CHƯƠNG 6: HẮC ĐIẾM!
Trầm Mặc bị gà mổ chạy vòng quanh. Trong khi đó, Vũ Bạch vẫn như cũ, ngủ ngon lành dưới tàng cây.
Làm thế nào cũng không bắt được một con gà, Trầm Mặc nhìn nhiệm vụ chẳng biết phải làm sao mới hoàn thành nổi mà sốt hết cả ruột. Vì cái gì gà lại hung ác như vậy chứ, còn tại sao băng sơn lúc nào cũng kè kè ở đây mà lại chẳng động tay động chân làm gì cả?
“Ngươi không cần luyện cấp sao?” Bình thường mọi người chơi trò chơi đều liều mạng luyện cấp mà. Hắn đương nhiên là ngoại lệ, hắn là vì ăn ngon nên mới chơi thôi.
Vũ Bạch mở to mắt, liếc xéo hắn một cái, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Trầm Mặc như bị làm lơ.
“Ngươi không phải đi gặp bằng hữu sao?” Kỳ thật hắn muốn hỏi chính là bạn gái. Nhìn y đẹp như vậy, bạn gái khẳng định cũng rất xinh đi. Chỉ là, vì cái gì y lại dùng ánh mắt khinh bỉ đó mà nhìn hắn chứ.
“Ngươi…” Dưới cái nhìn chăm chú lạnh băng của Vũ Bạch, Trầm Mặc biết điều ngậm miệng, xoay người, tiếp tục giết gà.
Trầm Mặc lại giết gà, lại bị gà mổ đau kêu toáng lên, không cẩn thận một cái, chân loạng choạng, té lăn trên đất.
Hệ thống thông báo: Kỹ năng “Thái sơn áp đỉnh” độ quen thuộc 5%.
Trầm Mặc nhìn con gà dưới thân đã bị đè bẹp dí, nguyên lai còn có thể như vậy a…
Mặc kệ như thế nào, hắn bắt được gà là tốt rồi, tuy rằng hình dạng con gà bây giờ không được dễ nhìn cho lắm. Nhưng có thể làm gà nướng cũng tốt. Trầm Mặc lạc quan nghĩ trong lòng.
Trầm Mặc đang loay hoay bên cạnh đống lửa nướng gà thì bị ôm lấy. Đặc biệt, thịt trên bụng còn bị nhéo nhéo nữa.
Trầm Mặc đỏ mặt, xấu hổ lật lật con gà. Trước đống lửa, mặt hắn cũng nóng bừng lên. Bởi vì độ ấm từ trên lưng truyền lại làm cho hắn cảm giác như kẻ đang bị nướng không phải gà mà là hắn mới đúng. Nguyên lai được ôm là loại cảm giác này a… Chỉ là, câu nói đầu tiên của Vũ Bạch đã đánh Trầm Mặc trở về với sự thật phũ phàng.
Vũ Bạch thoải mái ôm Trầm Mặc đầy thịt, nói: “Trông có vẻ ấm, ngủ ngon.”
Trầm Mặc buồn bực, trong trò chơi làm sao thấy lạnh cơ chứ. Làm gối ôm miễn phí lại còn phải bao ăn, cuộc sống này quả thật không phải là của người mà. Từ từ, gối ôm hả, thu thập đống lông gà bay đầy trời này là có thể làm gối ôm rồi. Vậy hắn cũng sẽ không bị ôm nữa, Trầm Mặc vì ý nghĩ của mình mà cao hứng.
Vũ Bạch khó hiểu nhìn Trầm Mặc vui tươi hớn hở thu thập lông gà. Nhiệm vụ của hắn không phải đã hoàn thành rồi sao, vì cái gì còn ở đây. Nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Trầm Mặc, vậy cứ ở lại đây đi.
Trầm Mặc đem túi trữ vật nhét đầy lông gà, hắn phát hiện còn một cái vấn đề to oạch nữa, hắn phải làm gối ôm như thế nào?
Đừng lo, hệ thống Đại Thần là vạn năng đó nha. Ngay lập tức, trước mắt Trầm Mặc hiện lên một dãy tên hệ thống các cửa hàng hắc ***.
Trầm Mặc nhìn cái hắc *** thật to trước mặt, nhìn nhìn lại bốn phía không còn cửa hàng nào khác, khẽ cắn môi, đi vào.
Quả… quả nhiên là hắc *** a.
Trầm Mặc run rẩy nhìn vải vóc giá trên trời, lại nhìn toàn bộ tài sản của mình, cũng chỉ có 8 ngân tệ mà thôi, có bán hắn đi cũng chẳng đủ tiền a.
(1 kim tệ = 10 ngân tệ =1000 đồng tệ)
“Mua vải sao?” Vũ Bạch không biết đã theo đến từ lúc nào.
“Ngươi thích màu gì?” Trầm Mặc nhìn vải vóc giá 1 kim tệ, cố xoay xở chắc cũng đủ, thế là có thể thoát ly được những ngày tháng bị làm gối ôm rồi, giải phóng sắp tới, tự do muôn năm.
Trong nháy mắt, trên đầu Vũ Bạch giống như nở hoa: “Màu trắng.”
Trầm Mặc nhìn áo trắng, giầy trắng, mà ngay cả tên cũng có chữ “Trắng” thật to Vũ Bạch, đừng nói ngay cả quần lót của y cũng là màu trắng chứ.
Vũ Bạch trực tiếp thanh toán, ngay cả ngân lượng của hắn cũng thật trắng a.
NPC vui tươi hớn hở cười nói: “8 kim tệ, cám ơn quý khách, xin hỏi ngài còn muốn mua gì nữa không?”
8 kim tệ?! Thật là hắc *** a! Trầm Mặc càng rơi lệ nhìn Vũ Bạch trả tiền một chút cũng không thấy đau lòng, kẻ có tiền là kẻ đáng ghét nhất trên đời.
“Cầm.” Vũ Bạch trực tiếp đưa cho Trầm Mặc.
Trầm Mặc yên lặng cầm lấy, dù sao làm gối ôm cũng là để cho y ôm, vậy bỏ tiền ra cũng phải là y chứ, ừ nhỉ.
Trầm Mặc nhờ sự trợ giúp của Ngô quả phụ ở Tân thủ thôn, kết quả học được sơ cấp may vá, cuối cùng cũng làm được một cái gối ôm màu trắng to đùng, dù đường may xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hệ thống: Mời đặt tên.
Có mỗi cái gối ôm thôi mà còn phải đặt tên sao, Trầm Mặc chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, liền nói “Gối ôm.” Thì vốn nó chính là gối ôm mà.
Có muốn công bố tên hay không?
Có ý gì? Bất quá Trầm Mặc vẫn chọn không công bố.
Thiên hạ: Gối ôm trị giá 20 kim tệ được người chơi XX may thành công, ôm trong 1 phút có công hiệu hồi huyết.
“Oa! Lợi hại vậy sao, thế không cần mua thuốc nữa rồi!”
“Không biết có bán không nhỉ?”
“Bán cũng còn lâu mới mua được, 20 kim tệ a! Thực là kẻ có tiền.”
Trầm Mặc mừng vui rạo rực không thèm quan tâm tới thiên hạ mà đem gối ôm cho Vũ Bạch.
Vũ Bạch nhận lấy, ấn ấn, thật mềm.
“Ngươi thích không?” Mình sắp được giải phóng rồi.
“Thích.” Khóe miệng Vũ Bạch khẽ câu lên.
Trầm Mặc cũng cười theo.
Nhưng bây giờ là cái tình huống gì thế này.
Vũ Bạch ôm gối ôm mà ngủ, bất quá, giữa Vũ Bạch và gối ôm chính là Trầm Mặc, nói cách khác, hắn vẫn còn bị ôm ngủ a, vậy hắn vì may cái gối ôm này mà bị kim châm thiệt nhiều không phải là phí công sao?
(Ngư Tí: không phí công a~ mỹ nhân ôm ngươi, ngươi có thể ôm gối ôm, thật tốt~
Trầm Mặc đại thúc: Mẹ kế a)