CHƯƠNG 29: LỤC VĂN X TRẦN MẶC (TAM)!
Cái mũi của Lục Văn thật vất vả lắm mới cầm được máu, còn Trần Mặc thì mặc một cái áo ngủ không vừa mà lộ ra cái bụng tròn vo, hai người cùng ngồi ở trên ghế salon xem TV, ăn đồ ăn gọi ở bên ngoài.
Trần Mặc nhìn TV, còn Lục Văn nhìn Trần Mặc.
Trên TV đang chiếu một bộ phim nghe nói là bi kịch tình yêu cực kì củ chuối, nữ nhân vật chính dung mạo bình thường, kém hẳn với nữ nhân vật phản diện xinh đẹp như hoa, dáng người cũng không thể so được với nhân vật phản diện bốc lửa kia, ngượng ngùng nói: “Tôi nhìn thấy anh ấy là tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, cô nói tôi bị làm sao vậy?”
Trần Mặc vừa nghe, mắt sáng rực lên, cơm không ăn, trong lòng kêu to, đúng vậy, vì cái gì, vì cái gì?
Lục Văn thấy Trần Mặc không hề động đũa, lo lắng nghĩ tiếng ọt ọt lúc mới vào cửa, chẳng lẽ không phải tiếng bụng hắn kêu sao? Chẳng lẽ thực sự hắn ăn phải đồ hư?
Nữ phản diện bộ dáng yêu mị như hồ ly tinh ôn nhu nói, “Vậy anh ấy đối với cô thế nào?”
Nữ chính ăn mặc giản dị nói, “Anh ấy có đôi khi rất tốt với tôi, nhưng lại có đôi khi rất thích khi dễ bắt nạt tôi, còn nói tôi vụng về, xấu xí.”
Trần Mặc để đũa xuống, Lục Văn không mắng hắn bao giờ, nhưng ở trong trò chơi đều bắt hắn nấu cơm bồi ăn bồi ngủ, thế có được tính là khi dễ không?
Lục Văn cũng buông đũa xuống, nếu thực sự hắn ăn phải đồ hư, tốt nhất là cứ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho chắc.
Nữ chính nói tiếp: “Tuy rằng anh ấy rất xấu xa, nhưng không biết vì cái gì tôi luôn nhớ tới anh ấy, lúc ăn cơm nhớ, tắm rửa cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, nằm mơ cũng sẽ mơ về anh ấy, ai nha~ xấu hổ quá đi~”
Trần Mặc không tự giác xoa bóp cánh tay đang nổi da gà của mình, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Thì ra Trần Mặc thích phim truyền hình, tuy rằng diễn xuất thực giả tạo, nhưng xem cùng hắn thì chẳng có vấn đề gì to tát.
Nữ phản diện trong lòng thầm nói ngu ngốc, anh ấy còn lâu mới thích cô, thế mà trên mặt lại mỉm cười nói: “Thế là chán ghét cô rồi.”
Thánh mẫu nữ chính vẻ mặt buồn rầu như vừa mới chết cha chết mẹ, sầu bi khóc lóc nói; “Cô gạt tôi.”
Nữ phản diện thực hồn nhiên nói, “Tôi không lừa cô.”
Nữ chính bụm mặt, quay người lại bốn mươi lăm độ, máy quay chậm đặc tả cảnh nước mắt rơi như mưa, rồi quay đầu chạy mất.
Trần Mặc thực khiếp sợ, khiếp sợ đến không tự giác nói ra hai chứ: “Chán ghét?”
Lục Văn nhìn sắc mặt Trần Mặc không được tốt lắm, hơn nữa thấy nội dung phim truyện trên TV, sắc mặt có chút đen, y đại khái biết là chuyện gì rồi.
Lục Văn vỗ vai Trần Mặc.
Trần Mặc sợ tới mức nhảy dựng lên.
Tay Lục Văn vẫn đặt lên người Trần Mặc, Trần Mặc xấu hổ cười cười, “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu.”
Lục Văn vẫn cười nói, “Chúng ta đổi kênh khác đi?”
Trần Mặc gật đầu.
Lục Văn ấn remote, lập tức đổi bộ phim truyền hình củ chuối kia thành một bộ phim hoạt hình.
Trần Mặc nhìn con mèo rất quen trên TV, một con chuột cũng rất quen nốt, không ý kiến gì cười toét miệng nói với Lục Văn, “Ngươi thích xem loại này sao?”
Lục Văn cười nói, “Xem cho nhẹ nhàng.”
Trần Mặc giật mình nói, “Thật sao?” Nhìn hai con kia chạy qua chạy lại chẳng có chút nặng nề nào, chẳng lẽ do hắn lớn lên không xem nên mới không được “ nhẹ nhàng” nhỉ?! Bất quá, con mèo với con chuột kia tên gọi là gì ý nhỉ, hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Lục Văn cười hỏi Trần Mặc: “Tom và Jerry, ngươi có biết phim này nói về cái gì không?”
Trần Mặc nói, “Biết, là chuyện về một con mèo già luôn khi dễ con chuột.”
Lục Văn cười nói, “Không đúng.”
Trần Mặc kỳ quái hỏi, “Không phải sao? Ta nhớ rõ hình như là vậy mà.”
Lục Văn mỉm cười trả lời: Đúng vậy, đó là một con mèo rất thích con chuột, trong lòng muốn con chuột chú ý đến nên mới luôn cà khịa nó, con chuột kỳ thật cũng thích mèo, cho nên mới để cho con mèo khi dễ.”
Trần Mặc giật mình mở to hai mắt, “Thật sao?” Tại sao lại không giống như trong trí nhớ của hắn nhỉ.
Lục Văn trưng ra bộ mặt” tin ta đi” nói, “Thật.”
Trần Mặc nghĩ nghĩ: “Vậy Jerry bị Tom khi dễ, là bởi vì Tom thích nó? Nhưng hình như nó có vợ mà, chẳng lẽ là bởi vì vợ nó rất hung dữ , cho nên mới lén lút cùng Tom sao?”
Trần Mặc hồn nhiên nhìn Lục Văn.
Lục Văn vẫn im lặng duy trì nụ cười trên môi, nhưng nếu đúng ra mà nói, thực lòng thì nội tâm Lục Văn cũng có một vài phần áy náy. (Ô! Ai nhìn thấy được nội tâm của ngươi chứ.)
Trần Mặc thấy Lục Văn không trả lời, liền vui vẻ tự coi đó là đúng.
Nguyên lai, nguyên lai đây là thích a!!
Trần Mặc mặt đỏ hồng ngộ ra chân lý.