CHƯƠNG 7. TÌNH THIÊN PHÍCH LỊCH
[sét đánh giữa trời quang]
Phấn Mặc từ trong thôn nghe được gần đây không xa có một tòa thành nhỏ, vì thế cậu rất hứng thú vội vàng xuất phát. Dựa vào vận khí của cậu thìít nhất cũng phải được một con bồ câu. Sau đó bắt đầu một cuộc sống bình thường trong trò chơi ( Có khả năng không?), ngẫm lại thì cảm thấy rất có lý.
Dọc theo đường đi, để thăng cấp kỹ năng giám định, Phấn Mặc không ngừng ra sức quăng thuật giám định lên từng cành cây ngọn cỏ ven đường đến mức tay mỏi nhừ. Rốt cục cũng vứt bỏđược cái mũ học nghề, trở thành một giám định sư chân chính tuy vẫn là sơ cấp và vẫn còn nhiều thứ chưa giám định được. Nhưng dù sao cũng có thể coi như là tiến bộ, có phải không?
Cậu đi đến thành Ngọc Tuyền ở vùng phụ cận. Thành nhỏ nên người trong thành không nhiều, nhưng cậu vẫn bị coi như là sinh vật lạ mà bị nhìn chằm chằm.
Phấn Mặc nhanh chóng tìm đến chỗ nhận nhiệm vụ truyền tin. Vì là một bé ngoan nên khi tìm được ông cụ giao nhiệm vụ, rất lễ phép mà nói “Ông ơi, cháu muốn nhận nhiệm vụ.”
Ông cụ râu bạc vuốt râu, đưa cho Phấn Mặc một quyển trục nhiệm vụ, Phấn Mặc mở ra thì thấy là nhiệm vụ yêu cầu đi bắt mười con cá nhỏ trong sông Ngọc Tuyền (Sông Ngọc Tuyền là con sông nhỏ nằm ngoài thành Ngọc Tuyền). Con cá nhiệm vụ yêu cầu bắt là loại cá rất nhỏ nhưng tốc độ bơi rất nhanh, có thể phóng ra điện, là một con quái điển hình của thành Ngọc Tuyền.
Đi đến nơi, Phấn Mặc rút cung ra, nhặt một hòn đá nhỏ lên sau đó bắn xuống sông. Tiếc là cậu bắn đến mỏi tay vẫn không trúng được con cá nào ( Bắn trúng mới là lạđó). Cuối cùng cậu nghiến răng, quăng thẳng mấy quả trái cây tẩm chất độc của mình xuống, nháy mắt dưới nước như nổ tung. Dần dần, cá ngửa bụng nổi trắng mặt nước, đồng thời cậu nghe thấy thông báo của hệ thống nhưng không vội mở ra xem mà ngay lập tức gom cá.
Vừa nhìn thấy cá thì tay cậu đã không dừng được, bình thường mua cá phải tốn kha khá tiền. Giờ thật là tốt, miễn phí, phải nắm bắt cơ hội, không chừng còn có thểđem bán lấy tiền thì sao?
Gom cá xong, Phấn Mặc mệt đến mức nằm bẹp dí dưới mặt đất, hai tay mỏi đến run rẩy, lúc này cậu mới mở kênh thông báo lên thì thấy:
Chúc mừng bạn lên cấp 19.
Chúc mừng bạn lên cấp 20.
…
Chúc mừng bạn lên cấp 23.
Tăng nhiều cấp như vậy thìđủđể biết số lượng cá bịđộc chết nhiều như thế nào.
Nhìn đến dòng cuối cùng thì Phấn Mặc trợn tròn mắt: Vì người chơi Phấn Mặc ném độc dược xuống sông gây ô nhiễm nguồn nước, trừng phạt phải làm sạch bùn lầy trong sông Ngọc Tuyền để cảnh báo tất cả người chơi không được làm những việc thương thiên hại lý!
…… Vì sao, vì sao mình lại mệnh khổ như vậy? Bùn lầy trong sông nhiều như vậy, đến khi nào mới làm sạch nổi? Được rồi, oán trời trách đất không phải là tính của cậu. Không sợ, không sợ, bắt tay vào làm thôi!
Nói làm liền làm, cậu tìm một cây đại thụ khô héo, rút đao ra điên cuồng chặt cây. Sau khi chém ngã cây đại thụ, thuận tiện học được thuật chặt cây Phấn Mặc đục đẽo thân cây thành một cái xẻng gỗ. Tuy hình dáng hơi bị xấu xí nhưng mà vẫn có thể dùng được. Hơn nữa khiến cho Phấn Mặc rất vui đó là cậu được hệ thống thông báo rằng cậu thông minh tuyệt đỉnh, ngộ tính lại cao, không cần dạy đã biết, học được thuật chế tạo.
Mặc kệ là cái gì, kỹ nhiều không hại thân, học càng nhiều càng tốt. Phấn Mặc cầm xẻng nhảy xuống sông, bắt đầu nạo vét bùn đất. Không ngờ dưới đám bùn lại có con trai, không những rất lớn mà vỏ ngoài cũng rất đẹp, trơn bóng. Có khả năng làđám trai này ngậm chặt miệng nên không bị dính độc mà vẫn còn sống tốt.
Căn cứ vào tài nguyên không thể lãng phí, cậu về thành mua vài cái chum lớn để nuôi mấy con trai vừa đào được này. Tuy là có thể giết chúng rồi bỏ vào vòng cổ trữđồ cũng không bị hư nhưng mà cảm giác không được tốt. Khi nào ăn hẵng thịt vẫn tươi ngon hơn.
Rốt cục, đào bùn một ngày, đồng thời đào được năm cái hang trai mới vét sạch bùn ởđáy sông.
Nhiệm vụ hoàn thành, nộp mười con cá lên được một cái trứng nhỏ màu trắng,…ặc, thú cưng của mình đừng nói là cái này chứ. Thứ này nhỏ như vậy, đừng nói lại cho ra một con sâu lông, rồi lớn thành bươm bướm. Ngẫm lại cái sinh vật nho nhỏ với cái bụng to to, một cặp cánh mỏng đập phành phạch rơi ra phấn trắng li ti, vừa nghĩđã thấy ghê tởm rồi ( Suy nghĩ nhiều quá)……
Quả nhiên, không làm cho cậu thất vọng nhận được cái trứng trắng, cậu vẫn cầm trong tay suy nghĩ xem làm sao cho nó mau ra khỏi vỏ. Bỗng bên trong đột nhiên có phản ứng, có một chỗ bị cụng cụng vào, dần dần nhô lên rồi nứt ra thành một cái lỗ nhỏ. Cuối cùng một cái đầu nhỏ màu trắng chui ra.
Bất quá, chỉ mới thấy có nhiêu đó thôi mà Phấn Mặc đã cảm thấy không tốt lắm. Bởi vì phần vừa mới chui ra trơn trụi không hề có một cọng lông. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết là không phải làđầu chim bồ câu, cũng không phải là loại có lông vũ. Bàn tay nhỏ bé của Phấn Mặc nắm chặt cái trứng, đôi mắt to không dám chớp nhìn chằm chằm sinh vật nhỏđang cố gắng phá kén ra ngoài. Càng nhìn Phấn Mặc càng cảm thấy thất vọng lẫn ủy khuất, đôi mắt to phủ một tầng sương mù, ngập nước, xém chút liền bật khóc!
Đúng lúc đó Phấn Mặc nhận được thông báo của hệ thống: Xin đặt tên cho thú cưng của bạn.
“Sâu Xanh” [Pieris-họ bướm trắng.]
Cậu không chút suy nghĩđã nói ra cái tên này. Bởi vì mới vừa chui ra quả thật là một bé sâu màu trắng. Ngoại trừ màu trắng ra thì nó giống sâu xanh nhưđúc, nhìn ngu như nhau. Hức hức, nhất đinh là do cậu giết sâu nhiều quá nên bị báo ứng rồi, oa oa, cho dù không cho bồ câu, một con bươm bướm cậu cũng lấy mà, tại sao lại là một con sâu xanh, con sâu này biết bay hả?
Bé Sâu Xanh vui vẻ bò qua bò lại trong lòng bàn tay Phấn Mặc khiến cho cậu cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng lên hết, bàn tay run rẩy làm rơi con sâu xuống đất khiến cho nó lăn mấy vòng trên mặt đất. Oa oa, mặc dù cậu đã chọt chết nhiều sâu xanh như vậy nhưng mà cậu không muốn thú cưng đưa thư của mình lại là một con sâu xanh đâu…
Chỉ cần nhớđến loại sinh vật mà bụng chứa đầy chất lỏng màu xanh, chọt một cái thì nó chảy ào ra, mới nghĩđến thôi mà cả người đã nổi da gà, rất kinh dị. Cuối cùng Phấn Mặc đành phải nhặt một cành cây dích Sâu Xanh lên.
Về tới chỗ tiếp nhận nhiệm vụ tỏ ra đáng thương nhìn ông già râu bạc mà không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn bé sâu, rồi lại nhìn ông cụ.
Ông lão cũng dùng ánh mắt thương xót nhìn Phấn Mặc, cuối cùng xoa đầu cậu, “Cháu ngoan, không cần nản lòng, từ từ mà nuôi”. Sau đó không thèm đểýđến Phấn Mặc nữa.
Phấn Mặc cũng biết không còn hy vọng gì, đành phải cầm cái cây mang theo Sâu Xanh vạn phần thương tâm rời khỏi chỗđó.
Cậu tìm một góc khuất cẩn thận quan sát Sâu Xanh. Nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới, đúng vậy, con này quả thật là sâu xanh.
Phấn Mặc hoàn toàn ủ rũ, mất hết tâm trạng chơi trò chơi. Khi cậu biến thành nấm cũng chưa từng thương tâm đến mức này, cho dù bị bán đi đến hai lần vẫn chưa từng tuyệt vọng đến mức này!
Nhìn thử coi, thú cưng đưa thư của mình là một con sâu xanh, mặc kệ nói thế nào thì thú cưng đưa thư nhất định phải biết bay, cho nên nhất định sau này nó phải mọc cánh. Nhưng cho dù mọc thêm đôi cánh và biết bay thì nó vẫn là một con sâu xanh khiến cho người ta sợ hãi!
Lúc này Phấn Mặc chợt nhớ ra khi còn ở trường thành, có một người chơi nam có thú cưng đưa thư là một con bướm. Không đến lúc bất đắc dĩ thì anh ta sẽ không bao giờ dùng con bướm đóđưa thư. Hơn nữa mỗi lần viết thư chỉ có thể viết được nhiều nhất năm chữ, nếu viết nhiều hơn thì sẽ không bay nổi.
Lúc đó mình còn thầm cười nhạo người ta, quả nhiên giờ gặp báo ứng rồi, của mình còn tệ hơn cả bươm bướm!
Đột nhiên Phấn Mặc mới nhớđến một vấn đề rất nghiêm trọng, nói thế nào đi chăng nữa thìđây cũng là thú cưng của cậu. Hẳn cậu phải cùng nó vun đắp tình cảm, nào có chủ nhân lại không dám chạm vào thú cưng của mình chứ?
Vì thế Phấn Mặc cẩn thật bắt Sâu Xanh lên, cảm giác được thứ mềm mềm, trơn trơn, lành lạnh trong tay khiến cho tay cậu run lên, thiếu chút nữa liền ném xuống đất.
Bất quá cảm giác không khủng bố như trong tưởng tượng, dù sao thì Phấn Mặc cũng là một thằng con trai, sao lại sợ một thứ sinh vật thân mềm bé tí tẹo. Vì thế Phấn Mặc nhắm mắt lại, bắt Sâu Xanh thả vào lòng bàn tay. Cố nén xúc động muốn quăng đi, để cho nó bò trên lòng bàn tay hai vòng, cuối cùng thả vào trước ngực, chỉ thấy Sâu Xanh dùng móng vuốt bé tí bám chặt vào quần áo không rớt xuống mới yên tâm. Phấn Mặc quyết định tạm thời cứđể cho Sâu Xanh bám trên người mình như vậy mà nuôi đi.
Nhưng mà Sâu Xanh ăn gì nhỉ? Chắc là rau xanh rồi! Phấn Mặc vào trong thành mua ít rau xanh đút cho Sâu Xanh. Nhưng bé sâu chỉ thoáng nhìn qua rồi quay ngoắt đầu đi, không thèm nhìn đến nửa cái, trong đôi mắt to lấp lánh nước rất đáng thương.
Nếu nói vềđiểm thu hút thìđôi mắt chính là phần đẹp nhất của Sâu Xanh, giống như là những sinh vật nhỏ trong phim hoạt hình vậy, đôi mắt to tròn đen láy, mới giúp cho nó không còn đáng sợ nữa.
Sâu nhỏ không chịu ăn khiến cho Phấn Mặc gấp gáp đến xoay vòng vòng. Bỗng Hồng Liên không biết từđâu chui ra, cái con rắn này chẳng khác gì heo vậy, ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ thìăn, không ăn thì chơi, bảo nóđi đánh quái thì không chịu nghe, sống rất đại gia.
Hồng Liên tỉnh lại thì nhìn thấy Sâu Xanh, đôi mắt liền sáng ngời, cái lưỡi le ra, sau đó lắc lắc cái đuôi trườn hai vòng, rồi dựng cổ lên, xông tới Sâu Xanh đang bám trên áo Phấn Mặc. Phấn Mặc biết thừa tính của con rắn nhỏ này, không chút suy nghĩ liền che chở cho Sâu Xanh khiến cho Hồng Liên vồ hụt.
Xem ra Hồng Liên rất thích Sâu Xanh, nhưng không phải kiểu thích bình thường. Có mấy lần Phấn Mặc không chúý, khi cậu phát hiện ra thì hơn nửa thân của Sâu Xanh đã bị Hồng Liên ngoạm vào miệng, may mà phát hiện kịp không thì Sâu Xanh đã toi mạng.
Ngẫm đến những ngày sau, Phấn Mặc biết là rất vất vả, chẳng những lúc nào cũng phải theo dõi con rắn nhỏ không cho nó xơi Sâu Xanh, còn phải chăm sóc cho con sâu nhỏ này! Ngày ngày cứ thế trôi qua!