CHƯƠNG 4. BỊ BÁN VÀO THANH LÂU
Vì để cho võ công của Ngân Nguyệt giáo phát dương quang đại, giáo chủ Ngân Nguyệt giáo quyết định tự mình dạy võ công cho đồ đệ duy nhất, đầu tiên là luyện tập chẻ củi, nấu nước. Toàn bộ củi trong sơn trang đều để cho Phấn Mặc chẻ.
Củi chẻ ra không được quá lớn, càng không được quá nhỏ mà phải cân xứng. Ngoài ra không được nhờ ai hỗ trợ vì mỹ nhân sư phụ ngồi một bên vừa uống trà vừa giám sát. Phấn Mặc vừa mới chẻ vài cây củi thì trên tay đã nổi đầy bọt nước tròn tròn căng mọng.
Buổi chiều nấu nước, đầu tiên là phải đi gánh nước về rồi mới nấu. Chỉ có điều là đi gánh nước mà không cho dùng đòn gánh mà bắt cậu phải dùng cả hai tay, còn để cho người khác sống nữa không?
Vì thế mỗi lần Phấn Mặc múc đều là nửa thùng nước, về đến nơi thì chỉ còn lại cái thùng không, về phần nước đi đâu mất tiêu rồi thì chỉ có trời biết, đất biết và bản thân Phấn Mặc biết ( Ngươi xác định là sư phụ ngươi không biết ? ).
Buổi tối luyện tập đứng trung bình tấn, ngồi kiểu này đã thấy mệt rồi, ai mà ngờ sư phụ cách vài ngày lại tăng thêm một miếng sắt trên người cậu. Đợi vài hôm, cả người sáng lấp lánh, sắt đủ để làm thành nguyên bộ giáp rồi.
Phấn Mặc luôn hoài nghi không biết mình đã đắc tội vị sư phụ này khi nào mà y chẳng khác gì đang trả đũa cậu. Rõ ràng là cậu không hề làm gì cả. ( Tắm bồn thuốc của người ta, hại người ta mất mười năm nội lực, quên rồi à?), không phải chỉ là lần tắm rửa đó nhìn thấy y trần truồng sao? Có gì đặc biệt hơn người, làm như cậu thích nhìn lắm ấy ( Hình như ai đó quên mất là mình cứ lén nhìn thêm mấy lần)!
Sau khi luyện trung bình tấn còn phải luyện tập nội công, bởi vì đã hấp thu được mười năm nội lực, cho nên chỉ cần học cách làm sao vận hành nó khắp kỳ kinh bát mạch toàn thân là được. Đầu tiên Phấn Mặc bị sư phụ bắt học biểu đồ phân bố huyệt đạo trên cơ thể người, nhiều huyệt đạo như vậy quả thật là muốn lấy cái mạng nhỏ của cậu. May mà từ nhỏ đến lớn cậu không đến nỗi ngốc lắm bằng không đã sớm bị mỹ nhân sư phụ tra tấn đến chết.
Nếu không làm xong thì sẽ bị con rắn nhỏ liếm tới liếm lui, cái lưỡi rắn hồng hồng cứ duỗi ra co lại khiến cho cậu ghê tởm muốn chết.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng Phấn Mặc đã lộ ra ưu việt. Chẻ nhiều củi như vậy, cái gì không học được chứ sức mạnh đã tăng lên. Ngoài ra cậu dùng búa chém rất chuẩn và rất độc!
Điểm tốt của việc xách nước cũng thấy được, đó là tính cân bằng tăng rất cao, không chừng có thể biểu diễn xiếc đi trên dây. Phấn Mặc rất nghi ngờ, những người chơi khác sau khi gia nhập môn phái đều luyện công thế này sao? ( Thật ra thì ngươi là người duy nhất), vất vả quá!
Cũng may đại thúc ở phòng chứa củi và Lý đại thúc phụ trách nấu nước đều lén lấy đồ ăn ra cho cậu nên cậu mới có thể tiếp tục kiên trì ( Sức mạnh của đồ ăn ngon thật là vĩ đại ), lao động nhân dân thật là vĩ đại. Trôi qua một tháng, mị lực của Phấn Mặc +1, độ hảo cảm với NPC +2, coi như có thu hoạch.
Cuối cùng đúng là khổ tận cam lai, một ngày đẹp trời, mỹ nhân sư phụ nói với Phấn Mặc: Những thứ căn bản đã học xong rồi, muốn dạy cho cậu công phu thật sự, cái gọi là công phu thật sự chính là khinh công – Khinh khinh Thủy thượng phiêu.[đại khái là chạy trên mặt nước]
Thật ra rất đơn giản, ở trong nước cắm rất nhiều cọc gỗ, sau đó bắt Phấn Mặc từ đầu này chạy đến đầu bên kia, chỉ cần không bị mù thì ai cũng đều nhìn thấy cọc gỗ, vì thế Phấn Mặc rất dễ dàng chạy qua.
Phấn Mặc phát hiện ra cọc gỗ dần dần nhỏ lại, cho đến khi mỏng như cây sào nhưng dưới sự chà đạp của sư phụ, cậu vẫn có thể dễ dàng vượt qua. Sư phụ vẫn không hài lòng, cây sào tiếp tục mỏng dần cho đến khi chẳng khác gì cành liễu.
Cuối cùng thì hoàn toàn không có gì cả, vì thế Phấn Mặc đã luyện thành khinh công tuyệt học của Ngân Nguyệt giáo: Khinh khinh Thủy thượng phiêu. Aiz, rõ ràng là một cái khinh công siêu lợi hại nhưng lại đặt một cái tên ẻo lả như vậy. Bất quá khi hệ thống thông báo cậu học được, Phấn Mặc vẫn kích động đến mức hụt chân té thẳng vào trong nước.
Học xong khinh công lại bắt đầu học điểm huyệt. Thủ pháp điểm huyệt của môn phái cũng là hạng nhất, nghe nói trên giang hồ không ai giải được. Đem nội lực vận vào đầu ngón tay, sau đó nhắm vào huyệt đạo và dùng sức ấn mạnh. Mỹ nhân sư phụ đen mặt, vì cậu dùng sư phụ làm thí nghiệm, “Tay không đau à?”
Tay quả là có hơi đau, nhưng nhìn nét mặt của mỹ nhân sư phụ, cậu liền ủ rũ “Không phải điểm như vậy ạ?”
Mỹ nhân sư phụ nghiêm mặt, “Là điểm như thế này!” Ngay sau đó cậu bị đứng cứng ngắc không cử động được, không thể nói chuyện luôn mà chỉ có thể chép chép miệng.
Mỹ nhân sư phụ bỏ lại tên đồ đệ không nên thân mà bỏ đi, chỉ có Phấn Mặc đáng thương đứng phơi nắng phơi sương cả ngày trời!
Bị mỹ nhân sư phụ tàn phá, Phấn Mặc rốt cục học xong điểm huyệt, tốc độ ra tay nhanh như gió, mau như điện, nhất kích nhất trúng.
Vì thế đến một ngày, cậu được mỹ nhân sư phụ gọi đến đại đường, “Con đã học được rất nhiều rồi, ngày mai hạ sơn đi!”
“Sao nhanh dữ vậy? Sư phụ không dạy đồ nhi kiếm pháp hay những thứ gì khác sao?” Thật ra cậu rất muốn đi nhưng làm đồ đệ thì phải có bộ dáng của đồ đệ, mỹ nhân sư phụ không thể đắc tội.
“Xem ra con còn muốn tiếp tục chịu tội à?” Mỹ nhân sư phụ trợn mắt, sau đó rút ra một thứ, “Cầm lấy thứ này, sau này ra giang hồ có cái mà dùng.”
“Cám ơn sư phụ.” Ngoại trừ tiếng cám ơn ra thì Phấn Mặc hoàn toàn không biết nói gì, vì sư phụ giao cho cậu một cây cung nhỏ xíu màu vàng kim, đây không phải là đồ chơi con nít à?
Bất quá đồ chơi thì là đồ chơi, có còn hơn không, vì thế cậu chia tay mọi người trong Ngân Nguyệt giáo, xuống núi.
Nhất thời cao hứng, Phấn Mặc vừa ngâm nga hát, vừa hồi tưởng lại kiếp sống đau khổ suốt thời gian qua. Phỏng chừng không có ai vất vả như cậu, học khinh công và điểm huyệt mà mất đứt hai tháng trời, không biết những người chơi khác thì sao?
Phấn Mặc vẫn còn ở cấp 10, từ sau khi biến thành người thì điểm kinh nghiệm không chịu tăng nữa, xem ra sau khi xuống núi phải cố gắng thăng cấp.
Vừa mới rời khỏi phạm vi của Ngân Nguyệt giáo thì đột nhiên phía sau xuất hiện một cái bóng đen. Trong khi cậu chưa kịp phản ứng thì kẻ kia đã chém mạnh vào cổ cậu.
Phấn Mặc cảm thấy bên cổ đau nhói, sau đó trước mắt đen thui, hôn mê……
Huyết Sát ôm lấy người thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, phân vân không biết nên làm gì, lột da hay là rút gân nhỉ?
Từ sau khi biết người này ở Ngân Nguyệt giáo, hắn luôn quanh quẩn dưới chân núi, cuối cùng cũng đợi được Phấn Mặc xuống núi, vốn định một đao chém xuống trực tiếp giết Phấn Mặc là xong việc. Nhưng không biết như thế nào mà không xuống tay được, vì thế đành đánh người ta hôn mê.
Hắn lo lắng không biết nên xử lý thi thể này như thế nào (Tuy giờ chưa phải là thi thể nhưng ít lâu sau nữa sẽ thành), Huyết Sát cẩn thận đánh giá người trong lòng, phấn phấn nộn nộn, rất đáng yêu. Vậy mà hắn lại bị sắc đẹp mê đảo khiến không nỡ xuống tay, vì thế cơn tức liền bùng lên, đưa tay hung hăng bóp cái mông căng vểnh của Phấn Mặc hai cái, sau đó nhếch môi nở nụ cười……
Khi Phấn Mặc mở to mắt ra thì phát hiện thấy mình đang nằm trên một cái giường, mông hơi đau bèn đưa tay lên xoa nhẹ, chợt nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống không ngừng vang lên, bèn mở ra xem thì thấy: Bạn bị Huyết Sát bản vào tiểu quan quán đệ nhất kinh thành — Lưu Luyến Các, vì an toàn của bản thân, xin hãy tránh xa kẻ này.
Kỳ quái, hình như mình chưa từng đắc tội với người này mà. Phấn Mặc nhìn quanh quất bốn phía thì không thấy ai, thật tốt quá, ha ha, phải nhanh chạy trốn.
Rón ra rón rén mở cửa phòng ra thì thấy ngoài cửa có hai ôn thần đang đứng, sau đó bản thân liền bị thô bạo ném ngược vào phòng.
Chẳng bao lâu sau có một người đi vào, rõ ràng là đàn ông, lại rất tuấn tú nhưng ăn mặc thì rất ẻo lả, vừa vào cửa liền bắn liên thanh: “Ta chính là ông chủ của nơi này, ngươi bị người ta bán với giá 3.000 lượng bạc vào đây. Ngươi có thể tự chuộc thân cho mình, không được thiếu dù chỉ một văn tiền. Nếu như không đủ tiền thì từ mai trở đi ngươi chính là tiểu quan của chỗ này, phải đi tiếp khách.”
“Tôi không có tiền, có thể thả tôi ra trước không? Tôi có thể ghi giấy nợ, khi nào có tiền thì nhất định sẽ trả lại cho ngài.” Giờ cậu hối hận rồi, biết vậy trước khi xuống núi xin sư phụ ít tiền.
“Không được, không có tiền thì bỏ cuộc đi, đây là khế ước bán mình của ngươi, yên tâm đi, ngươi không trốn được đâu!” Sau đó rất kiêu ngạo mà rút tờ khế ước ra quơ quơ trước mặt Phấn Mặc.
Phấn Mặc cầm tờ khế bán mình lên xem thì thấy trên đó có một dấu tay, bất quá, “Dấu tay này không phải của tôi, tôi không hề ấn vào.”
“Sao lại không phải của ngươi, chính mắt ta nhìn thấy ngươi ấn tay vào.”
“Sao tôi lại không biết?” Phấn Mặc ngơ ngác, rõ ràng là cậu không hề ấn mà.
“Lúc ấy ngươi đang hôn mê, đương nhiên là không biết.”
Nhìn xem, đây rõ ràng chính là lừa bán mỹ thiếu niên đàng hoàng, đã vậy còn dám lừa bán một cây nấm siêu độc, quả thật là không muốn sống nữa.
Người nào đó vẫn còn tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Phấn Mặc, “Ngươi đừng mơ mà chạy trốn, vô dụng thôi, cho dù ngươi chạy thoát thì quan phủ sẽ phát lệnh truy nã ngươi, trừ phi ngươi trả bạc lại cho ta.”
Phấn Mặc không có tiền bị một gã sai vặt dẫn đến chỗ ở dành cho những người chơi bị bán, dĩ nhiên là ngủ chung một cái giường lớn, sau đó gã ta chỉ vào cái giường, “Sau này ngươi sẽ ở lại đây.”, nói đoạn phẩy tay áo bỏ đi.
Phấn Mặc nằm ở trên giường, không thể nào thoải mái, giường rất cứng, chẳng thoải mái bằng giường trong Ngân Nguyệt sơn trang. Quả nhiên mình thật ngu ngốc khi xuống núi mà không xin tiền sư phụ, trong vòng cổ chứa đồ cũng rỗng tuếch, tại sao mình lại ngốc đến thế? Trong Ngân Nguyệt sơn trang mỗi thứ đều là cực phẩm, tùy tiện lấy đại một món cũng dư sức chuộc thân!
“Cậu mới đến à?” Có mấy cậu con trai đi vào, ai cũng đều rất đẹp mắt, người vừa hỏi Phấn Mặc là một thiếu niên áo lam.
“Tôi bị bán đến đây, các cậu cũng vậy à?” Đừng nói nhiều người như vậy mà đều bị bán vào chứ? Xem ra ở đây thật nguy hiểm, nhất định phải giải cứu những mỹ thiếu niên đáng thương này.
“Ai ở đây mà chả bị bán vào, dải lụa này là của cậu, cột vào người dùng để làm dấu hiệu.”
Là một sợi dây màu hồng nhạt,
“Các cậu không định bỏ trốn sao?” Chỗ này có tốt lành gì đâu?!
“Chạy sẽ bị bắt về thôi, không bằng ở đây làm công mấy ngày thì có thể danh chính ngôn thuận ra ngoài!”
“Nhưng mà chúng ta phải làm tiểu quan đấy!” Vấn đề này không nghiêm trọng sao? Mẹ của Phấn Mặc có sở thích xem loại tiểu thuyết, điện ảnh linh tinh thế này. Vì vậy dù rất khinh bỉ nhưng mà về mặt này Phấn Mặc vẫn biết chút ít.
“Làm công tử (Cũng là chỉ tiểu quan) có gì không tốt đâu. Chỉ tiếp khách uống trà và tâm sự chứ không đến nỗi như cậu nghĩ đâu!” Lần này trả lời Phấn Mặc là một thiếu niên cực đáng yêu mặc đồ đỏ. “Hơn nữa bị bán vào đây chứng tỏ ngoại hình của cậu đẹp, nếu như chỗ này không chấp nhận cậu mà bị đem ra ngoại thành bán thì mới là đáng thương. Điều đó đồng nghĩa với việc cậu xấu đến nỗi làm ô nhiễm mắt người khác.”
Về quảng cáo