CHƯƠNG 68 PN4: CHUYỆN CŨ
Trong nhà có một thành viên mới khiến Bố Tranh và Triệu Tư Đằng đầu đau muốn chết. Bọn họ đều chưa chuẩn bị gì, trong phòng đã thêm một đứa nhỏ yi yi ya ya…
Đương nhiên bà Triệu đã sớm chuẩn bị tốt, bảo hai người nhận nuôi một bé con về. Còn tự mình đặt tên cho cháu, muốn gọi tiểu Hâm…
Tuy Bố Tranh cùng Triệu Tư Đằng đều ở sau lưng khinh bỉ cái tên này nhưng ai cũng không dám đưa ra dị nghị. Bà Triệu nói, thêm chút tiền không tốt sao! Vì vậy mọi người im lặng… Nếu bị hỏi tới đều liên tục gật đầu khen ngợi…
Hâm nghĩa là giàu có, nhiều tiền tài.
Bố Tranh công tác 3 năm, bé con cũng lớn lên một chút. Ba năm qua cậu đều cùng Triệu Tư Đằng về nhà ăn tết, ông Triệu mặc dù thoạt nhìn khá nghiêm khắc nhưng có phần bao che con cái. Vậy nên bình thường sẽ không nói mấy lời như khen Bố Tranh, có điều ở bên ngoài hễ nghe được người khác lắm miệng thì sắc mặt tuyệt đối không vui.
Triệu Tư Đằng hỏi Bố Tranh khi nào định về nhà, dù sao từ lần trước cậu ra khỏi nhà đã không trở lại nữa. Bố Tranh thoạt nhìn không quá để ýđáp rằng không vội, thật ra vừa nhìn mặt đã biết không thoải mái.
Lúc bé con 5 tuổi Bố Tranh mới cắn răng, mang theo tiểu Hâm cùng Triệu Tư Đằng về quê. Có lẽ giốngnhư Triệu Tư Đằng nói, một sự kiện xếp xó bốn năm năm, cho dù lần đầu kinh ngạc đến rớt cằm, nhưng bốn năm năm cũng đủ cho phần kinh ngạc đó lắng đọng đến không sai biệt lắm.
Quê Bố Tranh là một địa phương nhỏ, tư tưởng đương nhiên không phóng khoáng lắm. Bố Tranh lúc còn nhỏ thì mẹ đã qua đời, lại nói, cậu cũng không nhớ rõ mẹ mình, ấn tượng rất mơ hồ.
Mẹ Bố Tranh qua đời không lâu, ba cậu liền cưới người khác. Thật sự lúc ấy Bố Tranh rất nhỏ cũng không hiểu cái gì, song người mẹ kế này của cậu đặc biệt không thích mình, cậu vẫn cảm nhận được. Không có việc gì thì vạch lá tìm sâu, nếu không liền quạt gió thổi lửa.
Sau này Bố Tranh lớn hơn thì nghe nói, thật ra ba cậu cũng không thích mẹ cậu, từ trước khi kết hôn đã thích người mẹ kế này. Nhưng không biết vì cái gì lại kết hôn với mẹ cậu, những năm sau khi kết hôn vẫn dám qua lại với người phụ nữ kia.
Bố Tranh có cảm tình khiết phích, có lẽ chính là theo khi đó bắt đầu. Về sau quan hệ giữa cậu và ba mình cũng càng ngày càng không tốt. Khi thi lên đại học bên ngoài, mẹ kế cậu nói học đại học quá đắt, xúi giục bảo không cho đi. Sau khi Bố Tranh lên đại họcthì bà ta lại chạy đến ký túc xá gây chuyện.
Bố Tranh kể lại cho Triệu Tư Đằng nghe chuyện trước kia, lúc nói giọng rất bình thản, nhưng không khó nghe ra thương tâm cùng phẫn nộ. Bố Tranh nói: “Có điều bọn họ đã nhiều năm như vậy cũng chưa có con, nghe nói bà kia không thể sinh, anh nói xem có phải báo ứng không a? Năm đó ông già kết hôn với mẹ tôi tám chín phần là vì nguyên nhân này, mẹ tôi cũng quá ngây thơ, sao lại đồng ý…”
Triệu Tư Đằng đau lòng, ôm bờ vai em ấy, “Ngoan, có anh ở đây, đừng buồn. Dù sao thái độ ba em coi như không phản đối, sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Yên tâm, anh sẽ luôn yêu thương em.” Nói xong hôn lên trán Bố Tranh.
Bố Tranh hừ một tiếng, ai buồn chứ, sau đó còn nói, “Khỉ, nếu anh dám bắt cá hai tay anh nhất định phải chết!”
“Con giúp baba giáo huấn baba xấu!”
Triệu Tư Đằng còn chưa kịp nói, bé con lại đột nhiên víu quần Bố Tranh, sau đó đánh ba cái trên mông Triệu Tư Đằng, còn phát ra tiếng ‘bốp bốp bốp’…
“Nhóc con thối…” Triệu Tư Đằng ôm lấy bé, nhéo cái mặt căng thịt của nó, “Dám đánh mông ba con à?”
“Ba lại ức hiếp baba, baba xấu!” Tiểu Hâm một bộ mặt chính nghĩa phồng mang trợn má, lấy tay đập rớt tay Triệu Tư Đằng.
“Mai mốt trở về thu thập con!” Triệu Tư Đằng nhẹ nhẹ vỗ mông bé con, sau đó kéo Bố Tranh cười cười, “Về nhà thôi.”