm nhỏ, có thể cho người ta quan sát giống như tận mắt nhìn thấy, nhìn đến những vật phẩm của mỗi địa phương đến rõ nét, nếu là loại ảnh chụp sủng vật thì còn có thể cử động, chính là không thể sờ tới mà thôi. (ai xem harry poter chắc cũng tưởng tượng ra nhỉ ^^)

Lật đến một tờ, đột nhiên nghe được một tiếng hí dài, trên giấy sống động không ngờ là một vật thể toàn thân đen thui cao lớn rực rỡ… một con tuấn mã! Vật phẩm phía trên viết: Ô chuy (loại vật phẩm để cưỡi).

Tuyết Sinh cùng Vân Sinh kêu lên một tiếng sợ hãi, không cần nhìn giới thiệu cũng biết, ô chuy này không phải là vật cưỡi mà Sở Bá Vương cưỡi sao? Bọn họ biết trong < > mở ra hệ thống thú cưỡi, nhưng ngay cả danh mã như thế cũng xuất hiện làm sao không khiến cho người ta kinh ngạc.

Xem ảnh tranh trên sách tư thế ô chuy đang chạy, cao ngạo tuyệt đẹp, lúc nhảy lên cơ thể cùng tứ chi thon dài càng phá lệ xinh đẹp, thật không hỗ danh là một nhất danh câu.

Ánh mắt Vân Sinh tràn ngập yêu thích, hướng con ô chuy nhìn tới nhìn lui, nhưng nhìn đến giá bán tới 2000 lượng hoàng kim, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi xuống, giá đắt như vậy thì bọn hắn làm sao chịu nỗi.

Tuyết Sinh đã phát hiện biến hóa của Vân Sinh, lại nhìn xuống con ô chuy, hiển nhiên là biết Vân Sinh vô cùng yêu thích, làm ca ca như hắn luôn chịu sự chiếu cố của đệ đệ, hiện giờ cũng đến lúc đến phiên hắn vì Vân Sinh làm chút chuyện.

“Vân Sinh, ta mua con ngựa này tặng cho ngươi được không?”

Vân Sinh chấn động, “Ngươi lấy tiền ở đâu?”

“Ta bây giờ đúng là không có tiền” Tuyết Sinh lại không xem đó là vấn đề lớn “Nhưng danh hiệu của ta là ‘Dược Vương’ nga, hơn nữa ta còn có rất nhiều vật liệu trân quý. Hiện tại cách đấu giá hội còn ba ngày, ta nếu trong vòng ba ngày có thể luyện ra một ít thuốc tốt, thì trước khi ô chuy ra đấu giá ta đem bán thuốc đi không phải là sẽ có tiền sao?”

Nhìn thấy Vân Sinh còn muốn cự tuyệt, Thiên Hồng cũng cười theo nói “Vân Sinh ngươi cũng đừng từ chôi nữa, Tuyết Sinh nếu nói như thế, liền nhất định nắm chắc con ô chuy kia tặng cho ngươi” Nếu không phải biết Tuyết Sinh không cần tiền của mình, y thật sự có thể chuyển tiền trong hiện thực vào, Tuyết Sinh quyết tâm dựa vào thực lực của chính mình mua con ô chuy kia tặng cho Vân Sinh, vậy y cũng chỉ có thể quyết định ủng hộ Tuyết Sinh.

Bên cạnh Giấc Mộng Nam Kha cũng hợp lại hỗ trợ nghĩ kế “Đấu giá hội sẽ tiến hành kéo dài trong ba ngày, ô chuy xếp hạng cuối cùng nên ngày cuối cùng mới đem ra đấu gia. Tiểu Tuyết nếu có thể luyện ra hảo dược, chúng ta có thể tranh thủ đem thuốc đi bán sau đó thì dùng tiền đó mua ô chuy, ngoài ra ta có thể thừa dịp đấu giá hội để bán lấy một cái giá tốt nữa”

“Tốt, cứ quyết định như vậy đi” Tuyết Sinh hai tay chống nạnh cười đắc ý “Ta nhất định sẽ đem cái con ngựa Ô chuy kia tặng cho ngươi”

Trông thấy Tuyết Sinh đã hạ quyết định, Thiên Hồng đương nhiên cũng bồi theo hắn, mà bọn Soái Vô Chỉ lại quyết định tiếp tục đi luyện cấp, bọn họ mới vừa gặp mặt lại sắp phải chia tay.

“Chính là,” Tuyết Sinh cảm thấy được thực áy náy “Như vậy Thiên Hồng làm sao có thể làm đệ nhất cao thủ được”

Thiên Hồng mỉm cười, Hamburger lắm mồm chen vào “Lão Đại đã không phải là đệ nhất nữa, nhưng y vẫn là lão đại của chúng ta”

“A?” Luôn luôn không có chú ý đến Bài Hành Bảng, Tuyết Sinh ngây dại hỏi “Kia hiện tại ai là đệ nhất?”

“Là Gây Tê nhà chúng ta hiện 56 cấp đứng thứ nhất, lão đại gần nhất đều không có luyện cấp cho nên vẫn là 54 cấp, đã muốn rơi xuống hàng thứ tư” Hamburger đối với Tuyết Sinh chậm chạp thật sự là không biết nói thế nào mới tốt, chuyện này đã sớm trở thành chuyện huyên náo nháo đến ồn ào trên diễn đàn.

Cho dù từ sớm đã biết mình nhất định sẽ liên lụy đến Thiên Hồng, nhưng là Tuyết Sinh vẫn cảm thấy thực thương tâm. Thiên Hồng sờ sờ đầu của hắn, ôn nhu nói “Đệ nhất đối với ta mà nói không tính là cái gì, quen biết được ngươi mới là chuyện tối may mắn đối với ta”

Mắt thấy hai người chuẩn bị ôm nhau, Quỷ Điệp thực sát phong cảnh hô “Thời gian cấp bách, mọi người đùng có mài đầu vào nữa” Hay nói giỡn, vừa rồi cái tiểu cô nương kêu Thải Hồng kia vừa thấy hắn liền cho hắn một ánh mắt nguy hiểm rồi quấn lấy hắn hỏi tùm lum tùm la, hiển nhiên thừa hiểu là tiểu cô nương động xuân tâm, nhưng hắn lại sợ muốn tránh cũng tránh không kịp, hận không thể thúc đẩy bọn hắn đi nhanh lên. Quỷ Điệp hiện tại bắt đầu hối hận chuyện giấu diếm mình là NPC.

Thời gian đích thực là không nhiều lắm, bọn Soái Vô Chỉ cũng không giúp được cái gì, đành phải đi trước tiếp tục đi luyện cấp, Thiên Hồng vị trí thứ nhất đã muốn tặng cho Gây Tê, nên bây giờ tuyệt đối không thể tiếp tục tặng cho ngoại nhân nữa.

Giấc Mộng Nam Kha bởi vì cùng bọn Soái Vô Chỉ không có thân thiết, cho nên cũng tự nguyện lưu lại bồi Tuyết Sinh.

Trước khi bọn Soái Vô Chỉ đi, bọn hắn còn để lại lều trại vừa mới mua đưa cho bọn Tuyết Sinh, bởi vì trong Chu Tước thành hiện nay đã không thể nào tìm được khách *** để có thể tá túc, nếu ở ngoài dã ngoại mà không có chuẩn bị tốt lều trại để ngủ thì thế nào cũng sẽ bị quái cắn chết.

Tiễn đoàn người Soái Vô Chỉ, Tuyết Sinh ngồi xuống trên mặt đất nghiên cứu một đống hỗn tạp dược liệu trên người mình.

Nhìn thấy hắn từng cái từng cái lấy đồ vật này nọ ra bên ngoài, trong đó có những văn kiện dược liệu quý giá có tiền đã chưa chắc mua được, Giấc Mộng Nam Kha vốn đôi mắt đã lớn nay trừng lên thiếu chút nữa là rơi ra.

“Ngô ngô… ” Tuyết Sinh nhìn dược liệu đầy đất, buồn rầu cắn môi, quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, trước kia dược liệu đôi phu phụ kia cho hắn quả nhiên đều là thứ tốt, nhưng là…“Xảy ra chuyện gì, dược liệu không đủ?” Nhìn thấy Tuyết Sinh bộ dáng buồn rầu, Thiên Hồng quan tâm hỏi

“Không, dược liệu có rất nhiều, chính là… cơ hồ tất cả đều âm tính”

Đây hiện tại là vấn đề lớn nhất quấy nhiễu Tuyết Sinh.

Hắn hiện nay là Dược Vương độc nhất trong < >, trình độ đa phần là dựa vào đôi vợ chồng Hồng Nghê từ lúc hắn sinh ra truyền cho hắn biện thuốc thuật. Biện thuốc thuật là điều kiện kỹ năng tiên quyết để đề cao thuật luyện đan, kỹ năng này có thể làm cho hắn phân biệt được tính chất cùng phẩm chất của mỗi loại dược liệu, hơn nữa sau này luyện đến cấp cao, hắn phát hiện được dược liệu theo phẩm chất cao thấp có thể ẩn dấu bất đồng tính chất năng lượng âm dương, nếu như có thể đem phân chia phối hợp đạt tới năng lượng âm dương điều hòa, như vậy xác xuất thành công liền được nâng cao, hơn nữa dược được luyện ra có thuộc tính tốt hơn so với những phối phương bình thường.

() cách pha chế thuốc

Thuật luyện đan của Tuyết Sinh đến từ kỹ năng Thiên giới, cùng ngoạn gia bình thường học được “Luyện dược thuật” không giống nhau. Bình thường luyện dược thuật không có biện thuốc thuật làm căn cơ, cho nên xác suất phối phương tạo thành cực thấp, xác suất thành công cũng bình thường, mà thuật luyện đan của hắn chỉ cần có thể phối hợp các dược liệu hiếm thấy, thì thậm chí có thể luyện ra tiên đan làm cho người ta bạch nhật phi thăng.

Bọn Thiên Hồng nghe xong lời Tuyết Sinh giải thích, đều cảm thấy ngạc nhiên, suy cho cùng cho dù là ngoạn gia chuyên luyện dược cũng không có nói qua vấn đề thuộc tính âm dương của dược liệu, nhưng là thuật luyện đan của Tuyết Sinh là do thiên nhân truyền thụ, nhất định có đạo lý của hắn, như vậy hiện tại vấn đề lớn nhất biến thành làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được dược liệu phẩm chất cao dương tính, sau đó lại có thể cùng phối hợp với dược liệu phẩm chất cao âm tính của Tuyết Sinh luyện ra thuốc dược tốt – đây quả thực là chuyện ngộ không thể cầu.

() chuyện gì cũng tùy duyên không thể cưỡng cầu

Ở giữa trong một mãnh yên lặng, Giấc Mộng Nam Kha sợ hãi nói “Ách, ta có nghe nói qua một sự kiện, không biết… ”

“Tiểu Mộng, ngươi có chủ ý gì thì nói ra a!” Tuyết Sinh một chút liền nhảy qua ôm chết ôm sống Giấc Mộng Nam Kha, vội vàng lay động hắn.

Giấc Mộng Nam Kha bị hai mắt tỏa ra sáng ngời, vội kêu lên “Ta nói ta nói!” Tuyết Sinh lúc này mới buông hắn ra.

Tiểu Mộng thở gấp không khí, thấy tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng nhìn theo hắn, mặt lập tức liền đỏ, “Ta, ta cũng không biết có phải là sự thật hay không, nhưng là ta nghĩ hẳn là nên đi thử xem. Ta từng nghe nói qua có người đánh quái Nội Đan, hơn nữa là dược liệu tốt lắm. Ta nghĩ quái Nội Đan dương tính chắc dược liệu cũng là dương tính đi”

“Quái dương tính?” Tuyết Sinh trên mặt tràn ngập dấu chấm hỏi “Trước khi đánh quái còn muốn nhìn nó là đực hay là cái sao?

“Không phải thế!”

Giấc Mộng Nam Kha quát to lên, phát giác mình có điểm thất thố, mặt lại đỏ, ấp úng nói “Tỷ như phụ cận Chu Tước thành đa số là quái thuộc tính hỏa, mà hỏa là thuộc dương tính a”

Lúc này đến phiên Vân Sinh kêu to lên “Tiểu Mộng ngươi thật sự là quá thông minh, ta rất bội phục ngươi.”

“Cám ơn… ” Lần đầu tiên có người tán thưởng mình, Giấc Mộng Nam Kha cảm thấy được phi thường cao hứng, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đã muốn thẹn thùng đến hồng như quả táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.