CHƯƠNG 42
Ninh Hòa rốt cục cũng được yên tĩnh, nhưng hắn cũng chỉ chặn được một cái hào.
Chân chính khó giải quyết là cái hào Dĩ Phụ Chi Danh. Bởi quan hệ sư đồ là cần hai bên cùng giải trừ, càng không thể đưa đối phương vào sổ đen. Cho nên nếu Thanh Minh lên nick đó, tiếp tục dây dưa, Ninh Hòa chắc cũng không có những ngày yên ổn.
Cũng là may mắn, Bán Thanh Minh bên kia như là đã muốn buông tay, không còn động tĩnh, Ninh Hòa lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vẫn không khỏi suy nghĩ: Hắn chấp nhất cũng chỉ đến mức này thôi sao, so sánh với khi hắn vì một cái bản sao nhiệm vụ mà kiên trì vài ngày lặp đi lặp lại mà nói, lúc này Bán Thanh Minh thật dễ dàng buông tay quá đi.
Cho nên, Ninh Hòa thật sự là nên thấy rõ sự thật: Hắn so với một cái nhiệm vụ cũng không bằng.
Sau khi ngồi ở kho hàng một lúc, Ninh Hòa vẫn là quyết định truyền tống tới thành khác.
Hắn lúc đầu đến đây cũng chỉ vì hoài niệm về quá khứ, về Thiên Nhai mà thôi.
Nhưng khi chuẩn bị đi, kênh tư tín lại nhấp nháy. Vốn tưởng là Quân Lâm thay Bán Thanh Minh nói tốt, Ninh Hòa vẫn là do dự không có mở lên, sau đó liền nghe thấy tiếng: “Đại tỷ, ta cứ tưởng ngươi không có trở về a!”
Ninh Hòa giật mình, liền nhìn đến Tinh Hận không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh, oán giận lải nhải: “Ta tổ đội mà ngươi cũng cự tuyệt. Thật sự làm ta đau lòng a.”
Tổ đội? Ninh Hòa nghĩ là của Thanh Minh cho nên cũng cự tuyệt đi. Nhìn đối phương hơn nửa ngày mới phản ứng lại, đáp:“Như thế nào là ngươi a.”
Tinh Hận trầm mặc trong chốc lát mới phi thường không xác đinh hỏi một tiếng: “Đại tỷ?”
“Làm sao vậy.”
“Ngươi đây là dùng biến thanh khí sao…haha…thật hiệu quả nga ~ Ta cũng muốn thử, ngươi cho ta địa chỉ đi, chỉ cần không thu phí là được. A ~ nhưng mà ngươi sẽ không thực sự là nam nhân chứ?”
Ninh Hòa phát ra cái biểu tình buông tay, xem như công nhận. Ban đầu ở bang hội, hắn vì Thanh Minh nên không có nói ra, hơn nữa nữ hào mà nói giọng nam cũng rất là dọa người đi, cho nên Ninh Hòa đều là đánh chữ nói chuyện phiếm. Nhưng giờ vẫn đang dùng tai nghe, cũng đã vô tình hồi đáp lại, chuyện này hắn cũng không còn cách giấu diếm.
Tinh Hận ngạc nhiên đến độ nói năng lộn xộn: “Đáng giận, ngươi cư nhiên gạt ta.”
“Không đúng, ta cũng chưa từng nói mình là nữ, đều các ngươi tự gọi ta như thế.”
“Nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với thừa nhận a. Nhưng mà đại tỷ ngươi cũng lui bang sao.”
Ninh Hòa nhu nhu trán nói: “Ngươi có thể không hô ta đại tỷ không được sao.” Bất quá hắn vừa rồi nói…… “cũng.”
Tầm mắt lúc này mới đảo đến trên đầu Tinh Hận, bang hội lúc này từ Không Đảo lại thành Thiên Thu Nguyệt.
Này lại là đã xảy ra sự tình gì?
“Ngươi như thế nào cũng lui bang hội, sư phụ của ngươi không phải ở Không Đảo sao?”
“Chuyện này nói ra rất dài a. Để tránh lãng phí thời gian, chúng ta tìm một chỗ vừa đánh quái vừa nói đi.”
Dứt lời, Tinh Hận cấp cho Ninh Hòa một lời mời tổ đội. Bên trong toàn những người đã 65 cấp, ngay cả Tinh Hận cũng đã đạt được 64 cấp.
Sau khi đến nơi, Ninh Hòa liền thấy một số mãn cấp của Thiên Thu Nguyệt đang đem theo người chưa đầy cấp xoát quái.
Ninh Hòa biết nơi đây là thánh địa xoát quái nhưng chưa từng tới bởi nơi này thường bị các đại bang hội, chiếm đoạt, ngoạn gia bình thường muốn vào đây xoát, một là khả năng hơn người, hai là bị vũ lực bị uy hiếp rời đi hoặc bị tiễn đi (giết).
Cũng không ngờ tới hôm nay lại có cơ hội trải nghiệm lạc thú chém giết (quái) ở đây.
“Thật không nhìn ra, Thiên Thu Nguyệt có thể ở đây chiếm vị trí tốt, ta còn nghĩ đây là phạm vi của Bán Thành Yên Samà?” Ninh Hòa thân là chức nghiệp xa công, tự nhiên là chọn vị trí an toàn. Lấy lực công kích của hắn, quái bình thường tới trước mặt hắn đều đã nằm xuống.
Tinh Hận cùng Ninh Hòa chức nghiệp giống nhau, đấu pháp tự nhiên cũng là giống nhau, hai người tiến đến cùng nơi, hắn thế này mới hắc hắc cười rộ lên, nói: “Thiên Thu Nguyệt giờ cũng không khác với bản sự là mấy. Bất quá bọn Bán Thanh Minh lui Bán Thành Yên Sa, địa vị của Thiên Thu Nguyệt cũng có nhiều sự thay đổi.”
“Là sao?” Ninh Hòa đối với Thiên Thu Nguyệt cũng không biết nhiều, hầu như đều là tin nghe được bọn Quân Lâm. Hắn chỉ biết Thiên Thu Nguyệt trước kia là hữu minh của Bán Thành Yên Sa nhưng chủ yếu là được Bán Thành Yên Sa giúp đỡ.
Nhưng tình cảnh hiện tại, thoạt nhìn không có giống.
Lại thấy Tinh Hận đưa ra một cái biểu tình gật đầu: “Như ngươi thấy đấy, thời điểm Bán Thanh Minh dẫn người rời bang, Bán Thành Yên Sa tổn thất cũng lớn, cho nên hai bên chúng ta đang có ý định sát nhập làm một.”
“Nhưng là……” Ninh Hòa muốn nói, Thiên Thu Nguyệt thực lực kém xa đi, nhưng là ngẫm lại Tinh Hận lúc này là thành viên của Thiên Thu Nguyệt nên lời này cũng không có nói ra ngoài.
Cũng may Tinh Hận cũng không để ý, tiếp lời nói: “Nhưng là Bán Thành Yên Sa cũng không cam chịu muốn theo chúng ta sát nhập, một số cao thủ trong bang cũng chuyển sang bang khác. Cho nên cũng có thể coi Thiên Thu Nguyệt hiện tại cũng chính là bang hội tiểu hào của Bán Thành Yên Sa.”
“Còn có thể như vậy sao?” Tuy nói là bang hội tiểu hào nhưng thực chất cũng chỉ là phân bộ của Bán Thành Yên Sa, nhưng nếu có người nổi bật thì vẫn có thể được cất nhắc lên Bán Thành Yên Sa. Có lẽ Tinh Hận vì lý do này mà gia nhập.
Nhưng lý do Tinh Hận thực sự tham gia Thiên Thu Nguyệt lại cấp cho Ninh Hòa mở rộng tầm mắt. Hóa ra Tinh Hận cùng An Lạc có nhận thức, hắn cũng vì thế mà có nhiệm vụ vinh quang là: “Đi Không Đảo nằm vùng.”
Ninh Hòa mới nhớ tới thời điểm Tinh Hận gia nhập gần với lúc xảy ra xung đột lần đầu tiên. Đáng tiếc Tinh Hận tuy rằng đồng ý với huynh đệ vào Không Đảo nhưng lại không thám thính được gì. Sau khi hai bên trực tiếp xung đột, hắn cũng quay về Thiên Thu Nguyệt.
“Cho nên, ngày đó đánh xong, ngươi liền lui bang hội?”
“Đó là…ta đều đã đem bí mật lớn nhất nói cho Tiểu An Tử, còn ở lại làm gì.”
Ninh Hòa kỳ thật rất muốn nói cho hắn, thời điểm sau đó mới là cơ hội nằm vùng tốt nhất. Nhưng Tinh Hận cũng đã lui bang hội, nói ra cũng không ý nghĩa.
Vì thế tình trạng hiện tại là hai bên kia cùng nhau chèn ép Không Đảo sao. Ninh Hòa sờ cằm, lại nghe được Tinh Hận hỏi: “Đại tỷ, nếu ngươi cũng đã lui bang, không bằng cùng ta đến Thiên Thu Nguyệt đi, chỉ cần ta nói một tiếng với Tiểu An Tử là được.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Ninh Hòa hơi cười rộ lên, tầm mắt cũng là chuyển qua bạn tốt giờ đã nằm trong sổ đen kia.