CHƯƠNG 11: DƠI NHỎ HẠNH PHÚC!
Trầm Mặc logout đi ngủ, nhưng lại cảm thấy tinh thần thực loạn, không sao nhắm mắt nổi, coi bộ Vũ Bạch cũng không có chút ngượng ngùng nào, có lẽ chuyện hôm trước chỉ là do y nghỉ ngơi không đủ thôi, đừng nên nghĩ là Vũ Bạch có ý đồ gì đó với mình, cả hai đều là nam, cho dù Vũ Bạch thích đàn ông, nhưng mình đây mập mạp, bộ dạng lại hèn mọn như vậy, Vũ Bạch làm sao có thể để ý đến mình được chứ, Vũ Bạch có thể thực sự có thói quen hôn chúc ngủ ngon thôi, công năng của mình chung quy lại cũng chỉ làm đầu bếp kiêm gối ôm. Ừ, nhất định là vậy, Trầm Mặc càng nghĩ càng khẳng định ý tưởng trong đầu mình.
Trầm Mặc login, con dơi kích động đập cánh bay tới, kết quả bị Vũ Bạch một tay chặn lại, đáng thương rớt xuống đất.
Ô ô ô, bại hoại, con dơi mắt nước mắt lưng tròng dùng cánh sờ sờ đầu nhỏ.
Trầm Mặc nhặt dơi nhỏ lên, đặt lên vai mình.
Tầm mắt Vũ Bạch chằm chằm vào con dơi trên vai Trầm Mặc, lúc này Trầm Mặc mới kịp phản ứng, cười nói, “Ngươi xuất hiện khi nào thế? Lúc ta login vào còn chưa thấy ngươi.”
Vũ Bạch chỉ ra hai chữ, “Truyền tống.” Lúc nhìn thấy tin báo hảo hữu online, y lập tức chạy tới đây ngay.
Trầm Mặc không hề nghĩ ngợi nhiều, dù sao bình thường hắn login đều thấy Vũ Bạch, cho nên không cảm thấy kì quái gì.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Không làm canh dơi , nhiệm vụ kia của mình cũng không thể hoàn thành được, thảm hại hơn chính là kinh nghiệm của hắn thật sự rất ít, cấp bậc lại thấp, nếu không đi theo Vũ Bạch, lúc gặp quái chắc chắn hắn đã chết đi sống lại cả chục lần rồi, đi theo Vũ Bạch ngắm phong cảnh cũng tốt, bởi phong cảnh trong trò chơi được xây dựng rất đẹp mà.
“Ta có việc, buổi chiều phải đi ra ngoài.” Vũ Bạch vẫn nhìn chằm chặp không tha, “Ngày mai mới login.”
Tâm tình Trầm Mặc có chút đi xuống, tựa hồ đã quen có y ở bên cạnh, lập tức nói phải đi có việc làm hắn không quen, từ từ, y nói sẽ không online, vậy hắn chẳng phải sẽ không phải làm gối ôm, cũng không cần làm đồ ăn nữa sao, tâm tình Trầm Mặc mới trầm xuống vài giây đồng hồ đã tốt lên rất nhiều, chủ động lôi kéo tay Vũ Bạch, “Ngươi vội cứ đi đi, chúng ta hẹn ngày mai gặp.”
Vũ Bạch nhìn Trầm Mặc chủ động nắm tay mình, khóe miệng giương lên, tâm tình thực tốt.
Hai mắt dơi nhỏ thật to lấp lánh, “Chi chi chi~” không ngừng, ha ha ha, thối băng sơn đi mất rồi, ha ha ha a~
Trầm Mặc kỳ quái nhìn dơi nhỏ cứ kêu chi chi liên tục, “Sao kêu loạn thế, có phải ăn nhầm cái gì đó hư bụng rồi không?”
Con dơi không cười nữa, mà bay lên cọ cọ vào má Trầm Mặc, cọ cọ, ha ha, băng sơn đi mất rồi, ha ha ha.
Trầm Mặc tùy ý để con dơi cọ tới cọ lui, thực giống như con mèo hắn nuôi hồi xưa.
Buổi tối trong trò chơi cũng rất đẹp, Trầm Mặc ngồi trên cỏ, con dơi ngồi ở trên đỉnh đầu Trầm Mặc, cùng nhau nhìn bầu trời đầy sao, hiện tại trong thành phố không khí ô nhiễm thật sự nghiêm trọng, thật khó có thể nhìn thấy cảnh tượng đẹp đến dường này. Trầm Mặc thoải mái nằm ngửa ra, hạnh phúc ở trên cỏ lăn một vòng, một mình đi ngủ cảm giác thật là thoải mái. Con dơi rớt xuống từ đỉnh đầu Trầm Mặc, kêu “Chi” một tiếng, vẫy vẫy cỏ dại trên đầu, bay lên, rớt xuống trên bụng Trầm Mặc, chi chi, hảo nhuyễn hảo ấm, bất quá do nó kêu ồn ào quá, nên con dơi nhỏ lại bị quẳng sang một bên, rơi xuống mặt Trầm Mặc.
Trầm Mặc có chút đỏ mặt, trong trò chơi cũng sẽ cảm giác đói khát nha, lúc này hắn mới nhớ mình hình như chưa ăn gì cả.
Vì thế, Trầm Mặc lấy dao làm bếp ra định làm đồ ăn, nhưng thực không cẩn thận làm đứt tay, máu đỏ tươi trào ra, con dơi hé miệng ngậm chụt lấy, vươn đầu lưỡi liếm liếm, máu lập tức dừng lại.
Trầm Mặc nghĩ thầm, trời ạ, không thể tưởng tượng được dơi nhỏ còn có công năng cầm máu a.
Ăn uống qua loa một chút, Trầm Mặc cảm thấy mệt, cho nên tính toán ngủ lại luôn trong trò chơi.
Trầm Mặc ngủ, con dơi tinh thần lại đặc biệt tốt, trong cơ thể nhỏ bỗng dưng phát ra hơi nóng, một luồng lam quang hiện lên, một mái tóc dài màu lam, cùng đôi mắt màu ngọc bích hiện lên, một nam tử cao gầy đẹp trai, trọng điểm chính là nam tử đó chỉ mặc có mỗi một cái quần chip nho nhỏ. (Tác giả: cười, trong trò chơi sẽ không nuy đâu, cho nên có muốn xôi thịt thì cũng phải logout mới được nha~)
Nam tử vui mừng khôn xiết thấy thân thể mình đã không còn là một con dơi nữa, một trận gió thổi qua, hắn hắt xì một cái thật lớn, nhìn Trầm Mặc đang ngủ tới quên trời đất, theo thói quen tính tới gần Trầm Mặc, quả nhiên ấm áp lắm a, chần chờ một chút, hắn vươn tay ôm lấy Trầm Mặc, ô ô ô, thực hạnh phúc lắm nha.
Nhưng chỉ chưa đầy 5 giây, hắn phát hiện Trầm Mặc bỗng dưng biến lớn, nhìn nhìn lại tay của mình —— bây giờ hẳn phải gọi là cánh đi, hắn thực đau lòng a.
Con dơi nước mắt lưng tròng bay lên, đậu ở trên bụng Trầm Mặc, thôi đành ngủ vậy.
Tác giả: đoán được dơi nhỏ là gì chưa? Rõ ràng quá còn gì~