CHƯƠNG 4: MỸ NHÂN!
Nhìn người trước mặt đang nhai thịt, Trầm Mặc có chút trợn tròn mắt, không biết phải hình dung y như thế nào, chỉ cảm thấy thật sự rất rất rất dễ nhìn, so với ngôi sao trên TV còn xinh đẹp hơn, đôi môi đỏ mọng còn dính chút dầu, thật mềm, a a a! Hắn bị người ta hôn! Trầm Mặc mặt đỏ bừng bừng.
“Ăn ngon.” Mỹ nhân chu môi toát ra hai chữ.
“Thật… thật sao?” Trầm Mặc cảm thấy mặt mình như sắp cháy đến nơi.
“Đưa thịt đây!” Mỹ nhân mặt không chút thay đổi nói.
“Sao cơ?” Trầm Mặc há hốc mồm.
“Đưa thịt đây.” Mỹ nhân lặp lại một lần nữa, chỉ là độ ấm xung quanh bắt đầu giảm xuống.
Trầm Mặc trong lòng phát lạnh, chân theo bản năng mà lui lại vài bước.
Mỹ nhân cũng tiến lên phía trước.
Trầm Mặc lui a lui a, đến khi đụng phải cây không thể lui lại nữa.
Mỹ nhân đi a đi a, cũng đi đến dưới tàng cây, rồi dừng lại.
Trầm Mặc có chút sợ hãi nhìn gương mặt mỹ nhân càng ngày càng dí sát vào mình, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi muốn làm gì…?”
“Thịt.” Mỹ nhân nói: “Nếu không, giết!”
“Ô ô ô.” Trầm Mặc sợ hãi lấy móng heo ra, nhìn mỹ nhân lấy tốc độ kinh người mà lại vô cùng tao nhã một hơi tiêt diệt hết sạch. Hắn thật vất vả mới kiếm được móng heo, thế mà giờ đã biến mất tiêu, ô ô ô móng heo đã ăn xong, chắc mình có thể đi rồi nhỉ. Trầm Mặc nâng chân lên, đang tính chuồn.
“Ngươi đi đâu?” Thanh âm của mỹ nhân thật dễ nghe, nhưng chẳng hiểu vì cái gì mà hai chân hắn cứ không ngừng run rẩy run rẩy thế này.
“Ta… ta… không… thịt… thịt…” Trầm Mặc lắp bắp nói.
Mỹ nhân im lặng, mở miệng hỏi: “Là do ngươi làm?”
Trầm Mặc gật đầu thật mạnh.
“Phải giết lợn rừng?”
Trầm Mặc gật đầu gật đầu như máy.
“Theo ta đi.” Mỹ nhân đi ở phía trước, Trầm Mặc chân nhuyễn lẽo đẽo theo sau, đừng hỏi hắn vì cái gì mà ngoan ngoãn đi theo như thế, hắn cũng không biết a, nước mắt tuôn rơi, thật là bất hạnh.
Trầm Mặc ở phía sau nhìn mỹ nhân, thật là xinh đẹp, nếu không cướp mất móng heo của hắn thì tốt quá rồi.
Đi sâu vào rừng, mặt đất đột nhiên chấn động mạnh, cái loại cảm giác này thật quen thuộc, không phải là…
Quả nhiên…
Trầm Mặc nhìn một đám lợn rừng khổng lồ màu đen càng ngày càng tiến lại gần. Hắn muốn chạy, nhưng mỹ nhân làm sao bây giờ? Tuy rằng y thực đáng sợ, cũng đã đoạt móng heo của hắn, nhưng để người ta bị heo đè chết cũng thật không tốt. Hắn hẳn là có thể đè chết lợn rừng thêm lần nữa… cơ mà, ở đây có cả một đám…
“Đứng yên đừng nhúc nhích.” Mỹ nhân nói.
“Hả?” Trầm Mặc không rõ đứng ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy mỹ nhân không biết từ nơi nào xuất ra cung tên vô cùng rực rỡ, “Véooo!”. Quang mang màu lam hiện lên, đàn lợn rừng liền biến mất, trên mặt đất xuất hiện một đống móng heo cùng đồng tệ.
Thực… thực lợi hại. Trầm Mặc trợn tròn mắt.
“Nhặt, làm!” Mỹ nhân mở miệng ngắn gọn nói.
“Hả? À.” Trầm Mặc chạy nhanh tới nhặt móng heo lên, cũng nhìn nhìn đồng tệ trên mặt đất, vừa lúc hắn thiếu tiền a, vì vậy, đang muốn nhặt tiếp bỗng…
Mỹ nhân lên tiếng: “Làm.”
Trầm Mặc phát hiện mình thật đáng buồn, nhìn đồng tệ trên mặt đất thoáng cái đã không thấy, lòng đau như cắt lại tiếp tục công cuộc làm móng heo kho ngon đến chảy nước miếng, mà lại không được ăn.
Mỹ nhân tao nhã ăn móng heo kho.
Trầm Mặc nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Mỹ nhân sờ soạng cung tên.
Trầm Mặc không dám chảy nước miếng nữa.
Mỹ nhân ăn xong rồi, cũng ăn no rồi .
Trầm Mặc nghĩ chắc mình sắp được giải thoát.
Mỹ nhân nhìn từ trên xuống dưới Trầm Mặc.
Trầm Mặc bị nhìn, mồ hôi lạnh ứa ra như tắm.
Mỹ nhân mở miệng: “Lại đây.”
Trầm Mặc ngoan ngoãn quay lại.
Mỹ nhân trực tiếp đè lên bụng Trầm Mặc.
Trầm Mặc đau lòng nhìn cái bụng bị ấn thành đủ hình dạng của mình.
Mỹ nhân đem Trầm Mặc áp xuống đất.
Trầm Mặc hoảng sợ thấy mình cư nhiên bị đè.
Mỹ nhân đem đầu gối lên bụng Trầm Mặc, vừa lòng mà nhắm mắt.
Trầm Mặc rơi lệ đầy mặt, nhìn mỹ nhân trong ngực, muốn chết quá à .
Ngủ không phải nên logout sẽ càng ngon hơn sao, nhưng Trầm Mặc không dám nói, chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Một lát sau, Trầm Mặc cũng ngủ thiếp đi, cho đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Chào.”
Trầm Mặc bị khuôn mặt mặt xinh đẹp tươi cười trước mắt dọa sợ tới mức thanh tỉnh, lập tức nhảy dựng lên, “Chào…”
Ra sức dụi dụi mắt, mỹ nhân vẫn là cái bản mặt băng sơn đó, quả nhiên là ảo giác, nên hắn mới có thể nhìn thấy người ta nở nụ cười.
“Vũ Bạch.” Vũ Bạch nói.
“Hả?” Trầm Mặc đần ra, mãi mới ý thức được cái gì, “Ta tên là Trầm Mặc.”
“Móng heo, ăn ngon, cám ơn.” Vũ Bạch nói.
“Hả? À, không cần, không cần cảm tạ…” Trầm Mặc vội vàng nói, trong lòng nghĩ, không biết giờ hắn đã được phép đi chưa.
“Gối ôm.” Mỹ nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cái bụng bự của Trầm Mặc, nôn ra hai chữ.
Trầm Mặc bị nhìn chằm chặp mà sợ hãi: “Ta… ta còn có việc, đi trước.” Rồi kinh hoảng cuống quít logout .
Vũ Bạch nhìn nơi bóng người vừa biến mất, nở nụ cười, băng sơn như hòa tan, thực là yêu nghiệt mà.
Trần Mặc không hiểu sao tự dưng lạnh gáy, hắt xì mạnh mấy cái.