Võng Du Chi Tiểu Tâm Phiến Tử

Chương 55: Chương 55: Bị Cắn




CHƯƠNG 55: BỊ CẮN

 

Triệu Tư Đằng nhìn máy tính một mình buồn bực, sau đó Hạ Cẩn và Lâm Kỳ online, một chút giúp đỡ cũng không có còn bị cười nhạo một phen, người nào đó đối với mấy tên bạn xấu này hoàn toàn hết chỗ nói.

 

 

Hạ Cẩn14:27:19

 

Không cần phải bối rối, trực tiếp kéo Bố Bố vào phòng ngủ, ấn ngã xuống giường, sau đó nói với em ấy cậu là thần tượng của em ấy. Mắt Bố Bố sẽ sáng lên, hóa thân dụ thụ, là lá la, (phía sau lược bỏ bớt)…

 

 

Lâm Kỳ14:28:04

 

Chuyện khoa học viễn tưởng không cần bàn

 

 

Demon14:28:20

 

Các cậu có thể biến

 

 

Hạ Cẩn 14:28:32

 

Lòng tốt không được báo đáp, bọn tớ đang giúp cậu nghĩ kế

 

 

Lâm Kỳ 14:28:50

 

Cậu đây là cái biện pháp gì, rõ ràng là Bá Vương ngạnh thượng cung[cái này chắc quen quá rồi nhỉ, nghĩa là cưỡng bức]

 

 

Hạ Cẩn14:28:55

 

Dùng lúc này mới tốt

 

 

Hạ Cẩn14:28:57

 

Không hiệu quả không thu tiền nha~

 

 

Demon14: 29: 10

 

Cậu thử rồi? Bá Vương ngạnh thượng cung với Vũ Điệu Đom Đóm?

 

 

Hạ Cẩn14:29:15

 

= =

 

 

Lâm Kỳ14:29:30

 

Tớ không cười, vừa nãy người hình như đi rồi? Đã về đến chưa?

 

 

Hạ Cẩn14:30:01

 

Hừ hừ, các cậu không phải cười, tớ định mấy ngày nữa tới tìm em ấy~ bọn tớ ở gần a

 

 

Demon14: 31: 02

 

Tớ sẽ nhắc nhở cậu ta, đừng dẫn sói vào nhà

 

 

Hạ Cẩn14:31:17

 

= = Quá đê tiện, tớ đang giúp cậu nghĩ làm thế nào ăn tươi Bố Bố, cậu lại còn bảo tiểu Đom Đóm đá bay tớ

 

 

Triệu Tư Đằng thật vất vả một ngón gõ chữ, chợt nghe đến bên ngoài có tiếng chuông cửa. Anh lười đứng lên đi ra, thuận miệng nhờ Bố Tranh mở cửa giùm. Sau đó liền thấy tin tức Lâm Kỳ phát qua…

 

 

Lâm Kỳ14:45:40

 

Đúng rồi, sách tặng của cậu nhận được chưa, có lẽ là tới rồi

 

 

Demon14:45:50

 

Sách tặng gì

 

 

Lâm Kỳ 14:46:03

 

Gần đây cậu còn viết cái gì sao

 

 

Triệu Tư Đằng thấy xong sững sờ, ghế dựa ‘cạch’ một tiếng, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài. Anhsớm đã đem chuyện sách tặng quên hết sạch, vừa rồi có người gõ cửa, sẽ không phải là chuyển phát nhanh chứ?

 

 

Anh vô cùng lo lắng chạy ra, nghĩ thầm để Bố Tranh thấy được thì xong rồi, tên người nhận trên bưu kiện chuyển phát nhanh bình thường đều ghi bút danh, này tất nhiên là Demon không thể nghi ngờ. Vừa đến dưới lầu thì thấy Bố Tranh sững sờ nhìn thùng giấy ở huyền quan, nhân viên chuyển phát nhanh còn bảo em ấy ký tên.

 

 

Trong lòng Triệu Tư Đằng bộp một tiếng, nhanh chóng chạy tới, sau đó dùng tay phải xiêu xiêu vẹo vẹo ký tên, kéo mặt trên tờ giấy xuống, yên lặng cầu nguyện Bố Tranh không thấy rõ.

 

 

Bố Tranh ngây người hơn nửa ngày cũng không hồi hồn về, cậu vốn ra mở cửa giùm. Chuyển phát nhanh cầm một cái hộp hình chữ nhật, nói là chuyển phát cho Demon, bảo cậu ký tên. Cậu phát ngốc, tưởng nghe nhầm, cúi đầu nhìn tên người nhận trên thùng, quả nhiên là Demon không sai. Kế tiếp liền thấy Triệu Tư Đằng hấp tấp xông qua…

 

 

“Được rồi, cám ơn.” Sắc mặt Triệu Tư Đằng vô cùng bình tĩnh ôm thùng lên, đóng cửa, chuẩn bị thần không hay quỷ không biết trốn đi, sau đó tiêu hủy chứng cứ.

 

 

Có điều…

 

 

“Triệu Tư Đằng.” Bố Tranh hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy nổi trận lôi đình.

 

 

“Vì cái gì chuyển phát nhanh của Demon là anh nhận?”

 

 

“Tôi nhớ anh cũng viết sách đúng không?”

 

 

“Đừng nói với tôi anh giúp Demon nhận chuyển phát thay.”

 

 

“Anh vốn muốn nói với em từ sớm.” Triệu Tư Đằng bị nghẹn đến không phản đối, ngụy biện khẳng định không được, vẫn nên ngoan ngoãn nhận tội mới là…

 

 

“… Được lắm, anh lại trêu tôi.” Nếu không phải vừa nãy làm hại Triệu Tư Đằng tay bị thương, Bố Tranh nghĩ mình nhất định thưởng cho anh ta hai đấm, bù luôn chuyện lần trước.

 

 

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận.” Triệu Tư Đằng nhìn sắc mặt Bố Tranh không tốt, một bộ dáng muốn xoay người đi, vội vàng ném thùng qua bên cạnh, sau đó tới kéo người, “Không phải anh cố ý gạt em, chính là lúc muốn nói cho em biết thì lại sợ em tức giận, nên mãi chưa dám nói với em.”

 

 

“Khỉ… Bị anh xem là thằng ngốc.” Bố Tranh cảm thấy muốn tức điên, ngoài ra còn thật sự rất mất mặt. Cậu đã nói với Triệu Tư Đằng mình thích sách Demon, còn ngu tới mức phun ra trước mặt chính người đó nhiều lần như vậy…

 

 

“Em đừng nóng giận.” Triệu Tư Đằng vội nói: “Em nói thích sách của anh anh vui mừng còn không kịp, sao có thể cười em ngốc. Thật mà thật mà, buổi ký sách lần này cũng là muốn cho em một bất ngờ.”

 

 

“Bất ngờ cái rắm a, tôi đặc biệt muốn đánh anh, tính thế nào đây.”

 

 

“Vậy em đánh đi, nếu không cắn cũng được, cắn nơi này.” Triệu Tư Đằng thấy giọng em ấy đã dịu đi, trong lòng đắc ý mà bắt đầu cợt nhả chỉ miệng mình.

 

 

“Cút xa chút.” Bố Tranh hết chỗ nói, xoay người muốn vào trong, lại bị người bắt lấy, liếc mắt, “Khỉ, buông tay ra cho ông, nhà bếp còn chưa dọn dẹp xong.”

 

 

“Anh đi với em, anh giúp em.”

 

 

“Cút, tay anh có thể dùng sao. Còn lẽo đẽo theo ông sẽ đem tay trái anh đi nấu móng heo kho tàu.”

 

 

Triệu Tư Đằng bị đuổi về thư phòng vẫn thấy rất mỹ mãn sung sướng, sau đó ngồi trước máy tính, cảm giác toàn thân vui vẻ thoải mái. Bố Tranh đầu kia thì đang nghiến răng nghiến lợi, một bên dọn dẹp nhà bếp một bên mài răng, cảm giác mình thật sự quá mất mặt, ở trước mặt Triệu Tư Đằng khen anh ta nhiều lần, còn làmmột bộ dáng hoa si…

 

 

Bố Tranh dọn xong nhà bếp vừa mới bước ra, Triệu Tư Đằng đã vội vội vàng vàng đem ly nước qua cho cậu, sau đó lại vẫy vẫy đuôi đưa cậu một xấp bản thảo dùng kẹp kẹp lại vô cùng ngay ngắn.

 

 

“Đây là cái gì?” Bố Tranh cầm lấy lật lật, tùy tiện nhìn qua mắt liền sáng lên, “Là bản thảo quyển mới ?! Sao lại là bản thảo, tôi nghĩ anh đều trực tiếp dùng máy tính gõ chứ.”

 

 

“Đôi khi anh viết tay một chút, nhưng cũng tùy xem tâm tình, vậy nên bản thảo không được đầy đủ.” Triệu Tư Đằng nhìn Bố Tranh như vậy thì càng vẫy đuôi, tìm tất cả bản thảo của mình bày ra một bàn. Bản thảo của anh đều để Hạ Cẩn sắp xếp nhập lại, nhập xong tuy sẽ mang trả cho anh, nhưng Triệu Tư Đằng cũng không thu dọn cất giữ làm gì, cứ thế tùy tiện chất đống, bây giờ ngược lại y như bảo bối.

 

 

Có điều Triệu Tư Đằng rất nhanh lại buồn bực, Bố Tranh ôm bản thảo của anh cuộn trong sô pha đọc cả buổi chiều, anh ở bên cạnh xoay tới chuyển lui, bị xem thành không khí. Thoạt nhìn Bố Tranh có hứng thú với bản thảo của anh nhiều nhiều hơn với chính anh…

 

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Bố Bố sao không onl?

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Chúng ta đi hằng ngày cậu ấy không tới?

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Chẳng lẽ còn chưa về tới nhà, đang trên đường?

 

          [Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Bố Bố không phải chưa đi về sao

 

          [Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]:  Hội trưởng cậu làm gì Bố Bố đó

 

          [Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Chẳng lẽ là không xuống giường nổi!

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Áu áu, cái này cái này cái này *che mặt*, hội trưởng đại nhân V5

 

          [Công hội] [Never]: = =

 

          [Công hội] [Phong Hoa Tuyết Nguyệt]: Thiệt hay giả a

 

          [Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: V5!

 

          [Công hội] [Never]: Em ấy đang xem bản thảo của tớ

 

          [Công hội] [Never]: Em ấy bảo hôm nay không đi hằng ngày, tớ mở thêm acc em ấy

 

          [Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Bó tay~ hóa ra là không phải ăn tươi

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Mừng hụt !!

 

          [Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Hội trưởng đại nhân, anh anh anh anh hóa ra là công nịnh hótsao

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]:  Bật hai acc giúp tiểu thụ hằng ngày nha nha

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Rất ngoan rất hiền!

 

          [Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]:  Xem ra sức hấp dẫn của cậu còn không bằng giấy vụn

 

          [Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Đáng thương

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Đúng rồi, nhỏ kia thế nào

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Nhỏ nào?

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Hạnh phúc, ở nơi nào

 

          [Công hội] [Never]: Cô ta lui công hội

 

          [Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Đúng rồi! Mẹ, sẽ không cứ như vậy buông ta cho nó chứ, rác rưởi

 

          [Công hội] [Never]: Sẽ không, yên tâm

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Hội trưởng cố lên! Ức hiếp tiểu thụ thì phải bị hung hăng đánh chết

 

          [Công hội] [Bố Bố] = = Cô mới tiểu thụ

 

          [Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Ách, Bố Bố lên rồi…

 

          [Công hội] [Bố Bố]: Tôi lên treo máy

 

          [Công hội] [Bố Bố]: Ồ, đúng rồi, ai có loa, cho tôi mượn cái

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Tớ có a, lấy không

 

          [Công hội] [Bố Bố]: Lấy, đến đến, tớ muốn mắng chửi người

 

          [Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]:  Bình tĩnh ~~~

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Cậu đang ở đâu? Ra kho giao dịch?

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Cậu đâu?

 

          [Công hội] [Never]: Đi đọc sách rồi

 

          [Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = =

 

          [Công hội] [Never]: Anh mới đưa bản thảo mới cho em ấy

 

          [Công hội] [Never]: Đi hằng ngày tốc độ tiến đội

 

          [Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: ……

 

          [Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Ai da ai da, chúc mừng a, cậu rốt cuộc thành thật khai báo, Bố Bố không xù lông sao

 

          [Mật] bạn nói với [đẹp thay một đóa hoa lài]: Cũng tạm

 

          [Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Vậy cậu có nhân cơ hội áp đảo, sau đó #¥#%¥… %¥…

 

          [Mật] bạn nói với [đẹp thay một đóa hoa lài]: = =

 

          [Mật] [đẹp thay một đoa hoa lài] nói với bạn: Chẳng lẽ không có! Vậy Bố Bố có phải nghe thấy cậu là thần tượng, sau đó chủ động¥%¥&… &%

 

          [Mật] bạn nói với [đẹp thay một đóa hoa lài]: Cậu có thể bình thường chút không

 

          [Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Bó tay, tớ nghĩ cậu sẽ công đức viên mãn

 

          [Mật] [đẹp thay một đóa hoa lài] nói với bạn: Không nghĩ tới vẫn còn chưa thành~ Chú ý, tớ không có cười trộm

 

 

Triệu Tư Đằng bị Hạ Cẩn nói thế lại càng buồn bực, ngẩng đầu nhìn người đang còn cuộn trên sô pha đọc bản thảo… Đường vẫn còn dài lắm…

 

 

“Bọn anh sắp xong hằng ngày rồi, em có buồn ngủ không, đi tắm rồi đi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm.”

 

 

“Dậy sớm đi đâu?” Bố Tranh đang mê mẩn, thuận miệng hỏi.

 

 

Triệu Tư Đằng… “Em không đến buổi ký sách sao?”

 

 

“Anh có thể không đề cập tớichuyện đó không, nói ra tôi lại muốn đánh anh.” Bố Tranh híp mắt.

 

 

“Anh chính là vì em mới nói với Lâm Kỳ sẽ tới, đến xem đi.” Triệu Tư Đằng đi hằng ngày xong liền logout tắt luôn máy tính, bước qua hơi khom lưng, hai tay chống ở tay vịn sô pha, “Nói thật, anh là Demon, em có thích anh thêm chút nào không?”

 

 

Bố Tranh dựa vào trong sô pha, hai tay cầm bản thảo, bóng Triệu Tư Đằng đè trên giấy. Hai người cách rất gần, lúc đối phương nói chuyện cũng có thể cảm nhận được hơi nóng do hô hấp, cậu đột nhiên cảm thấy rất không được tự nhiên, sau đó không biết tại sao, nghĩ đến nụ hôn ở thang máy kia, sống lưng như bị truyền điện. Chờ khi cậu hoàn hồn mặt đã đỏ ửng, đẩy đẩy người đang gần như đè lên mình, “Tránh ra, tôi muốn đi tắm.”

 

 

Triệu Tư Đằng đương nhiên sẽ không đứng dậy, ngược lại đưa tay đặt trên bả vai cậu, sau đó thăm dò cúi người xuống. Hai người cách rất gần, lại muốn tiến người lên một chút, Bố Tranh cảm thấy không được tự nhiên, muốn lấy tay đập rớt bàn tay để trên vai mình, nhưng Triệu Tư Đằng nhẹ ‘shh’ một tiếng, chợt nhớ tới trên tay đối phương có vết thương, động tác liền cứng đờ.

 

 

Một giây sau khi Bố Tranh cứng đờ, lại cảm nhận được trên môi ngứa ngứa, người nọ như xa như gần nhẹ nhàng đụng hai cái, sau đó mới dán chặt lên. Không như lần trước chỉchạm nhẹ một chút rồi thối lui, ngược lại vươn lưỡi đến trên môi cậu qua lại liếm cắn.

 

 

Bố Tranh bị anh ta hôn, thân thể càng thêm cứng ngắc, nhưng so với lần trước hoàn toàn sợ ngây người thìkhá hơn. Tim đập rất nhanh, có điều trong lòng ngoại trừ chút ít không được tự nhiên cũng không có cảm giác chán ghét không thể tiếp thu.

 

 

“Mở miệng, đừng thẹn thùng.”

 

 

“… Khỉ, anh mới thẹn.”

 

 

Bố Tranh vốn hơi căng thẳng, bị anh ta nói thế mặt càng đỏ hơn, tức giận xấu hổ đến độ vươn tay nắm cánh tay anh ta, hung hăng đón lấy cắn trên miệng anh ta một cái, sau đó liền đẩy người ra bỏ đi. Triệu Tư Đằng ‘shh’ một tiếng, lúc này thật sự đau, không phải giả vờ. Đưa tay sờ sờ khóe miệng, trong miệng còn có chút vị sắt nhàn nhạt…

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.