Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo

Chương 36: Chương 36




CHƯƠNG 35

Thái Dương là bạn học trung học của Ninh Hòa, được phân ngồi cùng bàn, khi đó Ninh Hòa không có thấy được ý định của đối phương, bởi bản thân hắn cũng không có cảm giác.

Tuy cùng đại học nhưng nhà không cùng thành phố, cũng ít liên hệ, ở thời điểm gặp mặt bạn cũ còn có thể đụng mặt đôi chút.

Ninh Hòa cùng Thái Dương quan hệ kỳ thật không tính là thật tốt, đây là Ninh Hòa tự cảm thấy, bọn họ nhiều lắm cũng chính là trung học ngồi cùng bàn(Nguyệt: cùng bàn thường là bạn thân ko á), đại học vốn cũng ít liên hệ, vẫn là Thái Dương hỏi Ninh Hòa đang chơi cái gì, hai người mới ở trò chơi cùng nhau quậy một trận, bất quá sau đó Thái Dương ý đồ đối Ninh Hòa làm cái gì, cuối cùng là bị Ninh Hòa hung hăng cho một quyền, thuận tiện đưa hắn một câu: “Thái Dương ngươi cút cho ta”, sau đó, Thái dương thực sự biến mất, vô luận là trò chơi hay bên ngoài đời thực.(Nguyệt: uổng cho 1 mối tình thanh mai trúc mã tan vỡ)

Ninh Hòachính là tức giận huynh đệ mình lại đối với mình làm ra chuyện kiakhiến Ninh Hòaxúc động, mới bắt người kia biến mất. Nhưng người này cũng thực quật cường, cho tới bây giờ cũng không cúi đầu nhận sai. Cho nên hôm nay khi Thái Dương chủ động xuất hiện, Ninh Hòa cũng không nhắc lại chuyện xưa, cứ coi như cái gì cũng không phát sinh.

Hai năm nay Ninh Hòa cơ hồ đều là nhốt mình trong nhà, hắn cảm thấy bản thân cũng béo lên không ít nhưng Thái Dương lại nói hắn gầy. Hắn ha ha cười nói: “Còn ngươi được lão bà bồi bổ cho phát tướng rồi.”

Thái Dương cũng cười, hắn không có phản bác cũng không có lắc đầu, chính là tùy ý Ninh Hòa.

“Ngươi như thế nào biết nhà ta? Cũng không sợ nhà không có người sao?” Ninh Hòa từ phòng bếp quơ quơ bình nước sôi, may mắn tủ lạnh còn có hai bình thủy, thuận tay đem cấp Thái Dương một lọ.

Thái Dương tiếp được, uống một ngụm, nói: “Nếu ban ngày ta đến phỏng chừng thật đúng là không tìm thấy ngươi, thời điểm ngươi đang ngủ tuyệt nhiên sẽ không tiếp điện thoại. Nếu là buổi tối, phân nửa thời gian ngươi sẽ ở nhà. Cũng vừa tiện ta lái xe qua đây, tiện lên nhìn xem.”

Nga, thì ra là thế, cho nên mới không cùng lão bà cùng nhau đến. Ninh Hòa hiểu rõ nhìn túi đồ kia, Thái Dương phỏng chừng cũng làhạ quyết tâm lắm mới đưa cho hắn bánh kẹo cưới.

Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất cũng chứng tỏ hắn đã buông xuống.

Ninh Hòa chỉ sofa:“Lại đây ngồi đi, đã lâu không gặp.” Nói xong liền đặt mông ngồi lên.

Thái Dương ngồi phía ghế đơn bên trái, cảm thấy hắn có điểm xa cách nên Ninh Hòa cũng tự giác hỏi han chuyện hôn sự, mới biết hắn đã đính hôn vào tháng trước, cũng chỉ mời huynh đệ thân thích trong nhà. Còn hôn lễ chính thức là năm sau, cười nói là cho các huynh đệ chuẩn bị đủ tiền biếu.

Ninh Hòa nhịn không được liếc hắn.

Hai người câu được câu không nói về chuyện trong 2 năm chưa gặp mặt, thẳng đến khi Thái Dương hỏi chuyện hiện tại của Ninh Hòa, lúc này mới khiến không khí trở nên trầm mặc.

Tình huống hiện tại, cũng có thể thấy rõ là một người cô đơn.

Ninh Hòa thở sâu, tựa người vào sofa, nhìn trần nhà nhỏ bé thật lâu không có dời tầm mắt. Trong số các huynh đệ, có lẽ hắn là người không có tiền đồ nhất, không tài năng, không tình cảm, tốt nghiệp đã 2 năm nhưng vẫn an phận không có đi làm.

Chuyện gì cũng không thành. Ngay cả trong trò chơi cũng bị luân bạch đá khỏi hệ thống.

“Còn có Thiên Nhai, các ngươi hiện tại thế nào?” Thái Dương cùng hắn tiến trò chơi, nhưng thực tế cũng chỉ được hắn dẫn đi hạ phụ bản xong liền rời đi, hơn nữa tại thời điểm đó lúc nào cũng mang theo Thiên Nhai, có lẽ đó là thời điểm Thái Dương nhận thức Thiên Nhai đi. Chính là đã qua lâu như vậy, Ninh Hòa nghĩ Thái Dương cũng hẳn là đã quên Thiên Nhai, giống như quên đi chuyện cả hai cùng từng chơi đùa trong một trò chơi.

“Như thế nào đột nhiên nhắc tới hắn, ta đã sớm không còn ở trò chơi gặp qua hắn.”

“Không thể nào, ngươi không ngoạn trò chơi sao? Ta mấy ngày trước login xem qua, tìm không thấy tên của ngươi, bang hội cũng không có, chỉ thấy Thiên Nhai một mình ở tuyến.”

Ninh Hòa lắc lắc đầu: “Ta bị san hào, hiện tại ở kênh khác bắt đầu lại…đằng đằng” Ninh Hòa đột nhiên đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Thái Dương: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

“Ta……” Thái Dương nghẹn lời, hắn vừa rồi nói nhiều như vậy, ai biết Ninh Hòa hỏi người nào.

Thấy Thái Dương còn ngốc ở bên kia, Ninh Hòa lập tức lôi người qua bên phòng, vừa đi vừa hỏi: “Tài khoản mật mã ngươi còn nhớ không?”

Thái Dương mờ mịt gật đầu, sau đó liền bị Ninh Hòa nhét vào trước cái máy tính, Ninh Hòa nhanh nhẹn mở ra trò chơi quen thuộc.

Dưới khí thế của Ninh Hòa, Thái Dương cũng không dám chậm trễ, đánh ra tài khoản cùng mật mã, đăng nhập thành công.

Nhân vật của Thái Dương xuất hiện ở đúng chỗ Ninh Hòa mới logout Gia Cáp Lạc Tư Thành, bất quá bởi không cùng hệ thống nên cũng chỉ có phong cảnh là giống nhau, những thứ khác hoàn toàn bất đồng.

Chuyển qua danh sách bạn tốt, Ninh Hòa theo bản năng chính là hướng đến vị trí đầu, thế này mới nhớ hiện tại không phải nick của hắn Tống Thời Nguyệt mà là Thái Dương. Bất quá nick của Thái Dương cũng không có ai, tất cả đều là một màu xám, đủ để biết Thiên Nhai có login hay không.

“Không ở tuyến a, có phải hay chưa tới thời gian login? Ta nhớ rõ các ngươi lúc ấy đều là lên cùng lúc.” Thái Dương vỗ vỗ cánh tay Ninh Hòa, ngẩng đầu lại nhìn thấy Ninh Hòa gắt gao cắn môi, trên mặt biểu tình vặn vẹo, như là cố nén cảm xúc không cho chính mình phát tiết.

Ninh Hòa nghĩ đến đã qua một năm, hẳn là cái gì cũng đều phai nhạt nhưng là không phải thế. Nghe được Thái Dương nhắc tới Thiên Nhai, hắn vẫn là kích động, khẩn trương, hưng phấn, thậm chí ở trong lòng còn tính toán nếu thấy người kia thì nên dùng biểu tình gì đối mặt hắn.

Nhưng chung quy cũng là hắn ban ngày phát mộng thôi.

Thiên Nhai quả nhiên không ở tuyến, hắn đợi trong chốc lát, kéo lên kéo xuống danh sách bạn tốt mấy lần, thậm chí còn ở kênh TG hỏi xem có người gặp qua Thiên Nhai.

Nhưng là tin tức phát ra liền đá chìm đáy biển. Đã hơn một năm, trừ bỏ hắn Ninh Hòa còn ai vào đây nhớ rõ.

“Ha ha ha……” Ninh Hòa không thể ức chế cười ra tiếng, cười chính mình si, cười chính mình ngốc, cười đến không kiềm chế được. Thái Dương đứng ở phía sau, vỗ vai hắn ra ý an ủi hắn. Thiên Nhai không hiện ra, khúc mắc như thế nào cởi bỏ.

Giả như hắn xuất hiện, cũng có thể giải được sao?

Thái Dương tắt trò chơi, với tay sang bên cạnh bàn lấy giấy viết lên tài khoản mật mã của mình, nói: “Ta đem này lưu lại, bất kì khi nào muốn có thể lên xem, hắn đã xuất hiện một lần, chắc chắn cũng sẽ xuất hiện lần thứ hai, vẫn sẽ có cơ hội gặp gỡ.”

Tuy nghe có vẻ đơn giản nhưng Ninh Hòa cũng biết hắn chờ suốt một năm, thường xuyên ngồi ngốc trước máy tính, dù đi bản sao cũng mở hệ thống kênh, tin tức cũng không để lọt lấy một cái. Vì hắn sợ, sợ không thấy được lúc Thiên Nhai login.

Cho nên, chính hắn rõ ràng biết, suốt một năm, Thiên Nhai không có xuất hiện qua một lần, mà giờ hắn lại hiện thân, vừa lúc là sau khi Ninh Hòa rời khỏi.

Đây chắc là cái gọi là “hữu duyên vô phận.”

Duyên phận hết, sao còn muốn cưỡng cầu.

Thái Dương đưa giấy qua, Ninh Hòa không có cầm, hắn nặng nề thở dài một hơi, đem tờ giấy trả cho Thái Dương, nói: “Quên đi, không tất yếu.”

Sẽ là cái dạng kết quả gì, hắn cũng đoán được.

Thái Dương cũng vì lão bà thúc giục mà cáo từ ly khai, trước khi đi hắn hết sức lo lắng nhìn Ninh Hòa, Ninh Hòa cũng chỉ cười nói: “Đừng lo, ta không sao.”

Hắn thực không có việc gì, chuyện không may cũng đã gặp nhiều, từ thời điểm cha mẹ ly hôn, thời điểm mẫu thân bỏ đi, thời điểm mẫu thân tái hôn. Ninh Hòa cảm thấy hắn đã trải qua không ít chuyện nhưng vẫn đều bình yên mà sống đến hiện giờ. Mà chuyện Thiên Nhai, đã hơn một năm, cảm xúc cũng đều đã lắng xuống. Hôm nay cũng chỉ là có chút phát tiết mà thôi.

Nhìn Thái Dương lái xe đi, Ninh Hòa đứng ở tiểu khu dưới lầu nhà mình, nhìn gia đình người khác đèn đuốc sáng trưng, cư nhiên có một chút phi thường……hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.