Võng Du Chi Thúc Đẩy Jq

Chương 44: Chương 44: Chết sớm chết muộn đều phải chết




Nhà Đoạn Đồng.

Công phu ngồi xổm chờ của Đoàn tiểu đệ còn kém rất rất xa công phu cọ mạng của hắn.

Lúc Đoạn Đồng định mở cửa, Đoạn Lục Khí đang dựa vào cửa, đeo tai nghe, một bên nghe nhạc một bên treo máy đánh quái, lướt Weibo, High vô cùng.

Đoạn Đồng mở cửa, Đoạn Lục Khí liền mất đi chỗ dựa, bị từng tia hàn ý bắn tới.

Khỏi cần nói, lại là cú trừng hàn băng của anh hắn.

“Ha ha, anh…” Đoạn Lục Khí ưỡn ngực, lắc người một cái liền bước vào cửa, còn không quên mang theo túi laptop và tai nghe của hắn.

“Đóng cửa lại.” Đoạn Đồng dứt lời liền vào phòng làm việc, để một mình Đoạn Lục Khí trong phòng khách, giương mắt nhìn một đống đồ được đặt chỉnh tề trên bàn đá cẩm thạch.

Áo sơmi, cà vạt, dao cạo râu, bút máy, khung ảnh, bình thuỷ. Đây đều là đồ vật linh tinh không có gì liên quan? Sao lại đặt chung một chỗ vậy?

Đoạn Lục Khí dám lấy đầu ra bảo đảm đây không phải do anh hắn dùng xong rồi tiện tay để đấy, bằng không thì sao lại sắp xếp chỉnh tề như vậy.

Chẳng lẽ anh hắn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Họ Đoàn nào đó bị Đoạn Lục Khí suy đoán bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế đang cúi đầu ngẩn người trong phòng làm việc, ngón tay thon dài mạnh mẽ đặt trên mặt bàn, trên bàn toàn là văn kiện tiếng Anh của công ty, một cây viết màu đen và một ly nước ấm.

Lên trò chơi xong, Đoạn Đồng đột nhiên có một loại xúc động, để thực hành: Lấy tất cả mọi thứ trong nhà có liên quan tới Thanh Tiêu ra sắp xếp.

Bất kể là vật dụng thường ngày Thanh Tiêu đưa y, hay là hai người cùng đi mua.

Vô tình đã xếp đầy một bàn, hơn nữa còn đủ loại kiểu dáng.

Thậm chí đồ khi đó hai người cùng nhau chọn, Đoạn Đồng cũng có thể nhớ rõ.

Cứ như vậy mà nhớ lại, trong lòng tự dưng cũng ấm lên.

Đã xong.

Ngón tay Đoạn Đồng lướt qua tờ giấy trên bàn, tựa như đang tinh tế miêu tả hình dáng ôn hòa không góc cạnh, còn có phần cam chịu của người nào đó.

Hóa ra trong lúc vô tình mình đã sớm rơi vào tay giặc.

Trung Z. Văn phòng tổ sinh hóa.

Giữa trưa, Thanh Tiêu treo QQ, vùi đầu chấm bài tập.

Cổ Hiểu Tùng chưa ăn cơm, đợi khi đi đến phòng làm việc của giáo viên mới có ý định đến căn tin.

Thấy Thanh Tiêu cũng chưa ăn cơm, Cổ Hiểu Tùng liền mời Thanh Tiêu cùng đi căn tin.

“Em có thêm QQ của trò Khang Ninh?” Cổ Hiểu Tùng nhìn lướt qua phần bạn bè trên QQ của Thanh Tiêu, liếc mắt liền phát hiện tài khoản QQ của Khang Ninh Mông.

Thanh Tiêu gật đầu, không biết Cổ Hiểu Tùng nói thế là có ý gì, nhưng vẫn đáp ứng cùng đi đến căn tin với Cổ Hiểu Tùng.

Lúc hai người một trước một sau đến căn tin, vừa khéo, xa xa thấy bọn Khang Ninh Mông Diệp Linh Vận, còn có một nữ sinh lớp khác, cười cười nói nói.

Diệp Linh Vận không biết nói nhỏ gì bên tai nữ sinh kia, nữ sinh lớp khác đó liền cho Khang Ninh Mông một quyền, biểu hiện trên mặt hung hãn đáng sợ, dường như muốn động tay.

“Chào Thầy!” Lúc này Khang Ninh Mông nhìn thấy bọn họ, vội vàng trốn phía sau bọn họ.

“Chào Thầy!” Thấy Cổ Hiểu Tùng và Thanh Tiêu, học trò hình như không có tâm tình đùa giỡn, trở nên đoan chính nghiêm túc.

“Sau khi ăn xong không nên vận động mạnh.” Trong lời nói Thanh Tiêu mang theo trêu chọc, cố gắng thôi miên mình quên việc Khang Ninh Mông trốn ở đằng sau anh và Cổ Hiểu Tùng, một tay còn cầm lấy góc áo của Cổ Hiểu Tùng.

Nữ sinh lớp khác suy nghĩ lời Thanh Tiêu nói một chút, rồi mới nói “Thầy nói rất đúng.” Nhưng Khang Ninh Mông còn chưa kịp thở ra một hơi, đã nhe răng cười nói: “Dù sao buổi chiều còn có tiết thể dục, lớp bọn tớ và lớp 4 học chung.”

Diệp Linh Vận xì một tiếng, bật cười: Khang Ninh Mông thực sự là chết sớm chết muộn đều phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.