Võng Du Chi Tiểu Nương Tử, Thân Cá Chủy Tiên

Chương 32: Chương 32: Có ông xã mình chiếu cố mà!




Nhìn thấy câu hỏi của Tiền Mặc, Tiếu Trác Hy hoảng sợ, theo bản năng quay phắt qua chỗ Vưu Khinh Vũ nhìn một chút, xác định người nào đó không có chú ý đến mình, mới dùng tay trái, tận lực tận lực gõ thiệt nhanh trả lời lại "Đúng là con nhỏ miệng rộng."

"Sao lại như vậy? Nghiêm trọng không? Khâm Khâm bảo mày phải ra ngoài ở hai ngày, còn hỏi tao có phải mày sang chỗ tao không. Bây giờ mày đang ở đâu vậy?"

Tiền Mặc lại lóc cóc lóc cóc hỏi trở lại.

Tiếu Trác Hy nhất thời khẩn trương

"Vậy mày trả lời nó thế nào?"

Tuy rằng lúc lưu lại tờ giấy kia, vốn là cố ý muốn cho người nhà mình hiểu lầm ý tứ, nhưng lại không ngờ tới Tiếu Khâm Khâm lại lanh mồm lẹ miệng như vậy, mới đó mà đã đi chạy hỏi Tiền Mặc, trong khi bản thân còn chưa kịp cập nhật thông tin cho nó...

Tiếu Trác Hy lại mở ra danh sách hảo hữu, phát hiện Tiêu Tiêu Vũ Hề quả nhiên đang onl.

"Không biết mày làm cái quỷ gì nữa, tất nhiên là bảo mày đã qua bên chỗ tao rồi. Rốt cuộc mày đang ở đâu vậy?"

Hai người chơi với nhau lâu như vậy, thế nên những chuyện kiểu như bao che cho nhau, sớm đã thành bản năng.

Thế nên lúc Tiếu Khâm Khâm vẫn còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Tiền Mặc trong lòng đã nổi lên lòng cảnh giác, vô luận đối phương hỏi cái gì, đều ậm à ậm ừ như nhau nói cho có lệ.

"Ngoan lắm, không uổng gia thương ngươi "

Tuy là tàn một tay, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn đáng khinh như cũ.

Nhưng rõ ràng, Tiền Mặc không bị kiểu này của Trác Hy hồ lộng cho qua

"Đừng có đánh trống lảng với lão tử, rốt cuộc đang ở đâu? Mày có đứa bạn nào có thể cho mày ở lại nhà vì bị phỏng mấy ngày từ hồi nào mà tao không biết vậy? "

Tiếu Trác Hy mãnh liệt nháy mắt

"Ai nói lão tử không thể có?"

"Có cũng đâu cần phải gạt tao chứ hả?"

Tiền Mặc lần này không hề ngốc, rất nhanh chóng liền phản bác lại.

Tiếu Trác Hy khổ não muốn chết, lấy tay đẩy đẩy gọng kính... giá mà đổi lại trước kia, phỏng chừng không đợi Tiền Mặc hỏi, cậu đã sớm gọi một cú qua nhà nó mà khoe rồi.

Có thể biến Cá Mực Nướng thành nô lệ mặc sức sai bảo, đây rõ ràng là chuyện đáng khoe nhất với Tiền Mặc a a!!

Nhưng hiện tại, không rõ vì sao, lại có cảm giác không dám cho nó biết...

" tại sao không trả lời? Chẳng lẽ mày thực sự muốn gạt tao?"

Tiền Mặc thấy cậu hồi lâu không ừ hử tiếng nào, lại gửi qua một câu khác.

Tiếu Trác Hy khẽ cắn môi, rốt cuộc quyết định thẳng thắn với Tiền Mặc.

Dù sao cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm lắm, ngược lại cứ giả vờ lừa nó vậy mới giống như đang chột dạ đúng không?

Còn về chột dạ cái gì... bạn nhỏ Tiếu Trác Hy cũng không muốn suy nghĩ sâu xa...

Chẳng qua, nhất dương chỉ của cậu còn chưa kịp gõ ra lời muốn nói thì, Tiền Mặc lại gửi tin tiếp

"Đừng nói với tao là Cá Mực Nướng nha?"

Động tác trên tay Tiếu Trác Hy dừng lại đột ngột.

Lần này... muốn chủ động thẳng thắn cũng không còn cơ hội.

Bất quá...

"Làm sao mày biết?"

Thân phận của Cá Mực Nướng, Tiền Mặc không biết không tính đi, ngay cả chuyện hắn ở thành thị nào, nó cũng không biết mới đúng chứ?

"Đoán thôi!"

lần này Tiền Mặc trả lời càng nhanh hơn, tiếp theo lại gửi thêm một câu

"Mày như thế nào lại chạy tới chỗ cha đó? Ổng biết thân phận của mày sao?"

Kỳ thật, bạn nhỏ nói ra lời này, chung quy cũng chỉ để thăm dò t ình hình bên địch thôi.

Còn về phần Tiếu Trác Hy, tất nhiên cậu lại không biết, bên kia máy tính, đứa mà mình coi như bạn chí cốt đã sớm đem mình bán không còn manh áo, thế nên vẫn là rất thành thực ngoan ngoãn trả lời

"Chỉ biết tao là thôi, mày đừng có hé miệng nói bậy cho tao à nha! Bằng không cứ ở đó mà chờ chết đi!"

"Biết... biết "

Ở màn hình bên kia, Tiền Mặc chảy mồ hôi như mưa.

"Còn nữa, mấy ngày này đừng có gửi tin qua acc này của tao nữa, sẵn tiện, nói với Khâm Khâm một câu, acc bây giờ của tao là do mày treo, bảo nó có gì thì nói với mày."

Bạn nhỏ Trác Hy cũng rất là cẩn thận đó chứ.

"Được được, đã biết đã biết!"

Chỉ cần có thể bảo đảm mạng, Tiếu công tử tuyệt đối tuân theo hết thảy mệnh lệnh, vô điều kiện phục tùng

"Nghe bảo ngày hôm qua mày ở nhà bạn bị phỏng, là nhà Cá Mực?"

"..."

Tiếu Trác Hy lười giải thích, trực tiếp gửi qua một dòng im lặng tuyệt đối.

"Vậy mà có gặp hoa đào MM không? " (2)

Tiền Mặc không thèm để ý Tiếu Trác Hy lạnh lùng với mình, tiếp tục nhiệt tình dạt dào hỏi lại.

Tiếu Trác Hy nhìn nhìn hai cái chữ M đi sau hai chữ hoa đào, thần tình hắc tuyến.

"Có xinh không? Nghe nói là nhỏ là họa sĩ vẽ tranh, chắc là rất văn tĩnh phải không "

Tiền Mặc tiếp tục chế độ mê gái.

Bánh mì thối, tao ở bên này chịu cực chịu khổ, còn mày thì có hưng trí tán gái!

"Phải a, rất xinh rất đẹp!"

Tiếu Trác Hy oán hận dùng tay trái chọt chọt, trả lời lại...

"Lão tử tay đau, không muốn nói chuyện, tạm biệt!"

Đánh xong mấy chữ kia, Tiếu Trác Hy liền không chút lưu tình đóng lại khung tán gẫu với Tiền Mặc.

Tiền Mặc thấy được bốn chữ rất xinh rất đẹp kia rồi thì, nhất thời hoa tâm nộ phóng, nghĩ nghĩ, muốn hỏi lại rõ ràng chút nữa, nhưng bên kia Tiếu Trác Hy lại không có động tĩnh nào nữa.

Biết thằng bạn mình bắt đầu giở trò quái gở thì mười con voi cũng kéo nó nhúc nhích không nổi, cũng lười cùng cậu so đo, thế là Tiền Mặc bắt đầu trở về đội ngũ, quấy rầy vị mỹ nhân "rất xinh rất đẹp" nào đó.

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào, nghe vợ yêu nói hôm qua nó đi tìm Cá Mực huynh thì có gặp bạn đúng không?"

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o : bọn họ gặp nhau rồi?

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : không phải cậu ấy bảo không được phép nói cho cậu biết sao?

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : ...

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : nó nói vậy bạn liền thực sự không thèm nói cho mình nghe?

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : ân, bọt bọt, hôm qua sư nương đến nhà của Cá Mực, còn không cẩn thận bị phỏng nữa thiệt đáng thương...

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o : bị phỏng!!!!??? Cái đó đau dã man luôn!! Bây giờ lại đang giữa hè, vợ yêu thiệt đáng thương...

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào

Công Tôn Duệ thấy biểu tình này của bánh mì, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Rõ ràng là thanh niên không còn nhỏ nữa, vậy mà cứ nhõng nhẽo tới nhõng nhẽo lui không biết mắc cỡ.

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : a... tại tôi hứa với cậu ta rồi mà...

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : vậy bạn nói đi, mình quan trọng hay nó quan trọng hơn!!!

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o :

Công Tôn Duệ thấy cậu ta nói như vậy, trong lòng không nhịn được giật thót một cái.

Đối với một tên nam nhân như anh, lại ăn nói như vậy... tuy biết rõ ràng cậu ta chỉ là nói đùa, nhưng mà...

Nhưng mà... cậu ta cứ dùng kiểu ăn nói như vậy, lâu dần, anh thực sự sợ mình sẽ coi như là thật.

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : rốt cuộc là mình hay là nó!

Công Tôn Duệ thở dài, ngoan ngoãn thành thật gõ gõ, gửi đi một chữ.

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : cậu...

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : nói thật, bạn không nói mình cũng biết.

Công Tôn Duệ nhìn bộ dáng đùa giỡn của cậu ta, nhịn không được khẽ mỉm cười, nhưng mạt cười trên khóe môi lại rất nhanh biến mất, trở thành thở dài, thật sâu...

Tiếu Trác Hy cùng bánh mì tán gẫu xong, một lúc sau, liền nhận được mời tổ đội do Cá Mực Nướng gửi đến.

Có chút không được tự nhiên dùng tay trái điều khiển chuột nhấp vào đồng ý, nhân vật rất nhanh liền lon ton theo sau Cá Mực Nướng

"Cá Mực Nướng cho bạn một viên bế quan đơn."

Khung thông báo vừa nhảy ra báo những lời này, thanh âm của Vưu Khinh Vũ cũng từ bên cạnh vang lên "Vợ bế quan đi, bằng không cứ dùng tay mãi lát nữa lại đau."

"Nga." Tiếu Trác Hy nhấn chuột phải, sử dụng bế quan đơn, trên góc màn hình nháy mắt toát ra thêm một cái trạng thái.

Nhìn lại thanh kinh nghiệm của mình, hiện tại đã tồn được hơn phân nửa thanh, ước chừng đến 50 cấp cũng không tốn bao lâu thời gian, thuận tiện tạm ly đội ngũ, trở về kho hàng mang theo trang bị cấp 50 bỏ vào hành trang mang theo.

Cá Mực Nướng kéo theo nhân vật của cậu chạy đến Hỗn độn, một cái tin Loa cũng bắn ra đồng thời.

[Loa] Cá Mực Nướng : H5 bế quan bốn tiếng, Thần Ma mang đội, đến++++++++++++++++

Cá Mực Nướng acc mãn cấp lại vip mang đội, tuy là bây giờ đang giữa trưa, quả thực không phải thời điểm thịnh vượng để bế quan, nhưng là vẫn rất nhanh liền có người đến.

Tiếu Trác Hy ngó về phía máy tính của Vưu Khinh Vũ, cư nhiên lại nhìn thấy trong danh sách xin vào có mấy vị quen đến không thể quen hơn, nhất thời thần tình hắc tuyến "Mấy người này không phải đang đi phó bản sao?"

Vưu Khinh Vũ quay đầu lại nhìn cậu, cười cười "Vợ không thích, vậy không cho bọn họ vào!"

Nói xong, thật là làm ngay tức khắc, một loạt đều cự tuyệt.

"Uy, tui... tui cũng chưa có nói không cho bọn họ vào a!" Tiếu Trác Hy nhìn thấy ngay cả hoa đào mà Vưu Khinh Vũ cũng từ chối, cảm thấy có chút ngại.

Bạn nhỏ Tiền nhiều có lẽ là không nghĩ đến mình vậy lại bị từ chối, nhất thời bốc hỏa lôi Cá Mực Nướng lên loa.

[Loa] Tiền nhiều hơn bánh mì : kháo, thêm lão tử vào đội!!!

Tiếu Trác Hy thấy cái loa của Tiền Mặc, nhất thời đối với mức độ da mặt dày của Tiền Mặc lại càng hiểu rõ sâu sắc một tầng!

Thằng này, nó sợ toàn server không ai không biết nó bị người ta ghét bỏ hay sao a?

Gào thét xuong xuôi, hai cái đầu của hoa đào cùng bánh mì lại một lần nữa chui vào danh sách xin nhập đội.

Bà xã đại nhân cũng đã lên tiếng, Vưu Khinh Vũ tự nhiên không dám không theo, nhanh chóng cho hoa đào cùng bọt bọt bỏ thêm vào đội.

Tiếp theo, người nào đó vừa mới ở trên loa gào rú gây hấn, bị anh cố ý để quên ở ngoài.

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào :

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o : vợ a, nghe mấy người này bảo ông bị phỏng, không sao chứ?

Thật sự là một đám miệng rộng mà! Tiếu Trác Hy vứt cho cái xem thường, vừa định đặt tay lên bàn phím chọt chữ, ghế của Cá Mực Nướng liền trượt tới bên cạnh cậu, tay cũng đặt lên bàn phím của cậu.

[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : không có việc gì, có ông xã của mình chiếu cố mà

Tốc độ đánh chữ của Vưu Khinh Vũ có thể nói là cực nhanh, chờ đến khi Tiếu Trác Hy ý thức được câu này có gì đó không đúng thì, người nào đó đã nhanh chóng ấn phím gửi đi.

Tiếu Trác Hy nhất thời gào rú nhào về phía anh "Ông đi chết đi!"

"Ai, ai, vợ a, cẩn thận cái tay!" Vưu Khinh Vũ thật cẩn thận né về phía khác, lại sợ đụng đến vết thương trên tay cậu, cuối cùng quả nhiên bị một Tiếu Trác Hy nhỏ hơn anh cả một khúc áp lên trên ghế.

"Mẹ nó, ngươi lại nói lung tung nữa, lão tử thiến ngươi!" Tiếu Trác Hy một tay túm lấy cổ áo Vưu Khinh Vũ, nhưng lôi kéo như vậy, dấu răng trên vai trai của người nào đó cư nhiên lộ ra, vừa đỏ lại vừa sưng tấy, so với ngày hôm qua giống như lại sưng to hơn một chút.

Coi bộ, hôm qua người nào đó cắn người nào đó, đúng là không nhẹ.

Tiếu Trác Hy vốn đang hùng hổ, mắt liếc thấy vết thương kia, bỗng dưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, lực đạo trên tay cũng thoáng buông lỏng "Có nghe không?"

May là ngữ khí ngoài miệng cũng vẫn còn chút khí thế.

"Ân ân, đã nghe đã nghe!" Vưu Khinh Vũ đưa tay, cẩn thật đỡ lấy tay phải của cậu "Không nói bậy nữa!"

Tiếu Trác Hy hừ lạnh một tiếng, sau đó trở về ghế ngồi của mình, mới nhìn thấy trong đội ngũ vì một lời lúc nãy của Vưu Khinh Vũ mà rối loạn cả lên.

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : ở chung?

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o : hai người đang ở chung với nhau?

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : cá mười tệ, câu mới nãy không phải do sư nương gõ....

[Đội ngũ] Nửa cánh hoa đào : sư nương, đợi đồ đệ xuống lầu thăm thương thế của sư nương có được không?

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o : ...

[Đội ngũ] Tiền nhiều hơn bánh mì : hoa đào, người ta có thể đi cùng bạn được không

Tièn Mặc vừa mới được cho phép vào đội, những chuyện khác còn chưa rõ, liền thấy lời nói của hoa đào, lập tức tí ta tí tởn xen mỏ vào.

[Đội ngũ] o0 bọt bọt 0o : kia, sẵn tiện mang theo tui luôn đi mấy người có thể tiếp tục coi tui là bóng đèn.

[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...

Gửi một tràng ba chấm im lặng tuyệt đối xong, Tiếu Trác Hy nhịn không được, liếc mắt nhìn người bên cạnh quát một tiếng "Hỗn đản, nhìn chuyện tốt ngươi làm đi!"

__________________

(1) Lão tử lại không cần ai đút cho

(2) MM = muội muội

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.