Võng Du Chi Phi Thường Đạo (Quyển 1)

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

“Có thể hay không nói cho ta biết, hạt châu trong tay ngươi là thứ gì vậy?” Thiên Hồng đã sớm chú ý đến trong hạt châu thường thường phát ra ánh sáng của trạng thái ba màu xanh nhạt, xem ra đây là trang bị hiếm có của pháp khí (nhạc cụ của thầy tu)

“Này là bảo bối của ta”. Tuyết Sinh sinh dương dương tự đắc đem Thiên Thủy Linh Châu đưa ra trước mặt cho y xem.

Chứng kiến thuộc tính nổi trội của Thiên Thủy Linh Châu, ngay cả người kiến thức rộng rãi như Thiên Hồng cũng không khỏi giật mình, hắn thầm thì một chút nói “Thiên Thu Tuyết, này pháp khí mặc dù tốt, nhưng là khi ở nơi đông người, tốt nhất ngươi nên giấu nó đi”

“Ta biết, người khác sẽ theo ta cướp lấy đồ vật này!” Tuyết Sinh đây là sau khi bị Vân Sinh đe dọa mà sinh ra cảnh giác, đề phòng “Còn có, người gọi ta A Tuyết là được rồi”.

“Hảo,” Thiên Hồng mỉm cười “Nhưng là ngươi cũng không cần quá lo lắng, bình thường chú ý một số địa phương, tỷ như đừng tùy tiện nói cho người khác biết tên ngươi, còn có nhớ rõ [Tiền tài không để ra ngoài]”

“Nha”. Tuyết Sinh thầm suy nghĩ, hẳn là nên thêm một cái “Có đệ nhất cao thủ làm bảo tiêu” liền càng thêm hoàn mỹ, nhưng là hắn không phải là người không biết xấu hổ mà đề nghị, bởi vì bọn họ thực sự có thể nói là không quá quen thuộc nhau.

Nhiều lần trãi qua trăm cay nghìn đắng, Tuyết Sinh cuối cùng bản thân cũng cảm nhận được cái gì gọi à “Tốc độ”, siêu tốc độ.

Một cái đầu Tiểu Báo nhắm mắt xuôi tay theo đao của Thiên Hồng rơi xuống, Tuyết Sinh phát ra tiếng hoan hô kinh hỉ, mới không đến mười phút đi chung, hắn liền lên đến cấp 12, cùng với tốc độ của nữa tháng trước quả thật có thể nói như con rùa bò tiến hóa thành tên lửa.

Trong khi đó hắn chỉ an an ổn ổn ngồi ở trên vai Thiên Hồng, chính là ngẫu nhiên xuất ra một hai cái kỹ năng phụ trợ nâng cao rèn luyện, dọc đường đi thường xuất hiện các tiểu quái, Thiên Hồng chỉ tùy tiện phất phất đao liền nhanh chóng giải quyết. Hiện tại Tuyết Sinh nhìn vào điểm kinh nghiệm của chính mình với một ánh mắt có thể nói là quái dị mà nhìn (không thể tin vào mắt mình), hiện giờ cần chính là lo lắng một chút làm sao giết chết chúng nó nhanh chóng mà thôi (rút ra từ kinh nghiệm của Lang Vương, giết phải giết liền tay haha). Cạc cạc, thật sự là vận khí bắt đầu chuyển a.

Hiện tai chẳng những luyệt cấp vượt nhanh, hơn nữa, Tuyết Sinh cuối cùng — cảm nhận được cảm giác “Tài trí hơn người”, vạn tuế! Ngồi vai Thiên Hồng thân cao 1m92, phía dưới tiểu lão hổ, tiểu báo gì, dường như có thể một cước mà đá bay, đương nhiên hắn không phải dùng chân của mình.

Thiên Hồng nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Tuyết Sinh, trong lòng không khỏi dâng lên một trận yêu thương, kỳ thật rừng rậm này bên trong bình quân nhiều nhất là quái vật 20 cấp đối Tuyết Sinh nói là vượt cấp đánh quái, nhưng đối với y người 52 cấp, kinh nghiệm thực là ít đến đáng thương, nhưng nhìn đến vật nhỏ kia cao hứng như thế, thì thấy hết thảy đều đáng giá.

Dọc theo đường đi chẳng những kình nghiệm Tuyết Sinh bay lên như dìu gặp gió mà lại không có nguy hiểm, nên bắt đầu hoa chân múa tay, đắc ý vênh váo…Đột nhiên, theo một tiếng rống to, một cái đầu Gấu Ngựa cao hơn hai thước vọt ra, múa may cự chưởng, mắt thấy muốn đánh trúng Tuyết Sinh đang ngồi trên bả vai Thiên Hồng. Thật sự là vui quá hóa buồn, tinh phong (mùi thịt sống) trên người Gấu Ngựa bay đến, Tuyết Sinh nhanh chóng che cái mũi lại, hảo thối a! Xem ra nguyên nhân là do giá trị mị lực của hắn cao a, dọc theo đường đi những tiểu quái nối bước nhau tới, ngay cả Gấu Ngựa ở chỗ sâu trong rừng cũng không mời mà tự đến.

Cái gì, ngươi nói hắn sao không tránh né? Được Tuyết Sinh chùng ta ngã mông ngồi lên cao thủ đệ nhất cũng không phải để trang trí.

Chỉ thấy Thiên Hồng nâng đao hướng về phía trước đánh trúng, đánh hùng chưởng đang hướng về Tuyết Sinh sau đó từ cánh tay mang theo một trận huyết hoa thoát ra, đồng thời y quan tâm mang theo Tuyết Sinh hướng về phía bên cạnh nhảy qua vài thước, nhường Tuyết Sinh tránh thoát cảnh “Máu Hùng lâm đầu”, cuối cùng phản thủ một đao vào trái tim của Gấu Ngựa, thuận lợi biến nó thành kinh nghiệm giá trị.

Thật lợi hại, hảo hảo xem a!

Tuyết Sinh nỗ lực vỗ tay tỏ vẻ cổ động, dù sao người ta là chủ lực, mà hắn là ăn nhờ kinh nghiệm, nịnh nọt một chút cũng không có xấu a.

“Công kích của ngươi thật mạnh a, con gấu phòng ngự cao như thế ngươi cũng có thể một đao giải quyết, có phải có bí quyết gì không?”

“Cũng không có cái gì, chính là cơ duyên xảo hợp chiếm được một bộ [Tuyệt học] nội công tâm pháp, cho nên so với người bình thường có thể sẽ cường (mạnh mẽ) hơn một chút” Thiên Hồng hàm hậu (thật thà chất phác) cười cười.

“Nội công tâm pháp?”

Tuyết Sinh tò mò cúi đầu xuống nhìn mặt Thiên Hồng, lại một cái không cẩn thận thiếu chút nữa là lộn nhào ngã xuống, may mắn được Thiên Hồng đúng lúc ôm lấy.

Đem Tuyết Sinh ôm vào trong ngực, đáp lại cặp mắt sáng ngời linh động kia, Thiên Hồng trong lòng chấn động, ánh mắt đơn thuần trong suốt hiếm thấy, y cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân chính mình động tâm, muốn bảo hộ hắn, sủng nịnh hắn, trong đầu ý niệm muốn chiếu cố người trong lòng càng thêm rõ ràng.

Ánh mắt của y… Thật là kỳ quái a, tuy rằng cũng không đáng sợ, nhưng là chan chứa xem mà không thấu. Trong lòng Tuyết Sinh, rất khó có được một chút không hiểu ra sao cảm giác nguy cơ.

Đúng lúc máy truyền tin của Thiên Hồng vang lên, đánh vỡ bầu không khí giữa hai người.

Thiên Hồng kết nối máy truyền tin nói vài câu, xoay đầu hướng Tuyết Sinh nói “Bằng hữu của ta ở Huyền Vũ thành chờ ta, ngươi có thể đi cùng ta không? Đợi ta tiếp tục mang ngươi đi luyện cấp”.

“Tốt” cùng Thiên Hồng một chỗ an toàn lại tiện lợi (em xem anh là cỗ máy sinh kinh nghiệm a), Tuyết Sinh đâu dễ dàng không muốn, đến nỗi cảm giác nguy cơ khi nãy cũng triệt để bị xem nhẹ! Dù sao thần kinh của hắn cũng thường bị Vân Sinh xưng là “ To như dây thép”.

Huyền Vũ thành cùng Thanh Long thành, Bạch Hổ thành, Chu Tước thành là một trong tứ thành nổi danh nhất Thần Châu quốc. Với Thanh Long thành to lớn, Bạch Hổ thành hùng vĩ, cùng Chu Tước thành xinh đẹp cùng so sánh với Huyền Vũ thành lớn nhất, đặc sắc nhất chính là nó chắc chắn!

Huyền Vũ thành cũng không có cái gì kiến trúc thu hút, nhưng nó được xưng là chỉnh thể lực phòng ngự đệ nhất Thần Châu quốc.

Hiện tại Tuyết Sinh đang ở dưới tường thành cao lớn dày bụi màu đen của Huyền Vũ thành, sợ hãi nhìn xung quanh: từng dãy binh đoàn NPC mặc giáp trụ đẹp sáng tuần tra cùng lực lượng phòng ngự đều chứng tỏ thực lực của thành này.

“Quả thực là cái thành lũy a” (công trình kiến trúc kiên cố dùng phòng thủ)

Tuyết Sinh thật sự là xem mà than thở, mặc dù đang ở trên đường đã được nghe Thiên Hồng giới thiệu qua, nhưng là tận mắt chứng kiến thật làm người ta rung động, cảm giác không tầm thường. Đặc biệt sau khi tiến vào trong thành, hắn tức thì bị mạnh liệt biển người cùng với những cửa hàng Lâm Lang (những đồ vật quý hiếm) làm cho choáng váng.

Nhìn đến Tuyết Sinh cao hứng, tâm tình Thiên Hồng cũng tùy theo đó mà dâng lên, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải dẫn hắn đến nơi nơi tham quan, trò chơi này có nhiều địa phương ngoạn tốt lắm.

…Bởi vì Tuyết Sinh lần đầu tiên vào trong thành, Thiên Hồng dự tính dẫn hắn đi đến quảng trường phồn hoa nhất trong thành nhìn qua, để cho hắn nhìn một chút cảnh vật to lớn của thành, một đường cười cười nói nó, cũng là tiêu dao (ung dung tự tại), thẳng đến bên người chen lấn không chịu nổi, hai người mới phát giác, bọn hắn thế nhưng ở giữa ngã tư đường trở thành hai nhân vật tiêu điểm, vô số tò mò, hâm mộ, ánh mắt khinh thường cùng với những lời xì xào bàn tán tuôn ra…“Oa, tọa ngồi trên bả vai a! Hảo hảo nga! Chồng ngồi xổm xuống cho ta ngồi một chút”

“Là Yêu Tộc a, thật đáng yêu!”

“Rất huênh hoang đi?”

“Yêu Tộc cư nhiên còn dám trên đường cái (lớn, chính) đi loạn?”

…Nguyên lai lúc ở trong rừng rậm hai người cảm thấy được phương thức như thế thực thoải mái, Tuyết Sinh có thể túy ý tung ra kỹ năng phụ trợ mà không cần lo lắng cho sự an toàn của mình, Thiên Hồng có thể toàn lực công kích mà không cần lo lắng cho Tuyết Sinh, bởi vì căn bản không có cái gì có thể công kích được đến độ cao bả vai của y, cho nên cho dù ra khỏi khu rừng hai người cũng theo tập quán vẫn bảo trì phương thứcTuyết Sinh ngồi trên bả vai của Thiên Hồng, không nghĩ tới lại có thể khiến cho trong thành xôn xao đến như vậy. Tuyết Sinh cùng Thiên Hồng liếc nhìn nhau một cái, phi thường ăn ý đạt tới chung nhận thức — chạy trốn!

Chỉ bằng Thiên Hồng với thân cao, dáng người khôi ngô như hạc trong bầy g, hai người thật sự gạt bỏ đám người chạy trối chết.

Thiên Hồng nhanh chóng chuyển qua một chỗ rẽ lao vào trong hẻm nhỏ.

“Hô, cuối cùng cũng bỏ lại được những người nhàm chán đó” Tuyết Sinh thăm dò hướng mặt ra ngoài nhìn nhìn, nhẹ nhàng thở ra.

Nghĩ đến tình hình vừa rồi, hai người cũng không nhịn được cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.