Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 102: Chương 102: Tiêu tiền như nước




Thứ Dương Thiên cầm ra chính là gần 170 khối võ tướng chuyển chức lệnh.

Trong số này có 150 cái là vừa đổi ở thành Thủy trữ ba ngày trước, hơn mười cái còn lại là Dương Thiên vừa đổi để chuẩn bị giao dịch.

Dương Thiên nói :“Đây là 168 khối võ tướng chuyển chức lệnh, giá tổng cộng là 84 vạn kim.”

Theo quy tắc của hệ thống, tên béo buộc phải mua số hàng này của Dương Thiên. Theo đó, tài phú của hắn bay một phát lên hơn 85 vạn kim.

Nói thật, Dương Thiên rất muốn mua viên Thiên Linh thạch kia. Nhưng giờ có vét hết tài sản cũng chả đủ tiền, đành tạm để qua một bên.

Suy đi tính lại chán chê, Dương Thiên quyết định mua bản thiết kế Diễn Võ Trường, trại huấn luyện Đại Lực Thủy Thủ, trại dân tị nạn hết 45 vạn. Hắn lại chọn thêm công thức chế tạo Bồi Nguyên đan, Tuyệt mệnh đan, bản vẽ giáp Phong thần. Tổng cộng hết 165 vạn. Sau khi chiết khấu 50% giá còn 82,5.

Vừa cầm tiền vào tay, Dương Thiên đã phải đau khổ đem ra gần hết. Giờ chỉ còn lại có hơn 2 vạn kim mà thôi. Đúng là tiền vào thì như nước sông Đà, mà tiền ra cũng như cmn nước sông Đà luôn. Dương Thiên cười khổ, nói thật, lúc đầu đến đây, hắn cũng chỉ có ý định xem hàng cho sướng thôi, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy đống hàng này, hắn lại không nhịn được. Huống chi lần này mua sắm còn được chiết khấu 50%. Chuyện tốt thé này, làm sao hăn bỏ qua được.

Tạm quên đi đống tiền vừa tiêu, Dương Thiên nhìn lại đống bảo bối trong tay, nội tâm kích động vạn phần. Có những thứ này, sẽ là một mốc lớn trong việc phát triển lãnh địa.

Làm cho Dương Thiên ngoài ý muốn nữa là Tuyệt mệnh đan thuộc loại hàng khuyến mãi. Mua công thức còn được tặng thêm cách chế tạo giải dược. Lần này đúng là có kẻ phải đau tới nhỏ huyết rồi.

Quay về lãnh địa, mấy bản thiết kế kiến trúc dĩ nhiên được Dương Thiên lập tức phân phó nhân thủ đi tu kiến.

Còn Bồi Nguyên đan và tuyệt mệnh đan yêu cầu điều kiện học tập là Y sư vương cấp. Hiện trong cả Bạch Vân trấn, đáp ứng yêu cầu này chỉ có mỗi một người, nhưng người này lại đang phụ trách sản xuất sinh cơ đan. Nhưng chuyện này không cần quá lo lắng, qua hai ngày nữa sẽ có thêm ba y sư vương cấp. Đến lúc đó tự nhiên không cần việc thiếu người học mấy thứ này. Mà giáp Phong Thầ cũng cần thợ may Vương cấp mới có thể học. Lưu Tương lại đang miệt mài chế tạo giáp toàn thân cho bát giai binh. Nếu để Lưu Tương học, vậy sẽ có chút lãng phí. Thế nên riêng giáp Phong Thần đành tạm để lại, chờ khi có thêm thợ may Vương cấp rồi tính tiếp.

An bài xong mấy chuyện này, Dương Thiên bèn theo Đại Ngưu, Hô Thông đi luyện cấp. Hắn hiện tại mới level 41, hơn nữa nhờ có Thông Thiên các, nội công cũng đã đạt tới cao cấp thất giai. Chỉ cần không đến hai tháng nữa, hắn tin chắc có thể đạt tới điều kiện học tuyệt học. Đến lúc đó chả may nội công thì đủ, level lại thiếu, vậy tâm tư chết nhục cũng có rồi. Huống hồ bây giờ đám Đại Ngưu cũng không được ly khai lãnh địa, không luyện cấp thì biết làm gì?

Ngày 20 tháng 4. Đây là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Bạch Vân trấn. Bởi vì hôm nay là ngày cái nỏ Thần Cơ đầu tiên ra đời. Dương Thiên vuốt ve chiếc nỏ vô cùng tinh mỹ trong tay này, trong lòng kích động. Có cái đồ chơi này, tuyệt đối tương đương với cầm trong tay một khẩu súng trường trong thời kỳ vũ khí lạnh.

Dương Thiên thầm than: Cái món này, tốt thì tốt thật, chỉ là thành phẩm có chút cao, coi như là Chịnh Thiên Cung thì thành phẩm và nguyên liệu chế tạo tất tần tật cũng chỉ tầm 200 tiền đồng thôi. Thế mà cái nỏ bé tí này lại tốn tới hơn 1000. Dương Thiên xem đi xem lại cái nỏ mãi mà không hiểu nổi, rõ ràng cả cái nỏ chỉ có một mẩu như thế, dùng con mẹ gì mà hết hơn 100 đơn vị gỗ một cái. Đã thế lại còn bao nhiêu thép gắn thêm nữa chứ. Hơn nữa thời gian sản xuất lại chậm vãi linh hồn. Vốn mỗi kiến trúc chung cực trong Bạch Vân trấn có thể sản xuất gần 500 kiện trang bị một ngày, thế mà quay qua cái nỏ con con này thì Thần Cơ còn được có 50 kiện. Haizzz, đồ tốt mà, làm ra cũng chả dễ dàng gì!!!!

Một việc khác là sau khi hoàn thành trại dân tị nạn, Dương Thiên lại có thêm phương thức để đạt được nhân khẩu quy mô lớn. Thế nhưng chỉ ngày đầu tiên xây xong thôi, cái kiến trúc này đã cho Dương Thiên một đòn dằn mặt.

Nguyên nhân thì rất đơn giản, Dương Thiên vốn không để ý nhiều đến cái trại tị nạn này, thế nên chỉ phái ra mấy người phụ trách cho dân tị nạn đăng ký. Nào biết đám này chạy ra phát là gần 1 vạn người, hơn nữa mấy tên này căn bản là không có chút quy củ nào, thấy cái gì là lao vào tranh nhau cái đấy, mặc kệ việc có thể lấy đi hay không . Thế nên chỉ trong hơn mười phút đồng hồ ngắn ngủn, nguyên một dãy phố chút nữa thì bị hủy trong tay bọn hắn. Nếu không phải tốc độ phản ứng của Bạch Vân trấn rất kịp thời, binh lực cũng đầy đủ, nhanh chóng trấn áp đám dân tị nạn này xuống thì hậu quả đã cực kỳ không xong rồi.

Dẹp loạn xong, chỗ tốt cũng hiện ra. Dương Thiên thở phào một hơi. Móa, bảo sao đồ ngon thế mà giá chỉ có hơn chục vạn kim. May mà anh đẹp trai sáng lại, người thấy người yêu thần thích thần yêu nên mới có thể dùng mị lực trấn áp đám dân tị nạn này. (Vãi cả YY).

Hiện tại trong toàn Bạch Vân trấn, mỗi ngày số lưu dân đổi mới đạt gần 4.000 người, Đỗ Hướng Nguyên bình quân mỗi ngày có thể chiêu hàng gần 3000 người. Về băng Hổ Sa thì đang cần cấp tốc phát triển, thế nên số nhân khẩu có thể cung cấp cho lãnh địa Bạch Vân Trấn vào thời điểm này là vô cùng có hạn. Phi Liệng Soái Heo thì thực lực vẫn còn cùi bắp, mỗi ngày có thêm 1.000 dân đã là không tệ rồi. Thế nên đã có cái trại dân tị nạn này rồi, việc tăng nhân khẩu trong thời gian tới 9 phần là trông chờ vào nó a.

Ba ngày sau, hơn mười NPC chức nghiệp sinh hoạt trong Bạch Vân Trấn lần lượt lĩnh ngộ kỹ năng Vương cấp, trở thành nhân tài vạn người có một. Mà mấy bản thiết kế trong tay Dương Thiên lúc này mới bắt đầu thể hiện ra giá trị của nó. Có thể nói, hiện tại các ngành sản xuất cao đoan trong Bạch Vân Trấn đã có thể vấn đỉnh toàn bộ thế giới trong Thiên Hạ. Không người có thể so sánh.

Tuy vậy, Dương Thiên vẫn là lòng tham không đáy, buồn muốn chết. Lí do là còn ba loại hàng cao cấp Dương Thiên chưa thể sản xuất được. Không kiếm đâu ra nguyên liệu a......

Cái đệch mọe nguyên liệu cao cấp......

Dương Thiên đang cần, rất cần thật nhiều tài liệu cao đoan, cơ mà đời lại chẳng như mơ, hơn nữa có nhiều thứ chỉ có thể ngộ chứ không có thể cầu.

Đêm ngày 24 tháng 4, Dương Thiên mở tiếp, tiếp đãi hai người.

“Chúa công, theo như phân phó của ngài, ngoại trừ 2.000 binh lính lưu thủ tại mỗi nơi đóng quân, 7000 quân còn lại toàn bộ đã tiến vào đường hầm khu Vọng Thiên trấn chờ lệnh.” Người vừa nói là lão đại băng hải tặc Hổ Sa. Nhị đệ Hải Báo cũng đang cung kính đứng cạnh hắn.

Dương Thiên gật gật đầu, trầm giọng nói:“Đây là ta lần đầu tiên ta sử dụng lực lượng Hổ Sa các ngươi, hi vọng các ngươi thể hiện đúng giá trị mà ta đã bỏ ra để tài bồi các ngươi. Đừng làm ta thất vọng… Thắng… chỉ là chuyện nhỏ, cái ta muốn là một chiến thắng oanh oanh liệt liệt. Như vậy... yêu cầu của ta rất đơn giản, không cần biết các ngươi dùng cách gì, trong thời gian nhanh nhất, hủy diệt hoàn toàn mục tiêu cho ta, chó gà không tha. Các ngươi làm được chứ?”

Hổ Sa và Hải Báo lập tức nói: “Nhất định không làm nhục mệnh!”

Dương Thiên rút trên giá sách ra một cuộn giấy da còn khá mới, nói:“ Đây là bản đồ huyện Thủy Trữ huyện. Bên trên ta đã đánh dấu vị trí của 15 mục tiêu. Nhớ cho kỹ, sau giờ mão, ta không muốn nhìn thấy bất cứ mục tiêu nào còn tồn tại trên bản đồ nữa?”

“Chúa công cứ yên tâm, chuyện nhỏ mà thôi!”

Nói xong, hai người lặng yên, không một tiếng động rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.