CHƯƠNG 0
Vận Mệnh
Đây là một trò chơi du hí, nó có điểm khác so với các game online khác. Lần đầu tiếp xúc với trò chơi này, Ninh Hòa trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Trò chơi này thực · tàn khốc, đây mới là thực · trò chơi a!
Luật duy nhất của game: Từ ‘thời gian’ sẽ nắm trong tay ‘Vận Mệnh trò chơi’. Trò chơi này không có tiền tài, duy nhất có thể sử dụng ở đây chính là ‘thời gian’. Ngoạn gia kiếm thủ tiêu phí thời gian, khi bánh răng đi đến giây cuối cùng, sẽ tử vong. Chân chính đích thực tử vong – hoàn toàn bị xóa bỏ.
Luật này đặt ra thực quen mắt, thật giống như đã từng thấy qua ở bộ phim nào đó. Ninh Hòa trước đây cũng từng nghĩ, như thế này chả khác đặt ra nhằm gây rối, đáng lẽ nên đặt ra cái gì cho phù hợp với cuộc sống thực tế, nhưng cũng không chắc là năm sau lại nổi lên trò chơi du hý khác cũng như vậy.
Ninh Hòa cũng từng vì thế mà điên cuồng luyện cấp, bởi trong trò chơi không thể dùng tiền thật, tất cả đều bắt đầu ở một chỗ. Mọi người trước đều bận rộn đi thăng cấp, đi làm nhiệm vụ, đi làm có thể kiếm thêm thời gian. Trong trò chơi du hý, ít đi rất nhiều khách du ngoạn bởi không ai có nhiều thời gian để lãng phí. Tất cả mọi người đều bận rộn để sống sót.
Quả thật việc lén buôn bán thời gian trong trò chơi là không thể ngăn cản, thế nhưng ban quản trị vẫn đặt ra một số điều kiện nhằm hạn chế.
Người chơi ở đây có thể làm gì? Kỳ thật, Vận Mệnh cùng các trò chơi khác cũng không có bất đồng, giống nhau ở chỗ có thể làm nhiệm vụ, có thể đánh quái; giống nhau ở chỗ người chơi cần không ngừng thăng cấp đề cao thuộc tính bản thân; giống nhau ở chỗ người chơi cũng cần thu hoạch vật liệu để cường hóa trang bị; cuối cùng là giống ở người với người trong lúc PK có thể thăng cấp.
Duy nhất có điều bất đồng chính là, kim tệ biến thành thời gian. Người chơi có thể ở trò chơi bao lâu tùy thích, nhưng quan trọng là bản thân có bao nhiêu thời gian. Lúc này, không thể thông qua nạp tiền(thật) mà có được, nhưng có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ, có thể thông qua đánh quái, có thể thông qua tham gia hoạt động của hệ thống, cũng có thể cùng với người khác giao dịch hoặc là từ những người khác tặng. Mà người chơi ở đây mỗi một phân mỗi một giây tiêu hao trên người đều tương ứng là thời gian. Mua dược phẩm đạo cụ cũng đồng dạng. Tệ hơn nữa, là trừng phạt sau khi bị thương: bình thường nếu không có giá trị tội ác, sẽ không bị khấu trừ kinh nghiệm, không giảm cấp, cái gì cũng không mất, nhưng sẽ giảm thời gian hạn chế của người chơi. Tiêu hao hết thời gian thì người chơi sẽ chết. Sẽ bị xóa thông tin khỏi máy chủ gốc.
Mỗi tài khoản ở cùng hệ thống mạng chỉ có thể tạo một trương mục. Bởi vậy, người chơi nếu tử vong, đó là vĩnh viễn cáo biệt hệ thống đó, cáo biệt thế giới này, vĩnh viễn rời đi.
Ninh Hòa cũng không nghĩ nhiều, chính mình đã là ngươi chơi sau ba năm đầu, đúng là vẫn còn nhìn thấy cái chữ kia trên màn hình máy tính, liền tiếp tục bại lui.
Cuối cùng.
Hàng chữ máu bao trùm toàn bộ màn hình, thân thể té trên mặt đất tựa hồ trợn tròn mắt, không cam lòng nhìn phía màn hình, mọi người nguyên bản đang quay chung quanh bên người hắn đã muốn triệt hồi, như là thực vừa lòng kết cục của trò khôi hài này.
Đúng vậy, hết thảy đều đã xong.
Ninh Hòa biết, ba ngày sau bang hội của hắn sẽ tự động giải tán, hội đối địch thì nhảy nhót, cười nhạongười như thế lại dám can đảm cùng bọn họ đối nghịch, mà tiếp qua một trận, thế giới này sẽ quên có một cái tên Tống Thời Nguyệt kỵ sĩ từng ở trong trò chơi danh táo nhất thời.
Ninh Hòa buông ra con chuột, hướng ra sau ngã vào ghế, nặng nề mà thở hổn hển một hơi.
Hắn không cam lòng.
Đều không phải là bởi vì chính mình thua trận, bị những địch nhân đó chà đạp mất đi tôn nghiêm, mà là bởi hắn cho đến lúc chết cũngkhông đợi được tên người kia sáng lên.
Sẽ không còn được gặp lại đi. Ninh Hòa nhắm mắt lại, có một chút bất lực, nhưng hắn biết, đã xong, lúc này đây, là thật đã xong.